Như Y thương tâm, rút cạn sinh lực gào to hai câu thê lương vọng cả vùng trời bao phủ màu trắng tang: "Anh ơi, chờ em với! Con ơi, chờ mẹ!" Cô quyết lao xuống cùng chồng con đoàn tụ ở thế giới khác.
Một thế giới bình yên, không còn ai có thể viện đủ lí do để chia rẽ gia đình nhỏ của cô sum vầy.
D
Gần tới miệng hố, cô nhắm mắt buông mình.
Thì nghe tiếng khóc của Oralie.
Cô hãm bước chân, đồng thời đôi mắt cũng mở căng hết cỡ nhìn xuống hố tuyết, reo lên:
"Oralie! Anh Khải!" (3
Qua giây phút mừng vui vỡ òa, đồi mắt cô lại không ngừng dầng tràn dòng lệ.
Bởi cảnh ở dưới hố mới đau lòng làm sao!
Anh hai tay giơ cao Oralie qua đỉnh đầu.
Tránh cho thằng bé khỏi bị tuyết lấp.
Còn anh cô chỉ thấy mỗi khuôn mặt nhợt nhạt, dần trắng bệch.
Hố tuyết sâu hơn bốn mét.
Cô với tay không tới con.
"Em phải làm sao đây, anh?" Cô khóc, xót thương hỏi người phía dưới.
Trời lạnh.
Tuyết dày.
Không đưa được người lên.
Cô e cả hai cha con sẽ không trụ nổi.
Trần Khải không dám cử động.
Vì sợ cơ thể lún sâu hơn dưới lớp tuyết xốp.
Và có khả năng còn làm vỡ lớp tuyết phía trên khiến nó đổ ập xuống vùi lấp anh và thắng bé con đang khóc khàn cả giọng bất cứ lúc nào.
Anh cố gồng sức chống chọi giá lạnh.
Giữ vững đôi tay cầu mong phép màu xuất hiện làm nên kỳ tích cứu lấy sinh mệnh một mầm xanh vừa mới bắt đầu.
(3)
Cô ở phía trên cố trấn an lòng: "Phải bình tĩnh Y ơi! Phải tìm cách cứu chồng và con!"
Cô run rẩy rút chiếc điện thoại xác định vị trí gặp nạn.
Rồi gọi đi một cuộc: "Alô! Đội cứu hộ! Gia đình tôi gặp nạn.
Chồng và con trai tôi rơi xuống hố tuyết sâu hơn bốn mét tại tọa độ X cách thành phố Amsterdam về hướng đông.
Các anh cứu giúp ạ."
Đầu bên kia có tiếng nói to dõng dạc: "Cả nhà cố lên! Chúng tôi sẽ đến bên bạn ngay."
Sau đó, cô lại bấm gọi cho người anh em của Trần Khải: "Alô, anh Hưng! Anh tới nơi chưa ạ?"
Thành Hưng nhìn dấu chấm đỏ hiện lên trên màn hình điện thoại, trả lời: "Đang tới rất gần."
"Mau lên! Cứu lấy anh Khải! Ảnh ngập hết trong tuyết rồi!"
Tiếng khóc vỡ òa của Như Ý làm Thành Hưng như dẫm phải dòng nham thạch vừa phun trào.
Anh ngoái đầu ra phía sau giục: "Nhanh lên các cậu!"
Cũng may, Trần Khải đã để phòng bất trắc.
Một mặt, gắn định vị vào điện thoại.
Mặt khác, dặn Thành Hưng gọi điện đám anh em người bản xứ xin trợ giúp.
Rồi lặng lẽ đưa họ bám theo, tiếp cận sát vòng ngoài chờ tiếp ứng kịp thời khi khẩn cấp.
Sau khi anh xách vali tiền đi, cô không đợi quá mười phút như lời anh dặn, mà quyết định gọi ngay cho Thành Hưng.
Rồi dẫm lên vết chân anh lần theo phía sau.
Thành Hưng vừa nhận được tin vội báo án cho cảnh sát địa phương.
Cùng đám anh em đến hộ giá lão đại.
Năm thắng dòm xuống hố tuyết nghĩ cách cứu người.
"Chúng ta bốn người nắm chân một người!" Thành Hưng quyết định.
"Nhưng không có vật gì để bám.
Rủi mất đà cả đám rơi xuống đó.
Hay lỡ tuột tay, không những quăng anh xuống mà còn làm lở lớp tuyết vùi lấp anh Khải và cháu bé thì biết làm sao?"
Tình hình khẩn cấp.
Thành Hưng vò đầu bứt tai: "Ngoài cách này ra, chúng ta làm gì có cách khác! Còn chần chừ là lão đại và thằng bé bị đông lạnh ngưng thở đó!"
Hai mạng người! Thà mạo hiểm thử cơ hội còn hơn để lỡ rồi hối hận! (?
"OK! Chúng ta làm thôi!"
Theo phương án, cứ hai người nắm giữ một bên chân của Thành Hưng thả anh xuống thấp tiếp cận cứu thẳng bé trước.
Việc làm này khá mạo hiểm.
Vì trên bờ miệng hố không có vật gì để anh em có thể bám vào.
Trong khi Trần Khải và cháu bé ở gần giữa hố thì Thành Hưng chỉ tiếp cận được sát vách.
C
Lần đầu tiên, không đưa được người lên còn làm lở thêm mớ tuyết khiến Trần Khải lún sâu thêm một chút.
Tuyết bây giờ đã ngập tới cổ anh.
(3
"Anh à! Cố lên!" Như Ý động viên trong tiếng nức nở nghẹn ngào xé tan vùng tuyết trắng.
Sau lần thất bại.
Thành Hưng không dám làm liều.
Anh ấy tính toán kĩ hơn rồi nói với đám anh em: "Các cậu văng tôi ra chỗ em bé!"
"Như vậy có ổn không?"
"Liều thôi!"
Bốn người cầm chân đung đưa Thành Hưng vài cái.
Sau tiếng hô: "Một, hai, ba!" họ cùng bung cánh tay đưa Thành Hưng ra giữa hố.
3
Rất nhanh và chuẩn xác.
Kết quả ngoài sự mong đợi.
Anh ấy chộp được cháu bé từ hai tay Trần Khải.
Thành công đưa thằng bé lên.
Nhưng Trần Khải lại biến mất trong lớp tuyết dày.
Anh chìm trong bóng tối.
Đường thở bị chặn mất khí ôxi nên hô hấp bị kẹt cứng ở lồng ngực.
Từng bông tuyết trắng tràn vào mắt, vào mũi, vào miệng anh.
©
Theo phản xạ, anh huơ tay múa chân vùng vẩy hòng tìm kiếm chút bấu víu để ngoi lên.
Nhưng vô vọng.
Sự tuyệt vọng đến bi ai khiến con tim rơi vào nỗi đau cùng cực.
Một nỗi đau mà anh đã nếm trải suốt hai mùa noel.
Nước mắt anh rơi hay là nước mắt của tuyết dưới ánh mặt trời chói chang mùa hạ? Mà anh có cảm giác khuôn mặt mình ướt nhèm tê lạnh! (3)
Anh cố níu kéo chút lí trí sinh tồn của con người đang không ngừng trôi nhanh bỏ xa cơ thể.
Trong lơ mơ, anh mang con tim đang giãy chết trôi về một mùa noel trong tiềm thức.