Mua Phải Omega Muốn Lên Trời


《Mua Phải Omega Muốn Lên Trời 》
Chương 19
_____
Cảm giác này kỳ lạ quá.

Phương Bất Nhĩ nằm trằn trọc trên giường lăn lộn không biết bao nhiêu vòng.

Buổi trưa đã hạ sốt, bây giờ hơn nửa đêm cậu vẫn chưa ngủ được.

Từ khi kết hôn đến nay đã nhiều ngày nhưng đây là lần đầu tiên cậu ngủ mà không có Úc Tranh bên cạnh.

Mấy lần trước hắn luôn bị đủ thứ chuyện liên quan đến cậu triệu hồi về nhà, đến cuối cùng cũng không bỏ cậu đêm nào.

Mấy tiếng trước khi màn đêm đen đặc còn chưa buông xuống, lòng Phương Bất Nhĩ chẳng có cảm giác gì.

Nhưng lúc mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, một khoảng trống muộn màng từ từ len lỏi.
Phương Bất Nhĩ ủ rũ lấy gối trùm đầu lại.

Nằm sấp an tĩnh chốc lát, mí mắt cậu cũng dần nặng trĩu trong không khí mỏng manh trầm lắng, trong đầu bất giác hiện lên gương mặt của người đàn ông nào đó.

Nhưng đừng hòng cậu sẽ thừa nhận hình như mình có hơi nhớ Úc Tranh, trước khi đi tên Alpha đáng ghét đó còn lấy "đánh mông" ra uy hiếp cảnh cáo cậu.

Sao có thể làm thế chứ...!
-
Sáng sớm hôm sau, Phương Bất Nhĩ được Úc phu nhân tự mình gọi dậy ăn sáng.

Ngồi trên bàn ăn cậu sờ sờ bụng mình, từ khi ít nhận nhiệm vụ thì hoạt động cũng ít đi nhiều, mỗi ngày không ăn thì ngủ.

Cậu cảm giác rõ ràng mình đã bị Úc Tranh nuôi mập lên.


Liếc nhìn cái cân cách đó không xa, cậu gác đũa lại rồi chạy thình thịch tới đứng lên nhìn, không ngoài dự đoán cậu đã tăng hai kí rưỡi.

Úc phu nhân thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu sụp đổ trong nháy mắt, nàng cười trấn an: "Bất Nhĩ, mập một chút cũng tốt, trước đây con gầy quá."
Hai ngày bị bệnh nhưng cảm giác thèm ăn không hề giảm mà còn tăng lên, cậu cũng bắt đầu tin lời nói đùa của Úc Tranh -- mình là một Omega có thể chất đặc biệt.

Thân hành nghề sát thủ chuyên nghiệp cậu cần dựa vào tướng mạo và dáng người, e còn phải kiểm soát nghiêm khắc chặt chẽ hơn cả minh tinh.

Ngồi nhìn bàn ăn đầy ắp bữa sáng nóng hổi, Phương Bất Nhĩ nuốt nước miếng: "Dì, con ăn no rồi."
Úc phu nhân cảm thấy buồn cười, trên mặt đứa trẻ hiện rõ muốn ăn nhưng phải nhịn xuống, nàng quyết định đem thằng con trai hung thần của mình ra.
"Úc Tranh hôm qua trước khi đi nói cái gì?"
Quả nhiên cảnh cáo của hắn đối với Phương Bất Nhĩ cực kỳ có hiệu quả.

Cậu một bên oán trách Úc Tranh làm hư Úc phu nhân, một bên lại cầm đũa kẹp miếng bánh chẻo tôm nhét vào miệng nhai thật kỹ.

Sau khi ăn xong nửa tiếng lại uống xong một ly thuốc cảm lạnh, Úc Hành Thư và Úc phu nhân đột nhiên có chuyện khẩn cấp cần bọn họ đích thân ra nước ngoài xử lý.

Phương Bất Nhĩ vốn ở lại chơi với hai người, lần này bọn họ phải xuất ngoại, cậu một mình đợi ở chỗ này chẳng ý nghĩa gì cũng không thuận tiện, còn không bằng về nhà.

Úc Hành liền phái tài xế trong nhà đưa cậu về, Phương Bất Nhĩ định từ chối ý tốt, cậu muốn một mình ra ngoài dạo một chút.

Nhưng nhớ đến lời dặn dò của Úc Tranh và kỳ phát tình của mình đang tới gần, hơn nữa cậu nhận thấy các tuyến bài tiết Pheromone của mình đã bắt đầu hơi rối loạn.

Tốt nhất vẫn nên nghe theo sự sắp xếp của Úc tiên sinh nếu không muốn có rắc rối xảy ra.

Nhưng cậu tuyệt đối không ngờ trên cung đường xanh thẳm xe cộ thưa thớt ít người qua lại này, nửa đường sẽ nhảy ra mấy chiếc xe màu đen.

Theo lý mà nói, khi thấy ký hiệu Úc gia trên xe không ai dám tự tiện chặn đường, vậy những người này rõ ràng có mục đích cố ý tìm tới.

Khí thế của đối phương vô cùng cương quyết, người đàn ông cầm đầu có vóc người cao to vạm vỡ, hắn gõ gõ cửa kính ra hiệu hạ cửa sổ xe.

Lần đầu tiên tài xế gặp phải tình huống thế này, trán ông nhỏ xuống một giọt mồ hôi, cố trấn tĩnh bản thân chuẩn bị đánh mạnh tay lái nhanh chóng quay xe, nhưng đường lui đã bị một chiếc xe khác chặn lại.


Ánh mắt Phương Bất Nhĩ trầm xuống, cậu mơ hồ đoán được mục tiêu của những người này là mình, cậu nói nhỏ:
"Chú Cao, nghe xem bọn họ muốn làm gì."
"Ừm."
Cửa kính xe mở ra, tên đàn ông cầm đầu thấy Phương Bất Nhĩ ngồi ở ghế sau, khuôn mặt âm trầm không dễ phát hiện động tĩnh của hắn đột nhiên hung ác cười một tiếng.

Hắn móc súng, nòng súng đen ngòm được gắn ống giảm thanh áp lên huyệt thái dương của tài xế, ngón tay đặt trên cò súng, hắn cười nhạt:
"Đi ra."
-
Phương Bất Nhĩ bị khống chế, hai tay bị khóa chết bằng dây xích.

Cậu thậm chí còn không kịp nhắn tin cho chú Triệu quản gia hay vợ chồng Úc phu nhân, điện thoại di động đã bị đối phương đạp nát và gói kín bằng túi ngăn tín hiệu.

Quả nhiên có chuẩn bị mà đến.

Phương Bất Nhĩ bị bọn họ thô lỗ ném lên ghế ngồi phía sau, đầu đập vào cửa xe làm cậu đau đến rên lên một tiếng, lồng ngực phập phồng nặng nề thở hổn hển.

Phương Bất Nhĩ ngã trên ghế không thấy được hướng đi cùng phong cảnh bên ngoài cửa sổ, chỉ có thể dựa vào bánh xe lăn mà phỏng đoán đường xá.

Đi qua những ổ gà đầy nước làm chiếc xe bắt đầu rung lắc dữ dội.

Một lúc sau bên ngoài đột nhiên yên tĩnh, và hiển nhiên cậu đã ra khỏi thành phố náo nhiệt.

Tên đàn ông cầm đầu vạm vỡ ngồi sát bên trông coi cậu, Phương Bất Nhĩ nuốt nước miếng, dè đặt hỏi:
"Các người cần tiền hay cần sắc vậy?"
Tên đàn ông quay đầu nhìn cậu, Phương Bất Nhĩ cong môi cười lấy lòng một tiếng, định nói gì đó phát huy đầy đủ kĩ năng chuyên ngành của mình, thì miệng đã bị thô lỗ nhét một mảnh vải.

Nhìn bọn họ thế này không giống cần sắc, nếu so sánh thì bọn người ở tổ chức đấu giá quá dịu dàng rồi.

Nửa con đường còn lại, tâm trí Phương Bất Nhĩ vận hành với tốc độ cao để suy nghĩ kế sách.


Nhưng cậu thậm chí không đoán ra được những người này do ai phái tới, dẫu sao trước kia cậu từng đắc tội quá nhiều người, phỏng đoán chắc cũng đang muốn xếp hàng giết chết cậu.

Thật vất vả mới đồng ý với Úc Tranh chuẩn bị rửa tay gác kiếm từ đây.

Lần này phải bái bai cái mạng nhỏ luôn sao.

...!Vậy cậu tình nguyện bị cái gã Alpha vừa hung hăng vừa xấu tính nhưng thực ra rất tốt với cậu đánh cho một trận.

Tài xế cũng bị bịt miệng khóa tay quăng trên một chiếc xe khác, phòng ngừa ông chạy đi báo tin.

Lại chạy khoảng hơn một tiếng đồng hồ, xe cuối cùng cũng dừng lại.

Một đường lắc lư chao đảo thiếu chút nữa làm cái dạ dày chưa kịp tiêu hóa thức ăn của Phương Bất Nhĩ điên đảo nôn ra ngoài.

Cảm giác khó chịu như say sóng mãnh liệt trào lên, sắc mặt cậu tái nhợt bị gã đàn ông vạm vỡ kéo cánh tay ném vào một tầng hầm có ánh sáng yếu ớt.

Không cần đợi lâu, cánh cửa đột nhiên mở ra, một đôi giày da sáng bóng giẫm lên sàn bê tông phát ra âm thanh giòn giã.

Phương Bất Nhĩ mở to mắt và ngửi thấy mùi Pheromone rượu Tequila đang đến gần trong không khí --- cái mùi đắng lạnh cay nồng.

Là Diệp Dịch.

Phương Bất Nhĩ bất giác cảm thấy có lẽ mình sẽ tiêu đời ở chỗ này.

Diệp Dịch nhếch khóe miệng cười: "Lại gặp mặt."
Ánh mắt vô cùng lạnh lùng của y quét một vòng trên người Phương Bất Nhĩ, sau đó giật tấm vải đỏ đang che phủ một vật thể to đùng trên mặt đất.

Là một chiếc lồng sắt.

Diệp Dịch kéo miếng vải trong miệng Phương Bất Nhĩ ra, y xít lại gần vỗ một cái không nặng không nhẹ lên mặt Phương Bất Nhĩ, y nắm chặt cằm cậu:
"Phương Bất Nhĩ, nói dễ nghe một chút mày là vật đấu giá, nói khó nghe một chút thì mẹ kiếp chỉ là đứa nô lệ.

Nô lệ nên có bộ dáng của kẻ làm nô.

Gương mặt này có thể lừa được Úc Tranh, nhưng không lừa được tao."

Hắn quay đầu ra lệnh cho gã đàn ông vạm vỡ bên cạnh: "Lột quần áo nó, ném vào trong."
Quần áo trên người đều bị xé nát, không khí lạnh lẻo trong tầng hầm bủa vây lấy Phương Bất Nhĩ, cậu cố gắng chịu đựng run rẩy, toàn bộ quá trình bị ném vào trong lồng mặt đều không biến sắc.

Cửa lồng sắt không đóng, Diệp Dịch đi tới dùng mủi chân lật sấp người Phương Bất Nhĩ.

Y chú ý đến những dấu vết chưa biến mất trên mông, biểu tình đột nhiên dử tợn hơn.

Y biết Úc Tranh trước giờ không hề có thái độ quan tâm đến ai.

Dấu vết này có ý nghĩa như một loại giáo dục của tình yêu.

Y lại nhớ đến cảnh hôm qua của hai người trên cây cầu ngắn.

Lòng y sôi trào lên cơn ghen muốn nuốt chửng lấy Phương Bất Nhĩ.
Trán Phương Bất Nhĩ áp xuống mặt sàn xi măng lạnh băng cứng nhắc, cậu không nhịn được ho khan mấy tiếng.

Đột nhiên, một cơn đau đớn dữ dội từ sau lưng cuốn lấy toàn thân.

Cậu ngẩng đầu đau khổ kêu một tiếng, đôi mắt cách một tầng hơi nước nhìn thấy Diệp Dịch đang cầm roi da nâng lên với vẻ mặt vặn vẹo.

"Chát"
Lại một roi đáp xuống trên tấm lưng trắng mịn, Diệp Dịch nhìn cậu cuộn tròn trên mặt đất với bộ dạng vô cùng đau đớn.

Tâm tình vẩn đục cứ mắc nghẹn trong cổ họng từ hôm qua đến giờ được giải tỏa một chút, y ngồi xuống từ phía sau nắm tóc Phương Bất Nhĩ kéo lên:
"Tao hỏi mày, mày là gián điệp, tiếp cận Úc Tranh có mục đích gì?"
Lòng Phương Bất Nhĩ căng thẳng, nghe đến đây cậu chợt nghĩ đến bữa tiệc tối nơi cậu gặp Úc Tranh lần đầu tiên để lấy thông tin tình báo, Dịch Diệp cũng nằm trong nhóm người nâng ly cạn chén.

Da đầu bị nắm đến phát đau, Phương Bất Nhĩ nhận rõ tình hình tên này rõ ràng vì yêu nổi điên, cậu cắn răng:
"Anh suy nghĩ nhiều rồi, chúng tôi chẳng qua chỉ hợp đồng hôn nhân..."
Diệp Dịch sững sốt một chút nhưng hiển nhiên y không tin, ngay sau đó lại là mấy roi đáp lên lưng cậu.

Roi lập tức hằn lên xương sườn những vết sưng tấy đỏ sẫm, lớp da mỏng mong như cánh ve sầu bị đánh chồng chất suýt nữa rách da chảy máu.

______.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận