"Khải, dậy đi học!"
"Sáu rưỡi rồi!"
"Khải!"
Bên trong người nằm trên giường đã mở mắt từ lâu nhưng chẳng buồn lên tiếng. Khải thẫn thờ nhìn lên trần nhà, chạnh lòng nước mắt lại lưng tròng. Anh đưa tay lau khô, nén nỗi niềm vào trong, uể oải ngồi dậy.
Bó hồng đỏ trên tường đập vào mắt khiến anh lại tủi thân. Sóng lòng vừa đè nén lại tức tưởi, đôi mắt ươn ướt nước.
Thì ra tất cả chỉ là mơ.
Không có cảnh anh gặp Như Ý ở cổng nhà thờ! Càng không có phân đoạn con nhỏ ôm bó hồng đỏ tình yêu của anh.
Tất cả chỉ là mơ. Một giấc mơ cứu vãn trái tim si. Hay nói đúng hơn là do anh tưởng tượng cảnh hai đứa gặp nhau.
Sáng hôm qua, anh chờ con nhỏ cả ngày. Đứng ngoài cổng ôm bó hồng như một thằng ngốc.
Người đi lễ.
Lễ tan.
Khoảng trời trước cổng giáo đường cũng dần ngã bóng.
Chỉ còn một mình anh cô đơn. Anh trơ ra đó như một pho tượng. Mặc nắng, mặc tiếng ai kia xì xào.
Mãi đến khi có một giọng nói thân quen lọt vào tai: "Khải, con còn chờ ai vậy? Mau về thôi!"
Khải nặng nề đưa hai con mắt thất vọng nhìn cha.Trong đôi mắt anh chắc chất chứa nhiều ưu tư buồn bã nên cha anh không nỡ hỏi gì chỉ lén đưa tay vào túi quần của anh lấy chìa khóa xe đưa sang anh tài.
Trần Khải lơ mơ lên xe, nằm vật xuống ghế. Linh hồn anh đang bay đi tìm con nhỏ để chất vấn nó: vì sao không đi lễ để anh đợi trong cô đơn? Nên người nằm đó chỉ là một cái xác rỗng.
Anh đơ ra.
Buồn thật sự.
Cứ như vậy, anh lại bị cha áp trở về nhà giống như lúc đi.
Suốt cả quãng đường, thân thể trống không chẳng còn chút cảm giác nào. Đến nhà, anh thẫn thờ bỏ lại tất cả chỉ ôm mỗi bó hoa hồng đỏ cô đơn bên người.
Anh lầm lũi lên tầng. Treo bó hồng trên tường trước giường ngủ. Nơi đây, chỉ cần vừa mở mắt là anh có thể nhìn thấy bó hoa. Đó là vật chứng tán gái thất bại. Là mầm bệnh tương tư không có thuốc chữa. Anh treo đấy để mà nhớ.
Hu hu hic hic...
Chọc gái chi cho khổ vậy nè trời!
"Ông trời con! Dậy đi học! Đã chuyển sang giờ kém rồi!"
"Con đã nghe! Cha cứ mặc con!"
"Cái thằng này! Mày về quê trúng tà rồi hả?" Mặt mày ủ rũ như bông hoa héo. Tính tình cau có như một con khỉ già.
Trúng tình chứ tà còn đỡ cha ơi!
Tà còn mời pháp sư. Ông này không có thì mời ông khác. Chứ con trúng tình chỉ mỗi con nhỏ ấy mới chữa được thôi.
Mang bản mặt mắc bệnh đến trường. Mấy thằng đệ đầu đinh thấy lo lắng: "Lão đại! Anh bị sao vậy?" Mặt mày hốc hác như bị bồ đá, thất tình.
"Bệnh!"
Bệnh á?
"Có nguy hiểm không?" Mà nhìn mặt lão đại thấy cạn khô sức sống.
Trần Khải ngửa mặt nhìn trời. Gió mai lướt nhẹ qua mặt anh. Mái tóc màu bạch kim phủ lòa xòa xuống trán khẽ rung rinh. Anh nhét hai tay trong túi quần. Giọng buồn bã: "Giai đoạn đầu nhưng có nguy cơ chuyển nặng thành giai đoạn cuối."
Ui trời ơi!
Mười thằng đệ giật hết cả mình. Cả bọn không hẹn mà cùng hỏi: "Ung thư bộ phận nào rồi hả?"
"Trái tim!"
Tim?
Hồi nào đến giờ bọn chúng chưa nghe qua căn bệnh ung thư tim. Không lẽ là dịch mới?
"Vậy giờ...làm sao?"
"Chờ tòa tuyên án chớ biết làm sao!"
"Bậy, bậy nào lão đại. Nhà anh giàu như vậy anh nên đi nước ngoài một chuyến! Thời giờ bác sĩ rất giỏi. Họ thay tim còn dễ hơn mấy tay thợ thay ruột xe!"
"Biết là như vậy nhưng..."
Mười cái mồm đồng loạt gạt phăng: "Không nhưng nhị gì cả! Anh nên đi ngay và luôn! Chần chừ là ngủm củ tỏi á!"
Đúng! Mang trái tim đau nhức. Chần chờ là nghẻo như chơi.
Vì con nhỏ là liều thuốc duy nhất để chữa lành trái tim đau nên chiều thứ bảy vừa đi học về, Khải quăng vèo chiếc balô lên bàn rồi chủ động xin cha về quê thăm nội.
"Con mới lên!"
"Nhưng giờ con lại nhớ ông nội!"
Người cha nghe mà sốc.
"Nhớ ông nội?" Chuyện khó ai tin.
Ông nhớ con trai có thói quen cuối tuần tụ đám lông bông vào bar nhảy nhót. Nó hồi giờ có biết nhớ ai đâu? Mẹ nó bỏ đi biền biệt nó còn chưa một lần nói tiếng nhớ!
"Dạ nhớ ông nội lắm rồi cha! Nhớ chịu hết nổi."
Còn vậy nữa? Thà nó nói sóng thần đang ập vào ông còn tin hơn.
Cha tin thì tin, không tin cũng đúng. Chỉ cần mình anh hiểu mục đích mình về đó làm gì là được rồi!
Trần Khải mang balô lên vai, xòe tay trước mặt cha: "Con mượn tạm ôtô!"
"Con muốn đi thì bảo anh Tài đưa đi!" Từ đây về quê là cả một quãng đường xa, ông lo con tự lái không an toàn.
Vượt qua quãng đường dài hai trăm sáu mươi mốt kilômet. Mười một giờ đêm anh có mặt ở quê nội.
Đêm đã về khuya. Trung tâm của xã buồn heo hắt.
Thật đúng là nơi khỉ ho cò gáy. Đường xá 'vắng tanh như chùa Bà Đanh'. Nếu không vì con nhỏ đó còn lâu anh mới ló mặt về đây?
Vì lẽ đó, sự có mặt của đứa cháu độc nhất chỉ mới một tuần làm ông nội ngạc nhiên.
"Khải, sao con mới đó lại về nữa?"
"Dạ, còn nhớ ông!"
"Hứ, bay làm như ông lẫn!"
"Thiệt mà!" Khải hôn một cái lên gò má nhăn nheo của ông nội.
Nhìn cháu trai thiếu vắng tình thương của mẹ, ông thấy thương vô cùng.
"Con mau vào ngủ đi!"
"Dạ, ông ngủ ngon!"
Ông ngủ ngon sao được khi mà chuyện hôn ước hai nhà Trần - Phan đã gặp chuyện không hay. Mối thiên duyên này đỗ vỡ chỉ có nước dấu nhẹm. Ông thương cháu trai mình biết bao nhiêu.