Mưa Nhỏ Lành Lạnh

Thứ sáu, lại đến lượt Thời Hoài trực nhật.

Ngu Trì Cảnh híp mắt nhìn bảng tên trực nhật treo cạnh bảng đen, tên Thời Hoài nằm ở dưới cùng, phụ trách việc lau bảng.

Xung quanh tên có vết phấn đỏ mờ mờ, có lẽ do thường ngày có kẻ đã quen với việc khoanh tròn làm bẩn tên cậu, rồi bây giờ quên mất Thời Hoài đã có Ngu Trì Cảnh bảo vệ nên cuống quít lau đi.

Nhưng hiển nhiên, bọn họ không ý thức được, phải sửa lại thói quen.

Ngu Trì Cảnh kéo tay Thời Hoài đứng lên.

"Hứa Kỳ, Vương Nghiên, Trần Nghị, ở lại phòng học."

Hắn nhìn quanh lớp một lượt, một đám người đang chuẩn bị bước ra ngoài đều khựng lại nhìn hắn, ba người bị gọi tên đần mặt ra không hiểu gì.

Hắn hất cằm về phía bảng đen.

"Đến lượt trực nhật." – Giọng hắn trở nên hơi lạnh: "Phải tự nhớ."

Ba người kia đành phải ở lại, nhịn cục tức dọn vệ sinh.

Ngu Trì Cảnh hơi hơi khom lưng nói một câu với Thời Hoài, chờ tôi ngoài cửa, sau đó nhẹ tay đẩy eo Thời Hoài, Thời Hoài rụt vai ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Ngu Trì Cảnh đi lên bục giảng lau bảng giúp Thời Hoài.

Trong lúc hắn giơ cao tay để lau lại nghĩ, có lẽ bọn họ cố ý để Thời Hoài lau bảng, bởi vì Thời Hoài không cao.

Nếu có thể, hắn thật sự sẽ giết người.

Khi Ngu Trì Cảnh ra ngoài, Thời Hoài nhận ra hắn không vui, Thời Hoài không biết hắn bị làm sao, sợ hãi hỏi hắn: "Hình như cậu không vui?"

Ngu Trì Cảnh nhìn cậu, thu lại vẻ mặt trầm thấp của mình, lắc đầu nói không.

Thời Hoài gật đầu, mím môi yên lặng một lúc lâu, sau đó lấy mấy chiếc kẹo trong túi ra đưa cho Ngu Trì Cảnh.


Ngu Trì Cảnh nhận lấy, vừa nhìn thấy, hắn hơi nhíu mày.

Hắn nhớ rõ loại kẹo này là loại hắn mua cho Thời Hoài lần trước khi hắn bôi thuốc cho cậu, hắn mua cả một túi, nhưng gần đây hắn không thấy Thời Hoài đi đến cửa hàng đó.

Thời Hoài...không nỡ ăn?

Phản ứng đầu tiên của Ngu Trì Cảnh là đau lòng. Hắn chỉ lấy một chiếc, còn lại nhét hết vào túi Thời Hoài.

"Thời Hoài, ăn hết rồi thì nói tôi biết, tôi mua cái mới cho cậu."

Thời Hoài ngơ ngác nhìn hắn, hắn không nhịn được xoa xoa đầu cậu.

"Đừng cứ cất mãi, sẽ hết hạn."

Thời Hoài chớp chớp mắt, hai mắt cậu đỏ lên ậc nước rất nhanh.

"... Ừm."

——

Buổi chiều trường học tổ chức trận đấu bóng rổ, ai cũng biết trước kia Ngu Trì Cảnh là đội trưởng đội bóng rổ, giáo viên cũng biết, nên tự đăng ký cho hắn. Khi lớp phó thể dục báo cho Ngu Trì Cảnh biết, hắn cũng không nói gì, chỉ gật đầu.

Thời Hoài đang làm bài tập rất nghiêm túc, hắn nhìn thoáng qua Thời Hoài, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hỏi: "Buổi chiều có trận bóng rổ, cậu đi xem không?"

Thời Hoài dừng bút, ngẩng đầu nhìn hắn, hơi rụt rè: "Buổi chiều, phải làm tổng vệ sinh, lần này đến lượt tớ."

Ngu Trì Cảnh nhíu mày.

"Cậu lại phải lau bảng?"

"Không phải," - Thời Hoài lắc đầu: "Tổng vệ sinh khác trực nhật bình thường, tớ phải quét rác, đổ rác."

Thấy Ngu Trì Cảnh càng nhíu mày, Thời Hoài vội vàng giải thích: "Mỗi người đều phải làm hai việc."


Nói xong giọng cậu lại nhỏ dần đều: "Cho nên chắc là tớ không đến được, xin lỗi."

Ngu Trì Cảnh lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Không sao."

"Cậu cố lên nhé."

"Ừ."

Thời Hoài nhìn nửa bên mặt lạnh lùng của Ngu Trì Cảnh, rõ ràng là không vui. Cậu khẽ thở dài, lại nói, cậu đừng không vui, tớ sẽ làm thật nhanh.

"Không cần."

Thời Hoài không biết nói thế nào để dỗ hắn, chỉ có thể kéo kéo tay áo Ngu Trì Cảnh, Ngu Trì Cảnh quay lại nhìn thấy khuôn mặt của cậu còn phải dỗ ngược lại, nói không phải mình không vui.

Sau đó lạnh mặt tham gia thi đấu.

Hắn rất cao, đứng thẳng tắp ở một bên, giống như một chiếc cây cao lớn, cây tuyết tùng.

Trận đấu bắt đầu, hắn không tham gia mà đứng một bên quan sát cách đánh của hai đội.

Phối hợp tạm được, nhưng không có gì nổi bật, không có chủ lực, thực lực tàng tàng nhau.

Ngu Trì Cảnh bẻ khớp tay, hai mắt nhìn chằm chằm quả bóng, linh hoạt gia nhập vào đội. Hắn nhảy lên cướp bóng, trong phòng có người hoan hô, hắn rất muốn quay lại nhìn xem có phải Thời Hoài hay không.

Nhưng hắn không quay đầu lại, khi chưa bắt đầu hắn vẫn còn mong chờ, nhưng không chờ được, hắn biết Thời Hoài sẽ không đến.

Ngu Trì Cảnh dẫn đầu, nhảy lên, bóng lọt lưới.

Sau đó là quả thứ hai, thứ ba, thứ tư, hắn như cá trong nước, không ai có thể chặn được hắn, ngăn được hắn.


Tiếng hoan hô càng lúc càng vang, Ngu Trì Cảnh bắt được bóng, nghiêng người tránh thoát đối thủ, liếc một cái qua ghế khán giả, thực sự nhìn thấy Thời Hoài.

Cậu rất đẹp, đẹp đến mức đủ để gây chú ý của tất cả khán giả, chỉ cần ai nhìn qua bên đó đều sẽ nhìn cậu thật lâu.

Bây giờ cũng có rất nhiều người đang nhìn cậu.

Đối diện với tầm mắt của Ngu Trì Cảnh, Thời Hoài cười tươi với hắn.

Rất nhiều người đang nhìn cậu, nhưng cậu chỉ nhìn một mình Ngu Trì Cảnh.

Một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong đầu Ngu Trì Cảnh, hắn không khỏi hưng phấn, liên tục tránh né đối thủ, nhảy cao, dựa vào cảm giác ném ngược quả bóng ra phía sau.

Vào.

Tiếng hò hét trong phòng ầm lên, Ngu Trì Cảnh chỉ quay đầu liếc nhìn rổ một cái, rồi quay lại nhìn Thời Hoài.

Thời Hoài cười rất vui vẻ, miệng khép mở như đang khen hắn giỏi quá.

Ngu Trì Cảnh không bị những tiếng hoan hô lấp đầy trái tim, vì một câu của cậu mà bị lấp đầy.

Sau cú đánh đó hắn đánh rất mạnh, cố ép trận bóng này kết thúc nhanh nhất có thể.

Tiếng còi vang lên, Ngu Trì Cảnh ném vào quả cuối cùng, hắn không đứng lại ăn mừng mà giơ tay vuốt ngược tóc mái ướt mồ hôi ra sau, khuôn mặt sắc bén hoàn toàn lộ ra. Hắn lau mồ hôi trên cằm, chạy về phía Thời Hoài.

Không biết Thời Hoài làm thế nào mà ngồi được vào hàng ghế đầu tiên, hàng ghế khó giành nhất.

Ngu Trì Cảnh đi đến trước mặt Thời Hoài, vẫn còn thở phì phò, Thời Hoài ngẩng đầu nhìn Ngu Trì Cảnh, vừa mở miệng định nói chuyện, Ngu Trì Cảnh đã cúi người xuống chống tay bên hai chân cậu, hắn dựa rất gần, bởi vì vừa vận động mạnh, bây giờ khắp người hắn đều tản ra hơi nóng.

Ngu Trì Cảnh nói, nóng quá, toàn mồ hôi, không thoải mái, tôi không có giấy.

Hắn nói rất đứt quãng, không thể nói thành một câu hoàn chỉnh, những lúc nghỉ tạm dừng hơi thở nóng hầm hập của hắn đều phả vào mặt Thời Hoài.

Thời Hoài hơi híp mắt, sau đó gật đầu lấy một túi giấy từ trong áo đồng phục ra, giơ tay lau mồ hôi cho hắn.

Lau từ cằm đến mũi, hắn nhìn chằm chằm vào Thời Hoài, mặt Thời Hoài càng lúc càng nóng, hai mắt cũng hơi hoen đỏ.

Ngu Trì Cảnh cười một tiếng, ngồi xổm xuống.

Thời Hoài sửng sốt, tay run run đuổi theo gương mặt hắn, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn.


Ngu Trì Cảnh híp mắt hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Thời Hoài nói: "Mấy anh Đào Viễn giúp tớ làm vệ sinh, chỗ này cũng là các anh ấy chiếm cho tớ đấy."

Thời Hoài vui vẻ cười rộ lên, má lúm đồng tiền hiện lên mờ mờ, Ngu Trì Cảnh cũng cười theo.

Hắn biết Thời Hoài rất muốn có bạn.

"Ừ, tốt quá."

Thời Hoài lau khô mặt giúp hắn rồi lại lau xuống cổ, vô tình lau qua hầu kết, hắn cảm giác người mình càng nóng hơn.

Hắn giương mắt nhìn trọn vẹn khuôn mặt vẫn còn hồng hồng của cậu, nhìn cái miệng đang nói không ngừng, đột nhiên rất muốn hôn cậu.

Cực kỳ muốn.

Ngu Trì Cảnh thu hồi tầm mắt, nói: "Sắp đến trận tiếp theo rồi, tôi phải đi đây."

Thời Hoài cười gật đầu, đột nhiên giơ tay sờ sờ đầu hắn.

Ngu Trì Cảnh ngồi xổm thế này rất giống một chú cún, rất thích hợp để xoa đầu.

"Cố lên!"

Ngu Trì Cảnh sửng sốt trong nháy mắt, sau đó cười lên, nói được, hắn chống đầu gối định đứng lên lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó. Hắn tháo khuyên tai xuống.

"Sợ rơi, cậu cầm giúp tôi, được không?"

"Được thôi."

Ngu Trì Cảnh nhìn Thời Hoài nắm chặt khuyên tai, nhẹ giọng nói đi đây, rồi quay người đi.

Lúc này, chỉ có mình hắn biết được tâm tư của mình.

Khuyên tai có chốt, sẽ không dễ bị rơi.

Ngu Trì Cảnh chỉ muốn Thời Hoài chờ đến cuối cùng, không muốn cậu bỏ về giữa chừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận