Mưa là anh và nắng cũng là anh


- 27 -
Chiều hôm sau, Quân Vũ vừa về đến nhà đã ra hiệu cho Minh Thư vào phòng riêng của chàng. Nàng cảm thấy hồi hộp vì không biết tình trạng của ông Quốc Đạt bây giờ ra sao và những gì mà nàng suy luận có chính xác phần nào không.
- Anh lấy lý do là đến công ty bạn để giao tế nhưng kỳ thực anh đã bỏ ra buổi sáng hôm nay để đến nhà ông Quốc Đạt tìm hiểu mọi sự. Em biết bây giờ ông ta đang ở đâu không? Ông ta đang ngồi tù về tội oa trữ bạch phiến!
- Chúa ơi! - Minh Thư thốt lên một tiếng kinh ngạc - Sự việc như thế nào anh có thể nói rõ cho em biết không?
- Sau vụ công ty đóng cửa vì bị thua lỗ không bao lâu, cảnh sát đã đến khám xét nhà ông Quốc Đạt vì có một nguồn tin báo cho họ biết là ông ta oa trữ cần sa. Cảnh sát đã tìm thấy ở nhà ông Quốc Đạt một lượng ma tuý khá lớn, ông kêu oan nhưng chẳng ai tin. Sau đó ông đã bị ngồi tù chung thân. Bà mẹ của ông ấy hiện tại đã già lắm rồi nhưng bà ta sống một mình rất tội nghiệp. Sau khi ông Quốc Đạt bị bắt thì không bao lâu vợ ông ta cũng bỏ nhà ra đi và từ bấy đến giờ không quay về nữa. Bà mẹ khóc rất thảm thiết và nói với anh là con bà ta vô tội. Bà cụ nghĩ có ai đó đã vu oan giá họa cho con mình.
- Thế từ đó đến nay bà cụ có đi thăm con không?
- Lúc trước thì có nhưng lúc này cụ đã cao tuổi, việc đi đứng khó khăn nên việc đi thăm nom cũng bất tiện. Hiện tại cụ cũng không biết con mình ra sao nữa, nhưng bà cụ khăng khăng với anh là chính người vợ kế của ông Quốc Đạt là người đã mang ma tuý vào nhà rồi vu oan vá họa cho ông ta. Bà cụ cho biết người đàn bà này có tiền là việc gì cũng dám làm.
- Cũng có thể lắm! Em nghĩ là vợ chồng bà Mỹ Tâm là chủ mưu trong vụ này. Người vợ kế của ông Quốc Đạt ham tiền nên đã thi hành mệnh lệnh của họ, và sau khi thi hành xong thủ đoạn thì bà ta đã ôm tiền và trốn mất. Đây cũng là một cách để vợ chồng bà Mỹ Tâm bịt miệng người thủ hạ thân tín của mình vì ở Đài Loan dính vào ma tuý thì không bị án tử hình cũng bị tù chung thân.
- Anh cũng có suy luận như vậy nên đã có đánh tiếng hỏi phía cảnh sát xem chúng ta có thể đến thăm ông Quốc Đạt không thì họ cho biết chỉ có thân nhân mới được vào thăm nhưng rồi khi họ nhìn qua hồ sơ của ông ấy thì họ đã thông báo cho anh một tin rất đáng kinh ngạc là cách đây nữa tháng ông Quốc Đạt đã được ân xá nghĩa là ra tù sớm hơn thời hạn vì hạnh kiểm tốt trong tù. Như thế là ông đã ngồi tù mười bốn năm kể từ khi sự việc xảy ra. Nhưng có điều ngạc nhiên là ông ta không trở về nhà và bà mẹ thì cứ ngỡ là con mình còn ở trong tù. Anh nghĩ là màn kịck vẫn chưa chấm dứt, không bao lâu nữa sẽ có nhiều sự việc xẩy ra và vụ án của cha mẹ anh chắc chắn sẽ được mang ra ánh sáng.
Chàng kể xong, âu yếm nhìn nàng;
- Chao ôi ! Minh Thư! Em thông minh thật đó. Đến bây giờ anh có thể tuyên bố là suy luận của em hoàn toàn chính xác một trăm phần trăm. Cô bé ơi, vậy mà trước đây em còn than thở là sống với anh chỉ sợ là gánh nặng cho anh và ngại không giúp cho anh được việc gì. Bây giờ thì hoàn toàn ngược lại. Em đã giúp cho anh được rất nhiều và việc này là một thí dụ để chứng minh.
Nàng hạnh phúc ngã vào lòng chàng lắng nghe những lời mà chàng thì thầm bên tai mình rồi tự nhủ:
"Em còn muốn làm cho anh rất nhiều việc và sẳng sàng làm bất cứ việc gì miễn là anh hài lòng."
Cuối kỳ thi tuyền đại học cũng đã diễn ra. Chiều hôm ấy Quân Vũ về nhà sớm hơn thường lệ. Vừa bước vào cửa là chàng đã rối rít hỏi nàng:
- Thế nào, Minh Thư? Bài vở không quá khó đối với em chứ?
Nàng đáp lại bằng một nụ cười tươi tắn:- Em tin là mình có thể vượt qua kỳ thi này một cách dễ dàng bởi em ra khỏi phòng thi sớm hơn giờ đã định dù là đã dò lại một lần rất kỹ trước khi nộp cho giám khảo.
- Anh nghe em nói mà mừng cũng giống như chính anh đi thì vậy! Anh nghĩ Minh Thư của anh không những đậu mà còn đậu rất cao nữa!
- Ồ, việc đó em không dám đoán chắc nhưng bước chân vào đại học là điều mà em có thể nắm chắc trong tay.
Hôm đó dì Lệ Mai đã làm một bữa ăn tối thật thịnh soạn để đãi Minh Thư, mừng cho nàng đã hoàn thành kỳ thi một cách tốt đẹp. Tối đó Minh Thư cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi và tự dưng nàng bỗng thấy nhớ đến Kỳ Sơn, nhớ đến bác Thái Thuận và con Hoàng mã của nàng. "Mình đã thi xong...", nàng thầm nhủ, "...cũng nên về Kỳ Sơn thăm nhà một chuyến. Từ lúc anh Quân Vũ mua được trang trại, nhiều sự việc đã xẩy ra khiến mình không có thời giờ đặt chân đến đó. Mình muốn mang con Hoàng mã đến trang trại để rồi cuối tuần lại đến thăm nó. Ôi, Hoàng mã! Bây giờ mày như thế nào rồi? Chắc là cao lớn hơn lúc trước và cũng chạy khỏe hơn. Tiếc là chúng ta không còn dịp để dự tranh bất cứ cuộc đua nào nữa."
***
Sáng hôm sau Minh Thư dậy muộn một chút và Quân Vũ đã đi làm. Nàng ăn điểm tâm xong, vói lấy tờ báo để trên bàn và xem lướt qua tin tức. Tựa đề của một bài đăng trên trang nhất làm cho nàng ngạc nhiên. Minh Thư lập tức đọc trọn cả bản tin. Một cuộc đua ngựa toàn quốc sẽ được diễn ra trong vòng hai tháng nữa, cuợc đua được tài trợ bởi nhiều côngty trong và ngoài nước, phần thưởng lớn đến không ngờ, người về nhất có thể lãnh đến cả trăm ngàn đô la, một số tiền lớn nhất từ trước đến giờ đối với bất kỳ cuộc đua nào. Bài báo cũng tiên đoán nhiều tay chơi quốc tế cũng sẽ tham gia cá độ và cá rất đậm vì đây là một cuộc đua được tổ chức hùng hậu nhất từ trước đến nay. Bản tin làm cho trái tim của Minh Thư đập mạnh. Bình thường thì nàng không chú ý đến tiền bạc cho lắm nhưng bây giờ Quân Vũ của nàng đang lâm vào cảnh khó khăn và sắp phải bán đi ngôi biệt thự của cha mẹ chàng để lại, nếu nàng thắng, ngôi nhà sẽ được giữ lại và nàng sẽ thuyết phục chàng dùng số tiền mà nàng kiếm được, gây dựng nên một công ty nho nhỏ, và sau đó thì có thể sẽ phát triển dần theo thời gian.
Minh Thư không dừng được nỗi háo hức, bấm ngay số điện thoại gọi về văn phòng làm việc của ông Thái Thuận. Nghe giọng nàng, người bên kia đầu dây mừng rở reo lên:
- Minh Thư đó à? Chao Ôi, mấy tháng nay cháu không gọi về nên bác không biết cháu ra sao. Mới định gọi hỏi cháu là việc thi cử có suôn sẻ không thì cháu đã gọi về trước. Thật hai bác cháu mình đúng là thần giao cách cảm. Thế nào, bài vở cháu làm được cả chứ?
- Dạ cháu làm cũng khá. Còn bác thế nào rồi, việc làm ăn vẫn bình thường hở bác?
- Ối dào, lúc này bác chẳng có một phút để thở. Mấy tháng nay các tay lái ngựa ở Đài Bắc cứ lên xuống Kỳ Sơn tấp nập. Những con ngựa giỏi trong trang trại của bác đều được kọ mua và mang đi cả rồi. Chẳng là không bao lâu, cuộc đua ngựa toàn quốc sẽ diễn ra.
- Cháu cũng mới biết tin đó sáng nay khi đọc báo và cháu có việc cần hỏi bác.
- Việc gì hở cháu?
- Bác có biết rõ về cuộc đua lần này chứ?
- Đương nhiên rồi, bác theo dõi rất sát mỗi ngày, đó là sự việc liên quan đến việc làm ăn cũng như sở thích của bác cho nên bác rất quan tâm.
- Thể lệ để tham dự cuộc thi thế nào hở bác?
- Người tham dự cuộc đua phải có quốc tịch Đài Loan và đã từng thắng giải ở một địa phương trong vòng một năm trở lại đây.
- Ban tổ chức họ không phân biệt nam nữ chứ?
- Chao ôi! Họ đâu có bảo thủ như những người ờ làng Kỳ Sơn của mình. Điều quan trọng đối với họ là con ngựa nào về nhất chứ không phải người nài nào về nhất. Và những người tham gia cuộc đua đều là những tay đầu nậu về đua ngựa. Trong tay của họ không thiếu gì ngựa hay cũng như nài giỏi. Cho đến bây giờ không có con ngựa hay người kỵ sĩ nào tham gia với tư cách độc lập cả. Những con ngựa được tuyển từ những con giỏi nhất của các tay đầu nậu, nài thì họ cũng thuê những tay giỏi nhất và đoạt giải quán quân trong nhiều cuộc thi. Cuộc đua này chẳng giống cuộc đua của làng Kỳ Sơn của chúng ta đâu vì nó sẽ khó khăn hơn và mang tính cạng tranh gay gắt. Thế nào, sao cháu lại hỏi bác kỹ như thế? Bộ cháu tính tham gia cuộc đua này hay sao? Chà! nội việc ghi danh là cũng đã khó khăn rồi. Nếu cháu không có người đỡ đầu uy tín thì họ không cho cháu tham gia đâu!
- Bác sẽ đỡ đầu cho cháu! -Cô gái sôi nổi nói- Bác cung cấp ngựa đua cho nhiều tay thương buôn của Đài Bắc từ trước đến giờ và đã thâm niên trong lãnh vực này nhiều năm, đương nhiên bác được nhiều người biết tới và bác phải có một uy tín nào đó đối với họ. Bác Thái Thuận, cháu rất muốn tham gia cuộc đua này, bác hãy giúp cho cháu đi!
- Bác có thể giúp cháu nhưng bác muốn biết tại sao cháu lại muốn dự vào cuộc đua này một cách mãnh liệt như vậy.- Một người bạn vì cháu mà sắp mất hết tất cả, từ việc làm, tiền bạc cho đến sự nghiệp .....và sắp tới đây anh ấy còn phải bán cả ngôi nhà mà cha mẹ anh ấy để lại mặc dù làm như thế anh ấy rất đau lòng. Cháu muốn giúp cho anh ấy nhưng cháu chẳng có gì trong tay, cho nên cháu muốn đoạt được giải thưởng lần này để giúp đỡ cho anh ấy một phần nào.....
- Người bạn nào mà cháu lại sốt sắng đến vậy hở cháu cưng của bác? Và tại sao vì cháu mà cậu ta lại mất tất cả? Có phải cậu ta là chàng thanh niên đẹp trai tên gọi Quân Vũ mà trước đây đã từng đến Kỳ Sơn để tìm cháu không?- Thưa vâng, chính là anh ấy! QuânVũ đã giúp cho cháu suốt những ngày cháu sống ở Đài Bắc. Ngược lại, bây giờ là người cần giúp đỡ mà cháu lại không có gì trong tay để giúp anh ấy cả. Cháu rất là xấu hổ!
- Tại sao cậu ta lại mất việc làm, tiền bạc lẫn sự nghiệp vì cháu? Cháu nói thế bác vẫn chưa hiểu mấy.- Thưa bác, anh Quân Vũ yêu cháu nên anh ấy đã từ chối kết hôn với cô con gái cưng của ông chủ công ty cho nên người ta sắp cho anh ấy thôi việc cho bỏ ghét, lại còn tìm cách tung tin đồn thất thiệt để những công ty khác không dám nhận anh ấy. Bây giờ anh ấy chỉ còn một cách để sinh tồn là mở công ty cùa chính mình nhưng việc đó đòi hỏi vốn liếng nên anh ấy buộc lòng phải bán đi ngôi nhà mà cha mẹ để lại. Cháu biết anh ấy rất đau lòng khi làm như thế cho nên cháu không muốn việc này xảy ra. Cháu phải giúp anh ấy bằng mọi cách và cuộc đua này là một cơ hội.
- Cháu yêu cậu ta chứ, Minh Thư?
- Cháu rất yêu anh ấy. Anh ấy đã cầu hôn với cháu và đợi cháu tốt nghiệp đại học rồi sẽ làm đám cưới.
- Bác cũng rất mến cậu thanh niên này và vì cháu đã có quan hệ khắn khít với cậu ta như vậy nên bác không thể nào mà không giúp cháu. Nhưng cuộc đua này rất gay go và khó khăn bởi vì nó hội tụ các tay đua toàn quốc chứ không phải là một nhóm kỵ sĩ nhỏ nhoi của làng Kỳ Sơn chúng ta.
- Cháu biết thế nhưng cháu vẫn muốn thử. Nếu cháu có thua đi nữa thì cháu cũng không lấy thế làm buồn vì cháu biết những người kỵ sĩ tranh tài đều đáng mặt đàn anh của cháu.
- Nhưng mà cuộc thi này rất cam go vì có hai chướng ngại vật được dựng ngay trên cuộc đua đường trường, mỗi cái có độ cao hai mét. Cuộc đua diễn ra trong hai mươi vòng và diều này có nghĩa là cháu phải vượt qua các chướng ngại vật dến bốn mươi lần. Chu vi của trường đua rộng hơn nơi tranh tài của làng chúng ta rất nhiều. Tay đua nào chạm chướng ngại vật là xem như phải bỏ cuộc và dừng ngay ở đó, không được đua tiếp. Cho nên bác nghĩ cháu rất khó lòng mà đạt được chiến thắng. Cuộc đua thì chính nó đã cam go, những người tranh giải đều là những tay quán quân có nhiều năm kinh nghiệm. Vậy tại sao chúng ta phải mạo hiểm khi biết trước là mình không có chút hy vọng nào khi bước vào tranh giải.
- Nhưng trong lòng cháu luôn có hy vọng, thưa bác! Và cháu còn bị thôi thúc bởi một ý nghĩ mãnh liệt là phải bằng mọi giá giúp cho kỳ được anh Quân Vũ. Bây giờ thi cử đã xong rồi, cháu có hai tháng trước mặt để tha hồ tập luyện. Cháu sẽ tập với con hoàng mã mỗi ngày cho đến thành thục mới thôi.
- Như vậy cháu dự định sẽ về hẳn Kỳ Sơn trong hai tháng tới đây ư?
- Anh Quân Vũ đã mua một trang trại rộng mêng mông để tặng cho cháu như món quà cầu hôn. Anh ấy đã dùng số tiền dành dụm bấy lâu nay để mà mua nó. Nhưng bất hạnh thay, ngay sau đó công ty mà anh ấy đang làm viẹc cho biết là hết hạn hợp đồng sẽ sa thải anh ấy. Cháu rất buồn khi mọi việc diễn ra như vậy cho nên cháu không thể đứng yên khoanh tay mà cháu nghĩ là mình phải hành động để giúp cho anh ấy dù sự giúp đỡ của cháu cũng chẳng đáng vào đâu.
 
- Cậu ta cũng yêu cháu kinh khủng nhỉ? Chỉ vì muốn cháu có nơi rong chơi với con Hoàng mã mà phải bỏ ra hàng đống tiền như thế. Thôi được rồi, để bác giúp cháu ghi danh. Nhưng rồi cháu sẽ trở về đây để mang con Hoàng mã đến đó chứ?
- Thưa vâng! Hôm cháu đưa con Hoàng mã đi, bác cũng đến thăm trang trại mà anh Quân Vũ mua cho cháu, bác nhé! Cháu rất muốn biết độ lớn của trường đua lần này, thời gian kỷ lục của các tay đua đoạt giải thưởng gần đây nhất trên trường đua ấy. Biết thế cháu sẽ dễ dàng tập luyện hơn. Nếu cháu vượt qua hai mươi vòng với thời gian suýt soát với thời gian của họ thì cháu đã có thể tự tin để tham gia cuộc đua rồi.
- Minh Thư này, nghe cháu nói thế trong lòng bác đã nẩy ra một ý định, đó là bác sẽ đặt cược vào cháu và đánh cá rất đậm bằng tất cả số tiền hiện nay mà bác có. Nếu cháu thua cuộc đua này thì gia tài của bác Thái Thuận của cháu sẽ tan thành mây khói!
- Ồ, bác.... - Cô gái thốt lên bằng giọng kinh ngạc- ....bác không nói đùa với cháu chứ? Làm sao bác biết chắc là cháu sẽ thắng cuộc? Ồ, bác Thái Thuận....trái tim cháu đang đập loạn xạ lên đây này...nếu mà cháu thua cuộc thì cũng giống như cháu hại bác và chỉ nghĩ đến điều này thôi thì cháu cũng đã sợ rồi....
- Cháu không được sợ mà phải can đảm và tự tin! Đó là đức tính mà người kỵ sĩ cũng phải có. Bây giờ không những cháu mang gánh nặng của Quân Vũ tên vai mà cả gánh nặng của bác nữa. Đây là một cách để bác trắc nghiệm lòng tự tin của cháu và nếu mang hai gánh nặng ấy trên vai mà lòng cháu cảm thấy run sợ thì cháu không cần phải nhọc sức ghi danh tham gia cuộc đua này làm gì nữa.
- Cháu nghĩ là mình làm được! -Minh Thư hít một hơi dài để lấy thêm can đảm và nói bằng giọng cương quyết- cháu nghĩ là mình có thể chiến thắng dù cuộc đua có gay go cách mấy và những tay đua cùng tranh tài với cháu có là ai đi nữa!
- Tốt lắm! Bây giờ thì bác có thể yên lòng mà ghi danh cho cháu rồi. Nhưng chắc gì Quân Vũ nó đã cho cháu tham giacuộc đua này bởi vì nếu cháu chỉ đua đường trường thì không nói gì, đằng này còn phải vượt qua chướng ngại vật, đôi lúc nó gây ra nguy hiểm đế tính mạng của các tay đua nếu như bị ngã.
- Ồ, cháu sẽ thuyết phục anh ấy! Và cháu sẽ rất cẩn thận. Cháu nghĩ con hoàng mã có thể vượt qua độ cao đó một cách dễ dàng.- Nhưng, Minh Thư.... cháu biết không ..... Ông Thái Thuận nói một cách ngập ngừng -.....không phải bác muốn làm nản lòng cháu, nhưng trong cuộc đua này cháu sẽ gặp một đối thủ rất sừng sỏ. Anh chàng tên Lý Ngọc Tâm, cái tên thơ mộng như tên tài tử mà anh ta cũng rất là đẹp trai nữa. Còn con ô mã mà anh chàng cưỡi là một con ngựa đáng gờm. Nó dũng mãnh, dẻo dai và chạy nhanh khủng khiếp, hình như nó sinh ra là đề chạy đua. Cho đến bây giờ chưa có đối thủ nào vượt qua mặt Lý Ngọc Tâm và suốt năm vừa qua những giải thưởng về đua ngựa anh chàng này đều gom về cả. Đàn ông thích anh ta vì anh ta có tài, còn đàn bà thích anh ta vì anh ta đẹp trai. Cho nên trong cuộc đua lần này, hầu hết dân cá độ đều chọn Lý Ngọc Tâm vì họ nghĩ anh chàng này là người bất khả bại. Ngoài Lý Ngọc Tâm còn một tay đua sừng sỏ khác có tên là Hạ Quân Tường. Anh ta cưỡi con ngựa xám, con ngựa này cũng ghê gớm như chủ của nó, nó chạy nhanh và chạy rất bạo. Hạ Quân Tường đoạt giải nhì trong cuộc đua mới vừa đây, chỉ sau Lý Ngọc Tâm một bậc. Đó là hai đối thủ mà cháu phải để ý vì họ đã nổi tiếng như cồn từ mấy năm nay.
- Chà! Hai anh chàng này sao lại có cái tên giống như hai anh chàng tài tử đang nổi tiếng hiện nay hở bác? Chắc đây là biệt hiệu thôi chứ không phải tên thật, bởi làm gì có sự trùng hợp kỳ lạ như vậy?
- Có thề lắm! Có lẽ vì họ muốn chơi nổi và cũng muốn người ta dễ nhớ cái tên của họ. Nhưng cháu phải cố hết sức, Minh Thư ạ! Không tham gia thì thôi, đã tham gia rồi thì không giật giải nhất cũng phải giật giải nhì, như vậy mới làm rạng danh làng Kỳ Sơn của chúng ta!
- Cháu sẽ cố gắng hết sức. Bây giờ thi cử đã xong nên cháu không còn gì để mà lo lắng nữa. Cháu sẽ dồn sức để luyện tập. Cuối tuần này cháu về Kỳ Sơn mang con hoàng mã đi và rước bác đến thăm trang trại của cháu, bác nhé!
- Ừ, bác trông cháu về. Cho bác gởi lời thăm đến Quân Vũ và dì Lệ Mai!
Nói chuyện với ông Thái Thuận xong, Minh Thư lập tức nghĩ ngay đến chương trình tập luyện trong hai tháng trời ròng rã sắp tới. Nàng muốn ở hẳn tại trang trại trong thời gian đó nhưng không biết Quân Vũ có đồng ý không.
Tối hôm đó khi chàng về và dùng cơm tối xong, nàng vào phòng chàng, đưa tờ báo buổi sáng cho chàng xem và thỏ thẻ:
- Anh thử đọc tin này xem, anh biết cưỡi ngựa, chắc anh cũng quan tâm đến những cuộc đua ngựa tổ chức ở Đài Bắc.
- Cuộc đua nào anh cũng đi xem cả chứ, nếu nó được tổ chức vào dịp cuối tuần. Chà! cuộc đua này có vẻ hấp dẫn quá nhĩ vì quy tụ nhiều nhân tài, em muốn đi xem hả?
- Em muốn tham gia cuộc đua! -nàng nói thật nhanh vì sợ chàng phản đối - Và em muốn anh đi xem và cổ vũ cho em!
- Em...... - Chàng mở to mắt nhìn nàng -......Em muốn tham gia cuộc đua?
- Có gì ghê gớm lắm đâu chứ? -Nàng có vẻ giận- Nghe cách nói của anh, em biết là anh không tán thành rồi.
- Anh không đồng ý cho em làm việc này có gì đâu mà em lại giận như vậy. Thứ nhất, anh không muốn em tập luyện một cách vất vả, thứ nhì đua ngựa nhiều khi cũng nguy hiềm. Đó là lý do anh không muốn em tham gia cuộc đua!
- Nhưng mà em cũng có lý do để mà tham gia. Người ta muốn dự cuộc đua này cũng là vì anh thôi. Phần thưởng lớn như vậy, nếu em đoạt giải nhất thì chúng ta có thể dùng số tiền đó để lập ra một công ty nho nhỏ. Em không muốn anh phải đau lòng khi bán ngôi biệt thự này.
- Chao ôi, Minh Thư! -Chàng kêu lên - Có nhiều cách để xoay ra tiền, không cần em phải cực khổ như vậy. Anh có thể cầm cố ngôi biệt thự này và mượn tiền ngân hàng để lập công ty, như vậy được chưa? Chúng ta không cần phải bán nó!
- Nhưng em vẫn muốn tham gia cuộc đua! - Nàng bướng bỉnh nói.
- Anh không cho! - Chàng nhất quyết không đổi ý.
- Anh không cho thì em cũng sẽ tham gia! Em đã nhờ bác Thái Thuận ghi danh cho em rồi. Em đã đoạt giải quán quân ở một địa phương của Đài Loan trong vòng một năm trở lại đây nên em đủ điều kiện để tham gia. Bác Thái Thuận là người có uy tín và đã chịu đứng ra đỡ đầu cho em. Em và bác ấy tính toán xong cả rồi. Bây giờ rút lui thì thật là mất mặt.
- Nếu em không nghe lời anh thì đừng tiếp tục sống chung với anh nữa. Anh thích em lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe theo anh, anh không thích em cải bướng với em như vậy.
- Anh độc tài... - Nàng dỗi hờn thốt lên - ....anh lúc nào cũng muốn thống trị cuộc sống của người khác. Đôi lúc anh cũng phải để cho em tự do quyết định chứ!- Nếu em thấy anh độc tài như vậy....nếu em thấy anh lúc nào cũng thống trị cuộc sống của em...thì em có thể bỏ anh mà! Bây giờ chúng ta chưa ràng buộc gì với nhau trên pháp lý, em rất dễ dàng thực hiện việc đó. Và khi em đã muốn đi thì anh không cản trở em đâu.
- Để rồi anh trở lại với Huệ Trinh và Lệ Hằng phải không? -Nàng giận hờn nói.
- Có thể lắm! Nhưng trên cõi đời này không phải chỉ có hai người họ. Anh còn có rất nhiều người khác để mà chọn lựa.Chàng nói rồi quay mặt vào trong, không biết là nàng đang rơi nước mắt vì những lời mà chàng vừa thốt ra.
- Anh không yêu em nên mới có thể thốt ra những lời như vậy! -Nàng nói trong nước mắt- Khi em chưa bước chân ra khỏi nhà là anh đã muốn nghĩ tới người khác rồi. Vậy thì thà chúng ta đừng sống chung với nhau nữa.
Minh Thư bước ra khỏi phòng, Quân Vũ vì đang giận nên không giữ nàng lại. Nàng trở về phòng riêng và khóc một mình: "Anh Quân Vũ, anh đáng ghét lắm...nhưng không biềt vì sao em vẫn yêu anh". Nàng đau khổ khi nghĩ đến việc rồi mai đây khi mình sẽ vĩnh viễn mất chàng. Nàng không chịu nổi cái ý nghĩ mỗi buổi sáng thức dậy mà không thấy mặt chàng, không nghe được những lời êm ái mà chàng vẫn thủ thỉ bên tay mình.
Nghĩ đến đó nàng không cầm lòng được. Bước qua phòng chàng, nàng ngã vào lòng chàng và khóc sướt mướt:
- Quân Vũ! Tha lỗi cho em! Anh nói gì em cũng nghe theo. Em yêu anh...em không muốn mất anh!
Chàng ôm nàng vào lòng, dỗ dành và lau nước mắt cho nàng, hối hận vì đã làm cho nàng đau khổ như vậy. Nhưng nàng vẫn chưa hết uất ức:
- Anh lúc nào cũng nghĩ tới những người đàn bà khác, như vậy làm sao mà em chịu nổi chứ?
- Anh có nghĩ tới họ bao giờ đâu! - Chàng cười, ngắm gương mặt của nàng đang đỏ bừng lên vì ghen tương - Tất cả đều là do em khơi ra. Em hỏi và anh chỉ đáp "có thể" vậy thôi.
- "Có thể" cũng là có! Em không muốn anh nghĩ đến ai ngoài em cả!- Vậy thì phải ngoan ngoãn nghe lời anh. Anh muốn người vợ tương lai của mình phải thật ngoan. Anh chỉ yêu cầu em bao nhiêu đó thôi.
- Em yêu anh Quân Vũ! - Nàng nói và nghẹn ngào - Em yêu anh đến có thể chết cho anh cũng được mà ... sá gì việc vâng lời hay không vâng lời anh chứ!
- Nói cho anh nghe... - chàng cảm thấy hối hận khi lúc nào cũng lấn lướt nàng -... tại sao em nhất định phải tham gia cuộc đua đó?
- Em đã giải thích rồi, em yêu anh và muốn làm một cái gì đó cho anh. Em không muốn anh lo lắng cho em một chiều như vậy, ít ra cũng phải làm một cái gì để đáp lại chứ! Em tin tưởng là em sẽ thắng, và em sẽ hãnh diện biết bao nhiêu nếu em góp được phần nào trong việc thành lập công ty tương lai của chúng ta.
- Vậy thì em cứ tham gia cuộc đua đi!
- Anh bằng lòng cho em tham gia cuộc đua? -Nàng mừng rỡ thốt lên, đôi mắt tròn xoe vì ngạc nhiên trông thật đáng yêu -Sao anh lại đổi ý nhanh như vậy?
- Vì bây giờ người ta đã chịu nghe lời anh thay vì cãi bướng lại anh! Nếu từ đầu em năn nỉ anh thì anh đã không phản đối rồi. Đằng này em lại nói: "Anh không cho thì em cũng sẽ tham gia!" Anh rất bực khi nghe em nói với anh như vậy. Đàn ông lúc nào cũng thích nghe những lời ngọt ngào, em biết chứ?
- Em xin lỗi, em sẽ rút kinh nghiệm và không để chuyện cải vã xẩy ra giữa chúng ta nữa. Nhưng anh cho phép em mang con Hoàng mã đến trang trại củă chúng ta và em sống ở đó hai tháng để luyện tập. Em nuốn tận dụng từng giây từng phút của hai tháng đó. Đi đi về về Đài Bắc sẽ mất thời giờ ghê lắm mà cuộc đua cũng đã gần kề rồi!- Anh không chịu! Em tính bỏ anh một mình ở đây trong hai tháng sắp tới sao? Anh đã quen có em rồi, không có em anh sẽ cảm thấy trống trải ghê lắm.
- Vậy thì em đi đi về về vậy!
- Không cần phải làm như vậy, anh sẽ lên đó sống với em trong khi em luyện tập. Nơi ấy chỉ cách Đài Bắc một giờ lái xe, anh có thể đi làm bình thường mà không có gì trở ngại. Tan sở rồi thì anh lại về đó với em. Anh cũng muốn dì Lệ Mai đi theo chúng ta để lo toan mọi việc. Trong thời gian luyện tập, em sẽ rất dễ mất sức, phải có dì ấy chăm sóc, tẩm bổ cho em thì anh mới yên lòng. Anh tính như vậy, em đồng ý không?
- Đương nhiên là em đồng ý rồi! Em cảm thấy hạnh phúc khi được anh yêu thương như vậy.
- Lúc nào anh lại chẳng yêu thương em. Anh đã vì em mà từ chối tất cả những người con gái khác. Như vậy em còn chưa chịu tin anh?
- Ai bảo anh đẹp trai như vậy, và lại còn quyến rũ phụ nữ như vậy nữa! Thấy họ nhìn anh là em đã bực lên rồi. Nhiều người chú ý đến anh quá nên lúc nào em cũng sợ mất anh!
- Nhiều người chú ý đến anh nhưng anh chỉ yêu một mình em thôi. Anh nói thật đấy, một mình em là đủ lắm rồi. Lúc nãy em giận anh, nói không muốn sống chung với anh nữa khiến anh rất buồn.
- Vậy nếu em đi thật thì sao?
- Làm sao em đi thật được! Cô bé ơi, làm sao em có thể bỏ ra đi khi em si tình anh đến như vậy chứ?
- Anh xấu lắm...-Nàng phụng phịu-....anh biết em yêu anh nên lúc nào cũng bắt nạt em.
- Anh đâu có xấu! Chỉ muốn em lúc nào cũng ngoan ngoãn và nhỏ nhẹ với anh. Không lẽ chỉ có như vậy mà em làm không được?
- Ôi Quân Vũ! - Nàng nói và nhìn sâu vào mắt chàng - Vì yêu anh mà bất cứ điều gì em cũng sẽ làm. Em chỉ muốn được ở bên anh mãi mãi!
- Anh cũng vậy, Minh Thư! Anh muốn sống mãi bên em.
Họ trao nhau những nụ hôn ngọt ngào, cảm thấy tình yêu mà họ trao cho nhau thật là mãnh liệt. Mỗi ngày tình yêu đó càng sâu đậm thêm, để nếu thiếu người này thì người kia cảm thấy cuộc đời bỗng trở thành vô nghĩa.
 
- 28 -
Mọi việc thực hiện theo ý Minh Thư. Ông Thái Thuận đến thăm trang trại của Quân Vũ vào cuối tuần đó và ăn một bữa cơm thân mật mà bà Lệ Mai cố tình nấu thật ngon để đãi mọi người. Ông gật gù khi khám phá ra chu vi của trang trại cũng tương đương với nơi mà cuộc đua sẽ diễn ra trong hai tháng nữa. Ông cũng giúp Minh Thư dựng hai rào chắn cao hai mét trên đường đua tưởng tượng. Trong vòng hai tiếng luyện tập, nàng đã vượt qua cao độ này không chút khó khăn. Lúc ở Kỳ Sơn, nàng đã vượt qua độ cao ba mét một cách dễ dàng nên những chướng ngại mà ông Thái Thuận dựng lên không có gì gọi là quá thách đố đối với nàng. Vả lại sau gần một năm, con Hoàng mã đã cao lớn và trở nên dẻo dai hơn lúc trước nên đó cũng là một điều đáng khích lệ cho Minh Thư khi nàng dự cuộc đua lần này.
- Cháu đừng nên mừng vội! Khi nào cháu phi ngựa kiên tiếp hai mươi vòng đều có thể vượt qua hai chướng ngại này một cách dễ dàng thì mới có thể nghĩ là thành công trong bước đầu.
Ngay ngày hôm đó, Minh Thư tập luyện trước mặt ông và nàng cảm thấy những lời ông nói không sai. Con Hoàng mã phi liên tiếp hai mươi vòng trong khuôn viên trang trại, những vòng đầu nó phi rất nhanh và vượt rào chắn một cách dễ dàng nhưng càng về sau nó càng đuối sức và chạm vào chướng ngại vật khá nhiều lần nhưng không thể nào trách nó được vì Hoàng mã đã phải vượt qua rào chắn đến bốn mươi lần trong hai mươi vòng liên tiếp.
Ông Thái Thuận gật gù nói:
- Ngày đầu tiên luyện tập, bác không mong cháu sẽ đạt được những thành tích phi thường, bởi vì tất cả thành công đều đến từ sự tập luyện kiên nhẫn và từ ý chí muốn đoạt lấy chiến thắng của người kỵ mã. Cháu luôn phải nghĩ trong đầu vì sao cháu muốn đoạt lấy chiến thắng đó. Đó có thể là vì tình yêu mà cháu dành cho Quân Vũ, cũng có thể là vì muốn làm rạng rỡ mặt mày cho gia tộc cháu và cho Kỳ Sơn, và một phần cũng vì muốn làm vui lòng bác Thái Thuận của cháu vì từ trước đến nay, bác lúc nào cũng tin tưởng cháu. Tất cả những nguyên do đó sẽ hun đúc ý chí muốn chiến thắng của cháu và ý chí này tác động rất nhiều đến sự thành công hay thất bại của cháu sau này. Tập luyện trong một ý chí sắt đá như vậy, cháu mới có thể tạo nên những kỳ tích. Có thể trong vài ngày tới đây, cháu sẽ vượt qua hai mươi vòng mà không chạm vào rào chắn lần nào, nhưng sau đó vấn đề sẽ là vượt qua hai mươi vòng không phạm bất cứ lỗi lầm nào nhưng trong thời gian là bao lâu. Cái thời gian này mới là quan trọng, là yếu tố quyết định chiến thắng trong các cuộc đua. Thời gian càng rút ngắn, xác suất chiến thắng càng cao. Bác đã ghi lại cho cháu thời gian kỷ lục của các cuộc đua gần đây tổ chức ở cùng một nơi với cuộc đua sắp diễn ra trong hai tháng nữa. Khi nào cháu đạt được thời gian kỷ lục mà các tay đua đã đạt được thì lúc đó mới có hy vọng là mình có thể giật về trong tay giải nhất. Và còn một yếu tố nữa mà bác muốn nhấn mạnh với cháu: đó là yếu tố về tâm lý. Cháu không được run sợ khi trên khán đài khán giả hò reo, ủng hộ cho anh chàng Lý Ngọc Tâm mà bác đã từng nói với cháu. Chàng trai này bây giờ đối với họ là thần tượng nên sự ủng hộ của khán giả cũng là một yếu tố khiến cho anh chàng này lên tinh thần và dể đạt chiến thắng hơn. Trong trường hợp này thì cháu không được để cho tinh thần củq mình bị áp đảo, bởi nếu thế cháu sẽ không bao giờ chiến thắng được anh ta. Và bác cũng muốn báo cho cháu điều này để khiến cháu có thể vui một chút. Việc cháu ghi danh tham dự cuộc đua bây giờ ở Kỳ Sơn ai cũng biết cả. Chính bác đã phổ biến tin tức này đến mọi người. Do đó, ngay ngày diễn ra cuộc đua, trên khán đài cháu sẽ Kỳ hiệu cùa Kỳ Sơn bay phất phới trên tay của những người dân làng đến đó để mục kíck cuộc đua. Bác chỉ có thể lấy được hai trăm vé từ ban tổ chức để về phân phối cho những người mong mỏi đến ủng hộ cháu vì vé hầu như đến bây giờ đã được bán sạch. Hai trăm người là một con số rất nhỏ nhưng cái tình của họ mới là sâu nặng. Giờ đây những gì làm được cho cháu thì bác Thái Thuận cũng đã làm rồi, việc còn lại là phần của cháu và bác mong cháu sẽ không làm cho nhũng người dân ở Kỳ Sơn thất vọng.
Minh Thư cảm động nói với người mà nàng xem là ân nhân của mình:
- Cháu cảm ơn bác rất nhiều, bác Thái Thuận! Cảm ơn bác đã nhắc nhở cho cháu như vậy để cháu biết ngay từ đầu là mình phải nổ lực như thế nào.
*****
Những ngày tiếp theo sau đó, Minh Thư thức rất sớm để tập luyện và khi Quân Vũ từ sở trở về trang trại, chàng thấy Minh Thư và con Hoàng mã vẫn còn đang miệt mài trên sân tập, cố gắng hoàng thành những vòng đua trong thời gian ngắn nhất.
- Minh Thư, em gầy đi rồi! -Chàng nói với nàng một đêm khi ôm nàng vào lòng - Anh không thích những cô gái gầy trơ xương, anh thích phụ nữ phải có da có thịt một chút!
- Chao ôi, anh bắt đầu chê em rồi phải không? - Nàng nói với chàng và mặt đỏ lên.
- Anh nói đùa thôi! - Chàng mỉm cười - Anh không muốn em phải phí sức vì cuộc đua này như vậy.
- Nhưng sau cuộc đua em sẽ lấy sức lại rất nhanh. Bây giờ có gầy đi một chút cũng không sao, trái lại đó còn là một lợi điểm, bởi vì em càng nhẹ con Hoàng mã càng chạy nhanh hơn.
- Nhưng nếu bây giờ em bỏ ra quá nhiều sức lực như vậy thì đến khi cuộc đua thực sự diễn ra, em sẽ đuối sức.
- Quân Vũ, anh tin em đi! Chưa bao giờ em cảm thấy tràn trề sức lực như bây giờ. Hiện nay ngoài việc tập luyện em đâu còn phải lo lắng bất cứ việc gì khác nữa, ngoài ra em lại còn được sự khích lệ rất lớn của anh về tinh thần. Nói thật, nếu anh không xuống đây ởvới em thì em sẽ nhớ anh đến điên lên được.
- Anh cũng không thể nào xa em dù chỉ một ngày. Anh không biết vì sao mỗi ngày anh càng yêu em mãnh liệt hơn. Một ngày nào đó nếu không có em thì anh cũng không biết là mình sẽ sống ra sao nữa!
- Em cũng vậy, Quân Vũ! -Nàng xúc động nói- Nếu một ngày nào đó mà không có anh thì em cũng không muốn tồn tại trên cỏi đời này.
*****
Mỗi ngày Minh Thư cảm thấy mình đạt thêm nhiều tiến bộ. Bây giờ thì con Hoàng mã đã có thể phi hai mươi vòng và vượt qua các rào chắn không chút khó khăn. Nhưng Minh Thư vẫn chưa bắt kịp kỷ lục mà Lý Ngọc Tâm đã đạt được trong cuộc đua gần đây nhất.
"Mình phải cố gắng nhiều hơn nữa!", nàng tự nhủ với lòng mình, "Chỉ còn nửa tháng nữa thôi là đã tới ngày cuộc đua diễn ra, mình không thể nào thất bại". Minh Thư những tự thúc giục mình mà còn thúc giục con Hoàng mã: "Ngựa cưng ơi, mày phải biết chúng ta không còn bao nhiêu thời gian nữa đâu. Chúng ta phải bắt kịp Lý Ngọc Tâm hoặc là sẽ thảm bại trong cuộc đua sắp tới. Ồ, Nếu điều đó xảy ra thì Quân Vũ sẽ rất buồn và tất cả những người dân của làng Kỳ Sơn cũng sẽ buồn nữa. Cho nên hai chúng ta đều phải cố gắng! Cuối tháng này khi bác Thái Thuận ghé qua trang trại để xem kết quả luyện tập của chúng ta ra sao, lúc đó nhất định chúng ta phải hoặc bằng hoặc vượt qua kỷ lục mà Lý Ngọc Tâm đã lập được". Con Hoàng mã như hiểu thấu những lời thì thầm của Minh Thư nên từ lúc đó trở đi, không những Minh Thư cảm thấy tin tưởng hơn trong việc luyện tập mà con Hoàng mã cũng đã lên tinh thần, nó cố gắng phi nhanh với một tốc độ mà từ đó đến giờ nó chưa hề đạt tới để làm hài lòng cô chủ nhỏ thân yêu của mình và đến một ngày kia, khi hoàn tất hai mươi vòng không phạm bất cứ sơ hở nào với một thời gian suýt soát với kỷ lục mà Lý Ngọc Tâm đã lập được thì Minh Thư đã reo vang trên lưng ngựa: "Hoành mã ơi, chúng ta thành công rồi nhưng hãy còn vài ngày nữa mới tới cuộc đua, chúng ta phải cố gắng phá kỷ lục này để khi bác Thái Thuận ghé qua, bác ấy phải hoa cả mắt!"
Và những ngày saum Minh Thư tập luyện một cách cật lực hơn. Suốt thời gian tập luyện nàng đã gầy đi năm ký nhưng nàng đã cố ý làm như vậy vì thấy tội nghiệp cho con Hoàng mã, "Phải giảm gánh nặng cho Hoàng mã, nó đã phải tập ròng rã với mình hai tháng trời nay. Mình chịu đựng gian khổ đã đành nhưng nó mới là gian khổ hơn khi phải chạy suốt ngày không bén gót với một gánh nặng trên lưng mà còn phải vượt qua các rào chắn nữa!", cô gái tự nhủ thầm, vuốt ve bộ lông mượt mà của con ngựa trung thành và cảm thấy số mệnh của nó như gắng liền với số mệnh của mình.
Cuối tháng đó ông Thái Thuận ghé qua trang trại để xem thành tích của cô học trò nhỏ của mình ra sao thì ông đã mở to mắt ngạc nhiên khi thấy Minh Thư đã đạt được một tiến bộ mà ông không thể tưởng tượng: sớm hơn thời gian kỷ lục của Lý Ngọc Tâm năm phút!
- Nhưng cháu ơi, chúng ta không được ngủ quên trên chiến thắng. - Ông căn dặn Minh Thư- Trong lúc cháu tập luyện thì Lý Ngọc Tâm cũng đang tập luyện, anh ta có thể phá vỡ các kỷ lục mà mình lập ra trước đây một cách chẳng khó khăn gì và điều này anh ta cũng đã thực hiện trong các cuộc đua về trước.
- Cháu không bao giờ khinh địch! - Minh Thư nói với ông Thái Thuận- Cháu sẽ cố gắng tiếp, thưa bác! Còn những hai ngày nữa và trong hai ngày này cháu nhất định phải lập nên những kỷ lục mới.
***
Tọa lạc trên một khuôn viên rộng lớn, trường đua lần này quy tụ hai mươi kỵ sĩ kiệt xuất trên toàn đất nước, cho nên chưa đến giờ khai mạc mà trên khán đài đã chật nức không còn một chỗ ngồi. Tất cả các kỵ sĩ đều mặc quần trắng, chỉ có áo là khác màu. Áo của các kỵ sĩ đều được đánh số, các con số từ một đến hai mươi được khắc họa một các rõ ràng với mục đích để các khán giả trên khán đài có thể theo dõi xem con ngựa nào đang dẫn đầu cuộc đua trong từng giây từng phút. Minh Thư không khỏi cảm thấy run trong lòng khi có mặt trong cuộc đua quá trịnh trọng ngày hôm nay. Nó không phải là sân vận động của làng Kỳ Sơn với một nhóm người mà mỗi ngày nàng hầu như đều đã quen mặt mà là một trường đua vĩ đại với cả chục ngàn khán giả của Đài Bắc và thập phương đổ tới để theo dõi cuộc đua mang quy mô tòan quốc này. Nhưng rồi Minh Thư hít vào một hơi dài để lấy thêm can đảm, tự nhủ lòng rằng trên khán đài kia, trong hàng vạn người đang có mặt, có một người mà nàng yêu thương nhất và nàng đã tham gia cuộc đua này cũng vì người đó, bằng bất cứ giá nào nàng cũng phải chiến thắng vì tình yêu mãnh liệt mà nàng đã dâng hiến cho chàng. "Anh Quân Vũ, em yêu anh và em sẽ không phụ lòng mong mỏi của anh. đó không phải chỉ là vì danh dự mà còn là vì nhu cầu sống còn của chúng ta, khi anh đã vì em hy sinh tất cả!" Nàng hướng mắt về phía chàng ngồi, cảm thấy như mình được tiếp thêm hơi sức. Bên cạnh chàng còn có bác Thái Thuận của nàng và hai trăm người từ làng Kỳ Sơn đổ về để chúng kiến cuộc đua này với lòng tin tưởng là Minh Thư của họ sẽ giành được chiến thắng tuyệt đối. Một giọng nói mạnh mẽ từ loa phóng thanh vang lên, nhắc nhở các kỵ sĩ chuẩn bị sẳn sàng để bước vào cuộc đua. Các kỵ sĩ sắp thành hàng ngang và trái tim Minh Thư đập mạnh khi thấy nàng vô tình được xếp bên cạnh Lý Ngọc Tâm, nhà quán quân của các cuộc đua được tổ chức tại Đài Bắc trong vòng một năm nay. Khuôn mặt cùa chàng ta nàng đã thấy nhiều lần trên báo nhưng bên ngoài chàng trông đẹp trai và rắn rỏi hơn nhiều. "Chao ôi!" ,nàng tự nhủ, "Mình phải bám theo anh chàng này như hình với bóng. Nếu mình duy trì được tốc độ ngang bằng với anh ta thì hy vọng giật giải mới có thể nói là nắm chắc trong tay". Chàng trai trẻ cũng thoáng nhìn người xếp cạnh bên mình, ngạc nhiên khi khám phá ra dưới chiếc nón kỵ sĩ kia là một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời của một cô gái dù mái tóc nàng đã bới lên cao và dấu một cách khéo léo trong chiếc nón đội sụp kéo đến tận mắt. Một cô gái....và là một cô gái trẻ đẹp đến rung động lòng người nữa! Trái tim chàng đập mạnh khi khám phá ra điều này. Nàng là ai, chàng chưa hề biết và cũng chưa hề nghe tên. Một kỵ mã vô danh? Chàng nghĩ thế và cảm thấy ái ngại cho nàng khi nghĩ rằng nàng sẽ bị các người khác bỏ xa vì đa số những kỵ mã tham dự hôm nay đều là những người có nhiều kinh nghiệm. Nàng cũng liếc nhìn chàng , thầm nhủ chàng mới là mục tiêu tranh đua cùa nàng chứ những người khác nàng không cần biết đến. Tiếng pháo lệnh vang lên báo hiệu cuộc đua bắt đầu và hai mươi kỵ sĩ phóng về phía trước với một khí thế hừng hực vì đây mới chỉ là giai đoạn xuất phát và tất cả những con ngựa dưới tay họ hãy còn sung sức. Nhưng khi đã tiến được nửa vòng đua thì một số người vươn lên vị trí dẫn đầu còn một số khác đã bị bỏ rơi ở phía sau. Lý Ngọc Tâm không phải là người ở vị trí đầu tiên mà đó chính là Hạ Quân Tường. Và khi nhận ra điều này , những khán giả ủng hộ anh chàng này đã reo hò inh ỏi trên khán đài, tạo nên khí thế cho chàng kỵ mã trẻ tuổi có gương mặt sắc như dao. Lý Ngọc Tâm có vẻ thản nhiên trước những cổ vũ nồng nhiệt đang vang lên như sấm dậy hướng về phía địch thủ của mình, chàng điều khiển con ngựa ô một cách thong dong nhưng vẫn chiếm vị trí thứ tư trong đoàn kỵ mã đang ào ạt phóng về phía trước. Minh Thư bám sát theo Lý Ngọc Tâm, không muốn vắt kiệt sức của Hoàng mã ra trong những vòng đầu vì nàng có cảm giác Lý Ngọc Tâm cũng đang làm như thế. Đôi mắt chàng kỵ mã có vẻ ngạc nhiên khi liếc nhìn nàng ra cái điều muốn hỏi: "Cô bé ơi, cô là ai? Tại lại bám theo người ta như bóng với hình như vậy?" Đến vòng thứ tư, Lý Ngọc Tâm mới tiếp tục vượt lên một thứ bậc nữa và chàng đang ở vị trí thứ ba mặc cho Hạ Quân Tường dẫn đầu bảng và các đấu thủ phía sau đang hăm he tìm cách vượt khỏi chàng. Minh Thư vẫn phi nước đại, bám sát bên cạnh Lý Ngọc Tâm, cảm thấy chứa chan hy vọng khi nàng chưa dùng hết sức của con Hoàng mã mà rập khuôn theo chiến thuật dưỡng sức của Lý Ngọc Tâm, để dành cho những vòng đua quyết liệt sắp tới. Cho tới vòng thứ năm thì đã có hai kỵ sĩ ngã ngựa khi vượt qua rào chắn và con số kỵ sĩ trên sân chỉ còn lại mười tám người, gieo thêm hy vọng vào lòng của những kỵ mã còn lại khi hai đối thủ đã bị loại ra khỏi vòng chiến. Đến vòng thứ tám, cục diện trên sân đã có sự thay đổi khi kỵ sĩ mang áo số ba từ phía sau đã làm một cuộc đổi ngôi ngoạn mục vượt qua khỏi những đối thủ phía trước với một tốc độ dũng mãnh và chiếm vị trí thứ hai, sát sau lưng của Hạ Quân Tường. Chàng trai đang dẫn đầu khẽ liếc mắt về phía sau và thúc cho con ngựa xám chạy nhanh hơn nữa vì muốn bảo vệ ngôi vị đầu bảng mà mình đang giữ. Bây giờ đã đến vòng đua thứ mười, đã có thêm ba kỵ mã khác ngã ngựa và số người tranh tài thu gọn còn lại mười lăm. Lúc đó Lý Ngọc Tâm mới bắt đầu khởi động, chàng rạp trên lưng ngựa, điều khiển con ô mã vượt lên phía trước với một tốc độ nhanh đến khủng khiếp khiến cho Minh Thư phải thúc Hoàng mã đuổi theo bằng một tốc độ dũng mãnh không kém. Những tiếng hò reo vang lên như sấm dậy cổ vũ cho chàng kỵ mã đẹp trai này khi chàng đã vượt lên vị trí thứ hai thay thế chổ của tay đua mang áo số ba lúc nãy. Tay đua này bây giờ đã bị lùi lại vị trí thứ tư khi con Hoàng mã của Minh Thư chồm lên trong một khí thế vô cùng hùng hậu với mục đích nhất định phải bắt cho kịp Lý Ngọc Tâm. Vòng mười lăm diễn ra trong bầu không khí vô cùng căng thẳng và trái tim của mọi người như muốn nổ tung ra khi Lý Ngọc Tâm và Hạ Quân Tường, hai đối thủ được coi là đồng tài đồng sức, đang phi song song bên nhau, đôi mắt của hai người trao nhau những cái nhìn tóe lửa, nhất định không để cho địch thủ vượt lên trước mình. Và người ta cũng bắt đầu xì xào khi thấy kỵ mã mang áo số hai mươi cưởi tên lưng một chú ngựa cao khỏe có bộ lông màu vàng rực đang bám sát theo hai người đi trước. Đây là con ngựa vô danh chưa từng thấy xuất hiện trong càc cuộc đua trước và tay kỵ sĩ đương nhiên cũng là một kẻ lạ mặt mà chưa ai từng nghe thấy tên tuổi trên báo chí. "Chà! Một tuyển thủ mới...một nhân tài mới!". mọi người không ngớt xì xào, đã bám theo cả Lý Ngọc Tâm và Hạ Quân Tường suất mười lăm vòng như vậy, rõ ràng không phải tay mơ!". Và ngay lúc đó trên khán đài bắt đầu nổi lên tiếng hò reo inh ỏi khi Minh Thư và con Hoàng mã lướt qua mặt họ. Đó là tiếng reo của hai trăm dân làng Kỳ Sơn đã kéo tới đây để nhìn tận mắt một cuộc đua vĩ đại so với những cuộc đua được tổ chức từ trước đến giờ mà trong số những người tham dự có cô gái xinh đẹp nhất của làng họ. Trái tim Minh Thư như nở bừng ra trong nắng sớm vì biết trong những tiếng reo hò cuồng nhiệt có cả tiếng reo hò của chàng trai mà nàng yêu thương nhất. Và vì chàng mà nàng phải chiến thắng bằng bất cứ giá nào. Cho đến vòng đua thứ mười tám, trên sân chỉ còn lại duy nhất mười đối thủ nhưng lúc đó không ai chú ý đến số kỵ sĩ còn lại bao nhiêu người mà họ chỉ chú mục đến hai kẻ dẫn đầu và những tiếng hoan hô như sấm dậy đã vang kên như muốn làm chấn động cả khán đài khi Lý Ngọc Tâm cho con ô mã tiến về phía trước với một tốc độ kinh hồn mà chưa ai thực hiện được từ trước đến nay, vụt qua khỏi Hạ Quân Tường trong chớp mắt và vươn lên với vị trí dẫn đầu.
"Phải bình tỉnh! Và nhất định phải chiến thắng! Hoàng mả ơi, nhanh lên, nhanh lên đi! Không được run sợ, chỉ còn vỏn vẹn ba vòng nửa thôi. Hãy hoàn tất ba vòng này với một cố gắng phi thường nhất. không thể để sự khổ luyện của chúng ta trong hai tháng trời tan theo mây khói. Và nhất là vì chàng đang có mặt ở nơi đây cho nên chúng ta không thể nào thất bại!". Minh Thư tự nhủ mà trái tim như muốn nổ tung ra khi nàng rạp trên lưng con Hoàng mã và thúc nó phi về phía trước với một tốc độ khủng khiếp, hy vọng bắt kịp hai người đi trước. Và trong lúc Minh Thư dang cố vượt lên thì Hạ Quân Tường cũng đã làm những nổ lực phi thường khi con ngựa xám cất cao bốn vó, phi với một tốc độ điên cuồng và đã bắt kịp con ô mã của Lý Ngọc Tâm. Hai kỵ mã phi song song và gần đến nổi như dán sát vào nhau. Lúc đó Minh Thư là người ở gần họ nhất và trái tim của nàng như muốn ngừng đập khi thấy Hạ Quân Tường bằng một động tác nhanh đến bất ngờ đã khéo léo hất Lý Ngọc Tâm ra khỏi lưng ngựa. Chàng kỵ mã rơi lăn lóc trên trường đua, may mắn Minh Thư đã tránh được chàng và những kỵ mã phía sau còn bị bỏ rơi xa nên không có tai nạn đáng tiếc xảy ra. Trái tim mọi người như lặng ra vì sự việc quá bất ngờ này, không ai biết vì sao Lý Ngọc Tâm ngã ngựa nhưng trong khi nhân viên y tế cáng chàng kỵ mã bất hạnh vào trong thì cuộc đua đua vẫn tiếp diễn vì con ô mã dù không có chủ trên lưng vẫn tiến về phía trước bằng một tốc độ nhanh đến kinh người. Cả khán đài đứng dậy hoan hô nhiệt liệt, cổ vũ cho chú ngựa thông minh và vô cùng dũng cảm này.
 
Trong khi Hạ Quân Tường còn đang lặng người ra trước sự dũng mãnh của con ô mã thì Minh Thư đã nhân cơ hội này vượt qua mặt hắn. Bốn vó của con Hoàng mã phi nhanh đến nỗi gần như nhập một và hình ảnh của nó cùng Minh Thư trên lưng vút qua khỏi Hạ Quân Tường như một ánh sao băng. Giờ đây gã kỵ mã đáng ghét kia không còn là mục tiêu của nàng nữa mà con ô mã đang lồng lên phía trước với một tốc độ khủng khiếp mới chính là đối thủ của nàng. Hạ Quân Tường sau phút kinh ngạc đã bình tĩnh lại, cố gắng bám sát theo Minh Thư và con ô mã nhưng trời bất dung gian, con ngựa xám thao túng đấu trường từ đầu đến cuối mà hắn cưỡi trên lưng vì phung phí quá nhiều sức lực nên bây giờ mệt đến thè lưỡi ra, đã không vượt qua được rào chắn trước mặt, cả ngựa lẫn người đều ngã xuồng đường đua. Mọi người lại trải qua một phen nín thở khi Hạ Quân Tường được cáng vào trong. Họ chặn tay trên ngực vì quá xúc động và quá hồi hộp khi thấy con ô mã của Lý Ngọc Tâm vẫn hùng dũng tiến tới, tốc độ của nó không hề suy giảm mà còn nhanh hơn lúc trước vì không còn bất cứ sức nặng nào trên lưng. Minh Thư khó khăn lắm mới bám sát được nó, cảm thấy đây mới là địch thủ đáng gờm nhất trong cuộc đời mình. Vòng thứ mười chín đã chấm dứt và ô mã vẫn dẩn đầu với Hoàng mã bám sát theo sau. Minh Thư đã cố gắng đến kiệt sức, Hoàng mã cũng đã phát huy tất cả nội lực của nó nhưng vẫn tuộc sau con ngựa ô dù trong một khoảng cách thật gần. Thế rồi từ trên khán đài của sân vận động, lá kỳ hiệu của làng kỳ Sơn bay phất phới, những tiếng reo hò cổ vũ của hai trăm dân làng Kỳ Sơn vang lên kèm theo giọng nói yêu dấu của một người mà vừa nghe thấy trái tim của Minh Thư đã đập mạnh lên vì xúc động: "Minh Thư, Em phải chiến thắng!" Lời nói thiết tha của chàng và những tiếng reo hò cổ vũ kia đã khiến Hoàng mã lẫn Minh Thư như được tiếp thêm hơi sức. Minh Thư hầu như đã nhấc người lên khỏi lưng ngựa với một tư thế chồm hẳn về phía trước. Bốn vó của Hoàng mã cũng nhanh đến mức kinh hồn, nhanh hơn bất cứ thời khắc nào trong cuộc đời của nó. Bây giờ người ta chỉ còn trông thấy một khối vàng rực đang di chuyển trên đường đua và tiến về phía trước như một cơn dông. Nước mắt của Minh Thư lăn dài khi thấy bọt mép sùi ra từ miệng của con vật trung thành mà nàng trân trọng hơn bất cứ báu vật nào trong cuộc đời này. Hoàng mã của nàng đã chiến đấu tới giây phút cuối cùng và trong một nỗ lực bất ngờ nhất, nó phóng về phía trước bằng một cố gắng phi thường, vượt qua con ngựa ô trong tíc tắc khi vòng đua thứ hai mươi kết thúc. Con ô mã đến sau họ chỉ hai phút, cũng gần như kiệt sức để mang về cho chủ nhân của nó giải nhì của một cuộc đua toàn quốc với những sự kiện bất ngờ chưa từng xẩy ra từ trước đến nay. Minh Thư nhảy xuống khỏi lưng ngựa khi cả hai con vật đáng thương cùng dừng lại và thở hồng hộc vì đã ra hết sức lực cho cuộc đua này. Nàng mừng đến rơi nước mắt, áp má mình vào má con Hoàng mã và nhìn con ngựa ô bên cạnh mình với cái nhìn hết sức thán phục trước sức chiến đấu dũng mãnh cũng như ý chí sắt đá quyết đoạt lấy chiến thắng cùa nó trên đường đua ngay cả khi không có người điều khiển trên lưng. Cả trường đua như nổ tung lên trước chiến thắng bất ngờ của người kỵ sĩ trẻ tuổi vô danh. Những tia flash lóe lên từ những máy ảnh và máy quay phim của các ký giả, ghi nhận giây phút vinh quang của một kỵ mã mà cho đến bây giờ những khán giả thâm niên của môn thể thao này không hề biết mặt cũng chẳng biết tên. Mọi người càng ồ lên ngạc nhiên khi người kỵ mã bỏ chiếc nón ra để lộ một khuôn mặt tuyệt vời và một mái tóc dài bồng bềnh như mây trời tung bay theo gió.
"Thì ra là một cô gái!", nhiều tiếng xì xào vang lên và một lần nữa khán đài lại náo động bởi những tiếng reo hò ầm ĩ và những tiếng hoan nghêng nhiệt liệt, đón chào lần đầu tiên một nữ kỵ mã đã giật giải vàng trong một cuộc đua toàn quốc. Ngay lúc đó, hai trăm khán giả từ một phía của khán đài với cờ hiệu phất phới của làng Kỳ Sơn trên tay, công kênh trên tay họ một chàng trai trẻ tuổi. Họ cùng bước xuống đường đua và tiến thẳng về phía người nữ kỵ mã. Trong phút chốc, làn sóng nguời này đã nâng cà nàng lên bên cạnh chàng và kiệu hai người trên những đôi vai rắn chắc của họ, đi vòng quanh khán đài và miệng không ngừng hô vang những khẩu hiệu chiến thắng trong không khí sôi sục của cuộc đua vừa kết thúc.
"Chao ôi! Chàng trai chính là Quân Vũ, phó giám đốc trẻ tuổi, đẹp trai của công ty Trường Đạt đây mà! Vậy có lẽ cô gái chiến thắng kia chính là người yêu của anh chàng!", những ký giả có mặt ở đó thì thầm với nhau khi nhận ra Quân Vũ và lời truyền miệng này chẳng mấy chốc lan ra khắp khán đài khiến giới mộ điệu thêm một phen kinh ngạc. Không bỏ qua kịp may ngàn năm một thuở, máy quay phim và máy ảnh của các phóng viên một lần nữa lại làm việc liên tục, ghi lại hình ảnh của đôi uyên ương đẹp đôi này khi dân lành Kỳ Sơn tiếp tục kiệu họ đi vòng quanh khán đài lần nữa.
"Đúng là một sự kiện thể thao sôi nổi xen lẫn một chuyện tình lãng mạn. Đề tài nóng bỏng cho giới truyền thông tha hồ khai thác!", một ký giả bình phẩm khi đua máy ành hướng về phía họ, lấy làm đắc ý vì hình chụp cận cảnh của hai người mà anh chàng vừa chộp được với mục đích đưa lên trang nhất tin này trong số báo ngày mai.
Cuộc đua kết thúc trong sự phấn kích của mọi người cùng lúc với sự khám phá một ngôi sao vừa mới nổi đã giật được giải quán quân toàn quốc. Người ta càng chắc lưỡi trầm trồ khi biết đó là một cô gái trẻ mà lại còn có nhan sắc tuyệt vời nữa. Lễ trao giải được diễn ra long trọng và lần nữa, tất cả các ốnh kính đều hướng về phía Minh Thư.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Minh Thư và Quân Vũ bị các ký giả vây quanh. Bây giờ cả một rừng ký giả đã tụ tập trước mặt họ quyết khai thác cho được sự kiện nóng bỏng này càng nhiều càng tốt cho số báo ngày mai.
- Cô Minh Thư, cô có định tiếp tục sự nghiệp của mình trong lĩnh vực này không? - Một phóng viên cất tiếng hỏi.
Cô gái xinh đẹp liếc mắt nhìn người yêu của mình và bẻn lẻn trả lời:
- Tiếp tục hay không là tùy vào sự quyết định của anh ấy.
Lập tức các micro và các máy ảnh lại chĩa về phía Quân Vũ:
- Thế nào, người đàn ông nay mắn nhất trên cuộc đời này! Anh có cho cô người yêu vừa tài hoa vừa xing đẹp của mìmh tham gia các cuộc đua tổ chức trong thời gian sắp tới không?
- Có lẽ đây là lần cuối cùng! - Chàng trai trả lời - Bởi vì đua ngựa là môn thể thao mà hai chúng tôi cùng ưa chuộng nhưng chúng tôi không có ý định theo đuổi nó trọn đời. Mối bận tâm lớn nhất của chúng tôi là làm những bước tiến vượt bậc trong lãnh vực thời trang.
- Chúng tôi được biết anh là đương kim phó giám đốc của công ty Trường Đạt. Nghe nói anh sẽ rời công ty trong vòng vài tháng nữa. Anh có thể xác nhận điều đó chứ? - Một phóng viên đặt câu hỏi trên vì người này biết khá rỏ về Quân Vũ.
- Có thể có mà cũng có thể không tùy theo tình hình. - Quân Vũ từ tốn đáp
- Nhưng trong trường hợp tôi rời Trường Đạt và thành lập một công ty thời trang mới, hy vọng tòan thể quí vị sẽ ủng hộ chúng tôi.
- Cô Minh Thư đây sẽ giúp anh một tay trong việc điều hành công ty đó chứ?
- Tôi nghĩ là vậy. -Quân Vũ liếc nhìn Minh Thư và mỉm một nụ cười đầy ý nghĩa - Nhưng tôi muốn cô ấy dành thời gian cho việc học nhiều hơn. Minh Thư vừa mới đỗ thủ khoa trong cuộc thi tuyển vào đại học thiết kế thời trang. Sắp tới đây cô ấy sẽ bận rộn nhiều với chương trình học của năm thứ nhất.
Minh Thư mở tròn mắt ngạc nhiên, trái tim đập rộn ràng vì cái tin mà Quân Vũ vừa tiết lộ. Nàng đỗ thủ khoa? Trái tim cô gái run lên vì súc động và mừng vui. Chao ôi, Quân Vũ đã biết cái tin này bao lâu rồi mà dấu nhẹm không cho nàng biết. Các phóng viên vừa bất ngờ, vừa kinh ngạc khi nghe Quân Vũ tiết lộ cái tin rất thú vị này. Mọi máy quay phim và máy ảnh cùng lúc hướng về phía Minh Thư, cố lấy ảnh cận cảnh của cô gái đa tài này.
- Xin cho biết khi nào hai người sẽ kết hôn? - Một nữ ký giả đặt câu hỏi trên và nhìn cặp trai tài, gái sắc với đôi mắt đầy hâm mộ.
- Chúng tôi đã đính hôn với nhau rồi! - Quân Vũ trả lời - Và chúng tôi đã đồng ý với nhau là đợi Minh Thư tốt nghiệp đại học rồi mới kết hôn.
- Xin cho chúng tôi hỏi câu hỏi cuối cùng. - Một phóng viên hướng về phía Minh Thư - Động cơ nào đã thúc đẩy cô tham gia cuộc đua ngựa toàn quốc này?
- Tôi tham gia cuộc đua này bởi vì tôi lớn lên ở làng Kỳ Sơn, một nơi mà thuật kỵ mã hầu như là đã thấm vào huyết quản của mọi người. Tôi muốn mang lại vinh quang cho nơi mà tôi đã từng sinh trưởng và đồng thời tôi cũng muốn giới thiệu Kỳ Sơn với tất cả người dân toàn quốc. Quê hương tôi không chỉ nổi tiếng về khung cảnh thơ mộng, trữ tình mà còn là nơi đào tạo những kỵ mã có tài và cung ứng những con ngựa đua kiệt xuất cho Đài Bắc cũng như các nơi khác trên toàn đất nước. Con Hoàng mã giúp tôi thắng trong cuộc đua này cũng xuất phát từ đất Kỳ Sơn và được thuần hoá bởi trang trại cung cấp ngựa đua mang tên Thái Thuận. Tôi hy vọng những ai có mối quan tâm trong môn thể thao này có thể tìm đến đó để được cung ứng những con ngựa tốt nhất, dẻo dai nhất và chạy khỏe nhất. Một lần nữa càm ơn quí vị đã quan tâm đến chúng tôi!
Các phóng viên thỏa mãn với cuộc phỏng vấn đầy đủ này và cũng thán phục sự đối đáp lưu loát của Minh Thư và Quân Vũ. Đến lúc đó cả chàng và nàng mới thở phào nhẹ nhõm khi đám ký giả bắt đầu tản ra, để lại họ với những người dân làng Kỳ Sơn, trong đó có nhiều người còn đang lau nước mắt vì xúc động khi nghe Minh Thư trả lời câu hỏi cuối cùng. Ông Thái Thuận tiến đến bên Minh Thư, xoa đầu cô gái và nói khẽ vào tai nàng: "Cô bé dũng cảm của bác ơi, cảm ơn cháu về chiến thắng mới đạt được để cho làng Kỳ Sơn của chúng ta được nở mặt, nở mày và cũng cảm ơn cháu đã giới thiệu trang trại của bác đến với mọi người". "Chao ôi, thưa bác, nàng cũng đáp khẽ vào tai ông, "Những gì bác làm cho cháu từ đó đến giờ cháu còn không biết tới lúc nào mới trả cho xong".
Những người dân quyến luyến Minh Thư và Quân Vũ đến nổi đã cùng đề nghị:
- Hai người nhất định phải đến Kỳ Sơn ngay bây giờ cho dân làng thết đãi một đêm rồi sáng ngày mai hãy về Đài Bắc.
Minh Thư liếc nhìn người yêu:
- Được không anh Quân Vũ? Hôm nay mới là thứ bảy! Ngày mai chúng ta vẫn còn nghĩ một ngày.
- Anh sẽ đi với em! - Chàng vui vẻ trả lời - Một mặt để em có dịp về thăm nhà, mặt khác anh và bác Thái Thuận còn có chuyện muốn nói với em.
Nói rồi chàng đưa mắt nhìn ông Thái Thuận và cười bảo:
- Phải vậy không thưa bác?
Ông cũng nháy mắt với chàng và trả lời:
- Đúng vậy, khi nào đến Kỳ Sơn rồi chúng ta sẻ nói với Minh Thư.
Minh Thư hết nhìn người này đến người kia rồi tự nhủ: "Chà! Hai người này có gì bí mật giấu mình đây!"
- Bây giờ chúng ta lên đường được rồi chứ? - Một người dân làng khẻ hỏi Minh Thư.
- Ồ! Còn một người rất quan trọng mà cháu muốn người ấy cùng đi với chúng ta trong dịp vui này.
- Dì Lệ Mai hả? - Quân Vũ đoán ra ngay ý định của người yêu.
- Vâng! Bây giờ chúng ta ghé về trang trại rước dì rồi cùng đi một thể. Không có dì lo cho em suốt hai tháng nay thì chưa chắc em đã thắng trong cuộc đua này.
"Con bé này đối với ai nó cũng chí tình. Người nào đã giúp nó dù một việc rất nhỏ nó cũng không bao giờ quên!", ông Thái Thuận xúc động lẩm bẩm, nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình bằng ánh mắt thật là trìu mến.
Khi mọi người về đến trang trại thì dì Lệ Mai đã từ trong chạy ra đón và nói bằng giọng vui mừng:
- Minh Thư, mừng cháu đã chiến thắng! Dì xem truyền hình trực tiếp về trận đấu này mà hồi hộp đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Cho đến lúc người ta tuyên bố cháu về nhất thì dì mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Minh Thư nắm tay người dì thân mến của mình:
- Bây giờ chúng ta cùng về Kỳ Sơn ăn mừng. Mọi người đang đợi chúng ta ở đó. Lâu lắm rồi dì cũng chưa có cơ hội trở về Kỳ Sơn phải khôngdì?
Bà Lệ Mai nghe Minh Thư nhắc Kỳ Sơn, xúc động đến rơi nước mắt:
- Phải, đã lâu lắm rồi... được trở về nơi sinh trưởng của mình thì còn gì hơn nữa.
Thế là mọi người chia làm hai nhóm. Quân Vũ, Minh Thư, ông Thái Thuận và bà Lệ Mai cùng đi một xe. Những người còn lại trở về bằng chiếc xe chở hành kháck chạy trên chuyến đường Kỳ Sơn - Đài Bắc mà họ đã thuê cả lượt đi lẫn lượt về.
Trên đường về Kỳ Sơn, Minh Thư kẽ nói với Quân Vũ:
- Lúc nãy có đông người quá nên em chưa tiện hỏi tội anh.
- Anh có tội gì đâu? - Chàng trai cười mỉm.
- Anh biết em trúng tuyển vào trường thiết kế thời trang mà cứ im thin thít, không chịu nói cho em biết để đến lúc các ký giả hỏi thì anh mới chịu khai ra.
- Chao ôi, mỗi ngày em cứ luyện tập trên lưng ngựa từ sáng sớm đến tối mịt, có giây phút nào em rảnh rang đâu để anh nói cho em nghe. Vả lại, anh cũng muốn giữ kín để phòng hờ nếu em thất bại trong cuộc đua này thì anh sẽ tiết lộ cái tin đó cho em biết để em đỡ buồn!
Chàng nói rồi cười to lên khiến nàng phụng phịu mặt rồi véo chàng một cái thật đau. Quân Vũ xuýt xoa rồi phân trần với ông Thái Thuận:
- Bác xem, Minh Thư thật là vô ơn bội nghĩa. Không có cháu kèm mỗi tối thì dễ gì nàng đậu thủ khoa. Bây giờ đậu rồi cũng chẳng biết nói cảm ơn người ta một tiếng. Bác Thái Thuận à, lúc nãy hai bác cháu mình định chia tiền cho Minh Thư nhưng bây giờ thì cháu đã đổi ý rồi, cháu giữ hết, bác chỉ chia phần bác thôi.
Minh Thư hết nhìn Quân Vũ lại nhìn ông Thái Thuận:
- Thưa bác, anh Quân Vũ nói gì mà cháu không hiểu đầu đuôi ra sao cả? Tại sao phải chia tiền cho cháu mà tiền gì hở bác?
Ông Thái Thuân mỉm cười ra vẻ bí mật:
- Hồi nãy bác đã thỏa thuận với Quân Vũ là về đến Kỳ Sơn rồi mới nói.
Minh Thư phụng phịu:
- Thôi đi! Cháu sốt ruột muốn chết rồi đây này mà bác với anh ấy cứ úp úp, mở mở mãi.
- Có gì đâu! - Quân Vũ bật cười khi nhìn gương mặt hờn dỗi của Minh Thư - Số là cách đây mấy ngày, sau khi bác Thái Thuận thấy em đã tập luyện một cách hoàn hảo và đạt được những tiến bộ vượt bực thì bác ấy đã bảo anh có bao nhiêu tiền trong tay cứ đánh cá hết. Cứ đặt cược vào em và con Hoàng mã là chắc chắn không thể nào thua được. Vì bác ấy là dân trong nghề nên nói sao thì anh tin vậy. Nhưng vì anh lỡ vét hết tiền để mua trang trại cho em rồi nên chẳng còn xu ten nào cả. Vì vậy mà anh đã cầm cố trang trại cho ngân hàng và mượn một số tiền cũng khá bộn. Họ quen anh nên cũng dễ dãi cho anh mượn. Rốt cuộc thì bác Thái Thuận đoán việc như thần. Em đã thắng trong cuộc đua còn anh thì đã thắng đậm trong việc cá độ nên nghĩ tới công cán của em, anh muốn chia cho em một nửa.
- Chao ôi, anh đã cầm trang trại? - Minh Thư tròn mắt hỏi - Lỡ như em thua thì sao?
- Bác Thái Thuận nói với anh em không thể nào thua và anh đã tin lời bác ấy. Anh chỉ tiếc là mình nhát gan quá. Nếu không thì anh đã cầm luôn ngôi biệt thự mà chúng ta đang ở để lấy tiền đánh cá.
- Còn bác... - Ông Thái Thuận nói tiếp - cũng nhát gan không kém gì Quân Vũ. Bác chỉ đánh cá một nữa số tiền mà bác có trong tay, nếu không thì bây giờ bác đã giàu to rồi. Nhưng mà thắng như thế cũng là đậm rồi. Có thể mở rộng trang trại và phát triển đàn ngựa đua để cung cấp cho toàn quốc. Minh Thư, cảm ơn cháu đã quảng cáo cho trang trại lúc nãy khi các ký giả phỏnh vấn cháu. Vừa quảng cáo, vừa mang lại tiền cho bác, thế thì bác phải làm thế nào để cảm ơn cháu đây? Chì còn cách chia cho cháu một nữa số tiền thắng vậy!
- Thưa bác....Minh Thư vội vàng đáp -....những gì cháu làm cho bác không bằng một phần nhỏ những gì mà bác đã làm cho cháu, cho nên bác đừng nghĩ đến việc ơn nghĩa. Cháu vẫn nghĩ là mình còn nợ bác và nợ rất nhiều!
- Cháu cưng ơi! -Ông Thái Thuận trìu mến bảo nàng - Nếu cháu từ chối không nhận một nữa số tiền thắng đó thì bác Thái Thuận của cháu sẽ cảm ơn cháu bằng cách khác và rồi bác sẽ dành cho cháu một sự ngạc nhiên.
Mấy bác cháu nói chuyện rôm rả trên đường về. Bà Lệ Mai ngồi lặng yên nghe không nói lời nào nhưng thỉnh thoảng bà lại tủm tỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui