Mưa Máu


Mưa Máu“TÙNG, TÙNG, TÙNG.”Tiếng trống vang lên trong sự sợ hãi tột độ của ông thầy bói và đám dân làng còn lại.

ÔNG TA ĐÃ GIẾT NGƯỜI.

Mấy cái chân chụm lại với nhau, điểm thêm vài giọt mồ hôi cứ rơi lấm tấm làm ướt nhẹp mấy cái ngón chân.

Bà Hoa tay cầm chặt một chiếc khăn màu đỏ nhỏ, người run lên bần bật.Bà Hoa – THẤY NÓ RỒI.Tiếng nói của bà vang lên trong một khắc ngạc nhiên trên từng khuôn mặt như muốn rụng rời chân tay kia, mọi việc đã quá sức tưởng tượng rồi.

Bà nói lên trong sự sợ hãi tột độ:Bà Hoa – Nó sắp tới, NÓ SẮP TỚI, NÓ SẮP TỚI.Mấy lá bùa trên người ông thầy bói lúc này mới có hiệu lực mạnh mẽ, ông mạnh mẽ, dán lá bùa lên huyệt bà Hoa.

Lấy một cái kiếm sắt nhỏ, châm ngọn lửa lên rồi lấy toàn sức, chọc thật mạnh vào chỗ lá bùa đó.

Bình thường làm như vậy với huyệt thì chắc chắn chỉ có chết, nhưng lá bùa này như một tấm khiên bảo vệ, che chắn cho huyệt và làm vật cản đỡ đòn cho tất cả.

Nó bị rách ra, bỗng vài trăm linh hồn xuất hiện xung quanh, nó ùa tới, bu vào chỗ đám dân làng.

Đám dân làng chỉ còn biết la hét trong đau đớn cực độ.

Ông thầy bói dõng dạc nói, giọng nói này như vọng về từ cõi trên:Thầy Bói – Hồn Lìa Khỏi XácQuan Tài Rỉ MáuDòng Sông Đục MàuTruất Vong Trục QuỷTiếng kèn tiếng trốngTiếng rên rỉ máuNgười đàn ông ấyCHÍNH LÀ QUỶ NHÂN.Bài thơ của ông thầy bói vang lên trong nỗi niềm không nguôi về bài thơ quen thuộc mà bà Hoa nghe kia.

Cái bài thơ gì mà “ Bóng Trăng Êm Ả”, thực sự giờ nghĩ lại bà không nhớ rõ.

Nhưng điều nguy hiểm bây giờ là đám dân làng kia.

Họ đang bị bao vây bởi những con ma, con quỷ hung tợn.


Bỗng trong đầu bà cứ vang lên một câu trong bài thơ vừa nãy mà ông thầy bói đọc“ HỒN LÌA KHỎI XÁC”Trong suy nghĩ của bà bỗng lóe lên ý kiến là bài thơ này sẽ cứu vớt tất cả.

Bà liền nhanh chóng nghĩ tới câu thứ hai“ QUAN TÀI RỈ MÁU.”Giờ phải tìm được cái quan tài nào đó mà nó rỉ máu, nhưng bà bỗng cảm thấy mông lung, mặt mày như thể hiện một thứ mà nó không có lối thoát.

Đám dân làng chạy như dã thú lên những cành cây, mấy hồn ma nó định đi lên nhưng ai cũng mang cho mình hũ muối nhỏ rồi rải xung quanh gốc cây.

Ông thầy bói và bà Hoa thì lấy muối rải thành một vòng tròn chung, đủ chỗ cho cả hai.

Ông thầy bói lên tiếng:Thầy Bói – Giờ chúng ta phải có một thứ mới tạm thời xua đuổi đám quỷ này.Bà Hoa – Gì cơ?Thầy Bói – MÁUBà Hoa – Sao lại là máu ?Thầy Bói – Con quỷ đó chết oan ức, mà chết lại còn đau đớn tột độ như vậy thì bảo sao cần máu.

NÓ THIẾU MÁU THÌ MÌNH PHẢI TRẢ MÁU.Bà Hoa – Trời ơi, nhưng máu này có thể là của con vật hay là chỉ được nguyên con người.Thầy Bói – Không rõ lắm, chỉ biết là nó cần máu mà thôi.Cảm giác lạnh sóng lưng ập vào người của bà Hoa.

Mặt mày của mỗi người tái mét đi vì sợ.

Đột nhiên, mấy cành cây trên cao mà đám dân làng đang trèo lên và ngồi trên đó sắp gãy, ai cũng cuống cuồng , vội vã để giữ lại được mạng sống nhỏ bé này.

Bỗng một giọng đọc vang lên trong màn đêm u tối, mịt mùng.Bóng Trăng Êm ẢMưa tanh gió mùKẻ nào ác độcGây ra đại họaThích chơi bùa ngảiMặt xanh tai táiDưới gốc cây xanhĐồng cỏ mát rượiDòng sông êm áiChính là Quỷ Nhân”Giọng đọc ấy bà Hoa nhớ như in, bà cảm thấy sợ hãi vì đây là bài thơ mà đêm nào bà cũng ám ảnh suốt mấy ngày trời, cảm giác sợ hãi dần tăng cao làm cho bà ngất xỉu.“TRẢ LẠI MẠNG CHO TAO”Giọng nói âm u hiện rõ lên trong từng cơ quan, mạch não của bà Hoa.

Bà tỉnh dậy trong tâm trạng như người bị say rượu.

Khóe mắt bà khẽ mở ra nhẹ nhàng, bà nhìn thấy những cái mộ.

Những cái mộ xếp thành một hàng dọc.


Từ từ trồi lên dưới mảnh đất đó chính là NHỮNG CÁI XÁC.

Mắt của mấy cái xác đó đang bị ròi lúc nhúc bu đầy vào, nhồm nhoàm ngon lành.

Chân tay bị chặt ra thành trăm mảnh, người thì xếch xác, máu me xung quanh.

Đặc biệt hơn là tất cả cái miệng đều bị khâu lại.

Từ trên cao, có một cái lưới rơi xuống, trong đó toàn là máu.

Máu nhiều, rơi vương vãi khắp nơi.

Bà Hoa cứ gồng mình lên, cố thoát khỏi cái phần bùn nhầy nhợt bà nằm bên trên, nhưng cơ thể cứ như bị một lực gì đó kéo lại, làm cho bà Hoa không thể cử động được, y như là bị bóng đè.

Trời đổ cơn mưa lớn, nhưng cơn mưa này màu đỏ thẫm, đặc biệt hơn là cơn mưa này lẫn luôn cả xác.

Từ trên trời rơi xuống mấy con mắt đỏ ngàu, mấy cái chân, cái tay rơi xối xả lên bề mặt lấm lem đất bùn thối rữa kia.Bà Hoa – ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.Dân Làng – Chị Hoa ơi, chị Hoa.Bà Hoa chợt tỉnh lại, bà thấy xung quanh toàn là dân làng túm tụm vào mình.

Miệng bà bất giác nói:Bà Hoa – Đây là đâu?Dân Làng – Đây là bệnh viện chứ còn gì nữa, chị đã hôn mê suốt hai tháng rồi đấy.Bà Hoa – Gì cơ?Bà Hoa thoáng nghĩ về sự việc kinh khủng kia, đầu bà ong ong, đau nhức nhối, dữ dội.

Từ bên ngoài phòng hồi sức, có một bác sĩ đi vào.Bác Sĩ – Chúc mừng chị đã sinh đứa bé thành công, chị hôn mê hai tháng.

Ngày hôm nay đứa bé đã được sinh ra.


Thật Kỳ Diệu.Bà Hoa – HẢ?Tiếng nói của bác sĩ làm nghịch đảo tấm thân gầy guộc của bà Hoa.

Bà duỗi mắt chút chút, rồi lấy cốc nước ực một hơi sâu.

Bà thầm nghĩ:Bà Hoa – Lẽ nào tất cả chỉ là một giấc mơ? KHÔNG, nó rất chân thực, KHÔNG THỂ NÀO.Bà nói với mọi người ra ngoài cho mình hồi lại sức lực.

Bỗng một tiếng nói vang lên:Bóng Trăng Êm ẢMưa tanh gió mùKẻ nào ác độcGây ra đại họaThích chơi bùa ngảiMặt xanh tai táiDưới gốc cây xanhĐồng cỏ mát rượiDòng sông êm áiChính là Quỷ Nhân”Bà lại suy nghĩ thấu đáo hơn từng chút một, từ việc đây là một giấc mơ, tiếp theo lại là hôn mê, rồi sau đó bà sinh con, nhưng cuối cùng bài thơ quỷ dị đó vang lên.

Trong tâm trí bà giờ này hoảng loạn tột độ, bà bỗng nghĩ về từng câu thơ trong cả hai bài văn quỷ dị bà nghe, bài văn của thằng bé Bình đọc và bài văn ông thầy bói đọc:Bóng Trăng Êm ẢMưa tanh gió mùKẻ nào ác độcGây ra đại họaThích chơi bùa ngảiMặt xanh tai táiDưới gốc cây xanhĐồng cỏ mát rượiDòng sông êm áiChính là Quỷ Nhân”Hồn Lìa Khỏi XácQuan Tài Rỉ MáuDòng Sông Đục MàuTruất Vong Trục QuỷTiếng Kèn Tiếng TrốngTiếng Rên Rỉ MáuNgười Đàn Ông ẤyCHÍNH LÀ QUỶ NHÂN.Sau khi suy nghĩ hồi lâu về cả hai bài văn này, bà bắt đầu ghép từng câu từng chữ lại để suy luậnCâu đầu tiên của bài 1 là Bóng Trăng Êm Ả, ở bài 2 là Hồn Lìa Khỏi Xác.

Theo bà nhớ không lầm thì vào những ngày trăng tròn, trăng rằm thì nếu có người chết, hồn sẽ lìa khỏi xác, nhưng đặc biệt là không thể siêu thoát được.

Nếu có quá nhiều người chết vào ngày đó thì sẽ bị một tình trạng, gọi là MƯA MÁU.

Và đó cũng là một điềm lớn.

Bà bỗng thấy rùng mình, lạnh sóng lưng hơn vì một kỷ niệm mà chắc là cả đời này, có chết đi thì bà cũng không quên được.

Lần đó, hình như là vào khoảng 10 năm trước, có một vụ án xảy ra với mẹ của bà.

Hôm đó là ngày rằm, trăng sáng rực, rọi cả một góc trời chiếu thẳng về phía thôn làng nhỏ bé.

Mẹ bà đang ngồi thêu dệt một tấm vải nhỏ, bà lúc ấy cũng đã lớn tuổi rồi nên ngồi nói với mẹ:Bà Hoa (10 năm trước) – Mẹ à, mẹ có tuổi rồi thì cũng phải dưỡng sức đi chứ, cứ thêu dệt vải thế này kiếm được nhiều tiền đâu.

Mẹ nên chăm sóc bản thân đi đã.Mẹ bà Hoa – Mẹ thích lắm con ạ, mấy tấm vải mẹ bán được người ta khen rầm rộ luôn.

Mẹ chỉ muốn được làm theo sở thích chút ít thôi mà, chẳng lẽ không được sao.Bà Hoa (10 năm trước) – Khoan, con biết mẹ thích rồi, nhưng mà mẹ cũng phải dưỡng sức đi, mẹ đã già rồi, 60 – 70 tuổi rồi chứ có phải ít đâu, con khuyên mẹ thật lòng đấy.Mẹ bà Hoa – Thôi được rồi, tôi sẽ làm theo lời chị được chưa, con bé này.Bà Hoa (10 năm trước) – Dạ.Đó cũng là lời nói cuối cùng mà bà đã nói với mẹ, và đấy cũng là cuộc nói chuyện cuối cùng giữa bà và mẹ.

Bà ngồi khóc sướt mướt, miệng cứ lẩm bẩm không ngừng, bà lại nhớ tiếp.Bà nhớ không lầm, lúc đấy là tối, bà bước ra khỏi nhà, đi vệ sinh.


Nhưng lúc quay lại thì lại không thấy mẹ đâu.

Bà tìm khắp nơi, miệng cứ liên hồi nói:Bà Hoa (10 năm trước) – Mẹ, mẹ, MẸ, MẸ, MẸ ƠI.Tiếng nói cứ vang vọng trong đêm như thế, và cho đến khi nó bị vụt tắt bởi tiếng hét điếng trời.“ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.”Mọi người túm tụm vào một chỗ, ở đó là một góc nhỏ trong thành phố.

Bà Hoa ngồi bên cạnh một cái cầu, cái cầu đấy là bắc qua sông Nhân Nam.

Bà Hoa khóc ở đầu bên kia, tay cứ khua vào căn nhà nhỏ, làm bằng gỗ ở dưới chân núi.Mọi người dồn dập, chạy về phía đó, ai ai cũng nói to:Dân Làng ( 10 năm trước) – Gì thế chị Hoa.Một lão già đưa mặt vào bên trong xem trong tiếng nấc nghẹn ngào của bà Hoa.

Vài giây sau, ông ta ngồi thụp xuống, khuôn mặt biến sắc như người mất hồn, miệng nói:Lão Già – Mẹ bà....bà....Hoa.....ho...Hoa CHẾT RỒI.Cả đám run cầm cập, bám sát tay vào nhau.

Vậy là làng cử một ông thầy bói đến, bà Hoa nhớ rõ là ông thầy bói đấy là một người sống tại Hưng Yên một thời gian, nghe nói ông ta dùng bùa chú nhiều lắm.

Ông ta ngó qua ngó lại rồi nói:Thầy Bói – Làng này đã bị ma ám.Khuôn mặt biến sắc của mọi người làm bầu không khí trở nên âm u, căng thẳng thêm mấy trăm lần.

Ông ta dõng dạc nói tiếp:Thầy Bói – Không đùa đâu, thật đấy.Dân Làng (10 năm trước) – Thưa thầy, giờ phải làm thế nào ạ.Thầy Bói – Đó gọi là vong trăng, đã là vong trăng thì không bao giờ có thể siêu thoát được hoặc là bị Triệt Quỷ.Dân Làng – Triệt Quỷ?Thầy Bói – Triệt Quỷ là một hình thức đi hiến tế người sống để thờ quỷ, sau khi Triệt Quỷ thì người đó sẽ có thể tận hưởng một cuộc sống thăng hoa, không gặp bất kỳ trắc trở gì.

Dấu hiệu để nhận biết chính là một vết sẹo.

Vết sẹo ấy theo thời gian sẽ đỏ dần, mau sao cho không bị tình trạng Hợp Quỷ thôi.Dân Làng – Thế giờ làm thế nào đây?Thầy Bói – 10 năm sau sẽ có một trận Mưa Máu, các ngươi bắt buộc phải giết người đã thờ quỷ ấy.

Vào khoảng 10 năm 6 tháng sau, mà các ngươi chưa giết được người đó thì đồng nghĩa với việc các ngươi không thành công.

Và nếu không thành công thì cũng đồng nghĩa với việc các ngươi không giữ được mạng của mình đâu.Bà Hoa chợt thoát ra khỏi cái quá khứ đó, bà cảm thấy rất kì lạ, trong người cứ nóng bừng bừng như lửa đốt.

Đám dân làng bước vào phòng, trên tay cầm theo giỏ trái cây.

Bỗng bà lạnh sóng lưng, tất cả đám dân làng cười nhếch mép.“TRẢ LẠI MẠNG CHO TAO, TRẢ LẠI MẠNG CHO TAO.”“ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”“BENG, BENG”.HẾT CHƯƠNG..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận