《Mua Phải Một Omega Muốn Lên Trời》
Chương 4
"Tôi, tôi sợ."
Câu này từ trong miệng Phương Bất Nhĩ bật ra, độ tin cậy đáng lẽ phải giảm xuống một nửa, nhưng âm cuối run rẩy không giống như đang giả vờ.
Hôm nay Úc Tranh muốn thừa dịp này làm cậu ta phải xấu hổ ngượng ngùng một phen, trị cái tính không biết nghe lời.
Phương Bất Nhĩ sống mười tám năm trên đời không sợ chết nhưng cực kỳ sợ đau.
Khi làm nhiệm vụ, cậu sợ mình sẩy chân bị tóm được tra tấn đến chết, nên trong miệng sẽ ngậm một túi thuốc độc, đến lúc đường cùng cắn "rắc" một cái để được chết dứt khoát sảng khoái một chút.
Nhưng việc ngoài ý muốn lần này xảy ra quá đột ngột, cậu còn chưa kịp ngậm một viên đã bị người của hội trường mang đi.
Không sao, cậu từ trước đến giờ luôn là người co được giãn được, tên Úc Tranh chó má này muốn dạy dỗ cậu, vậy cậu...!cậu khóc là được rồi.
Lòng bàn tay cùng phía sau sưng tấy nóng bỏng đang từng trận từng trận kéo căng thần kinh.
Úc Tranh lạnh mặt không phản ứng với cậu nữa mà vào phòng ngủ tiếp điện thoại của ai đó.
Phương Bất Nhĩ nhìn Úc Tranh có vẻ tạm thời sẽ không ra đây, lúc này mới lo lắng đề phòng đưa tay xoa mông, nhỏ giọng rít lên mấy tiếng hừ hừ.
Trên khán đài của hội trường dưới lầu, Omega vừa mới bị ngược đãi cả người bầm dập thương tích được nhân viên khiêng xuống.
Tiết mục khác kế tiếp ngay sau đó, người tổ chức chương trình cuối cùng cũng làm ra chuyện giống con người, đó là sắp xếp một tiết mục biểu diễn ảo thuật.
Phương Bất Nhĩ kéo một bên rèm cửa che thân thể trần truồng của mình.
Mặt kính thủy tinh lạnh như băng, cậu áp lòng bàn tay đang sưng đỏ nóng hổi lên để hạ nhiệt.
Nếu bên dưới không có người, cậu phỏng chừng mình sẽ giống như cái bánh rán, tự mình lật qua lật lại cho cái mông cũng được thư thái mát lạnh một phen.
Ảo thuật bắt đầu, ánh mắt cậu hoàn toàn bị tiết mục bên dưới hấp dẫn.
Úc Tranh tiếp xong cuộc điện thoại đi ra thấy một màn như thế, Omega vốn nên ngoan ngoãn đứng phạt xám hối lại đang vểnh cái mông sưng, cả người dán vào cửa kính, còn biết kéo rèm vô cùng nghiêm túc che kín thân trước, miệng không ngừng ô a cảm thán, hưng phấn không chịu được.
Rõ ràng Omega vừa yếu ớt lại thiếu đòn này rất dễ dàng mang lại cho hắn những bất ngờ vô tận.
Hai lần tiếp xúc khiến hắn cảm thấy kì lạ cùng...!hết chịu nổi.
Úc Tranh bỗng nhiên thấy mừng vì cậu ta không cùng khán giả dưới lầu hoan hô cổ vũ, nếu không hắn thật sự sợ mình không khống chế được tính khí, bóp chết thằng nhãi này.
Phương Bất Nhĩ đứng chỗ này cuối cùng cũng hiểu rõ được sự cuồng nhiệt của những khán giả bên dưới trong vô số những đêm ủy mị buồn chán trong quá khứ và cả tương lai.
Một luồng khí ấm áp lướt đến bên tai, cuốn theo mùi nhẹ nhàng khoan khoái của cây linh sam: "Hay không?"
Phương Bất Nhĩ liền gật đầu, được phân nửa thì vô cùng hoảng hốt quay đầu lại, không đợi Úc Tranh nói câu tiếp theo, cậu đã biết điều đứng nghiêm chỉnh ngay ngắn.
Thật ra một tuần trước, cậu vì chạy khỏi bàn tay Úc Tranh mà nhảy qua cửa sổ, mắt cá chân bong gân vẫn chưa khỏi hoàn toàn.
Chỉ có thể dựa vào cái chân lành lặn bên kia chống đỡ sức nặng cả cơ thể, chèn ép lâu ngày cũng đã hơi ê ẩm đau nhức.
Cậu không nói, trong lòng biết tên khốn kiếp Úc Tranh sẽ không quan tâm đến tình cảnh của mình.
Lỡ như để hắn nhớ tới gốc rễ của chuyện này, gom lại tính sổ một lượt thì biết làm sao.
"Đứng kiểm điểm không tệ."
Giọng Úc Tranh lạnh thấu xương, làm lòng Phương Bất Nhĩ cũng lạnh theo.
Đột nhiên cậu bị kéo xoay lại, bả vai bị siết chặt, ngay sau đó một bàn tay to lớn vỗ bôm bốp lên mông, vết thương chồng chất làm cậu đau đến hít một hơi.
Phương Bất Nhĩ kiễng chân lên tránh sang một bên than khóc:
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, anh Úc, đánh nhiều nữa cẩn thận tay anh bị đau đó...huhu"
"Còn biết nghĩ cho tôi, được, nghe lời cậu, đi lấy thước tới đây."
Vẻ mặt Phương Bất Nhĩ hoàn toàn sụp đổ, sợ hãi như con chim cút mà mắt điếc tai ngơ nắm lấy cánh tay hắn, méo miệng:
"Mông tôi đánh nữa là nát luôn..."
Miệng thì nói, nhưng trong lòng đã hỏi thăm một lượt mười tám đời tổ tiên nhà hắn.
Úc Tranh cười lạnh, ấn cậu đứng ngay ngắn ở chỗ cũ, xoay người đi nghe điện thoại, Phương Bất Nhĩ không dám lộn xộn nữa.
Trong phòng có một Omega đang đau muốn chết, còn có một tên Alpha tàn bạo vô nhân đạo, bên ngoài là tiếng biểu diễn hoan hô ồn ào.
Màn ảo thuật vô tình thất bại, người trong rương suýt nữa bị nước tràn vào dìm chết, những tiếng kêu la bên dưới chợt vang lên, nhưng không phải bọn họ cảm thấy khẩn trương lo lắng mà là hưng phấn đến cực điểm.
Vừa nhìn đã biết bên tổ chức cố ý thêm chút kịch tính.
Phương Bất Nhĩ không nhìn nữa, niềm vui và nỗi buồn của con người không liên kết với nhau, chỉ cảm thấy bọn họ thật ồn ào.
Úc Tranh đi ra một lần nữa, bình thản nhìn lướt qua Phương Bất Nhĩ đang ngưng thần nín thở, mặt mũi nghiêm túc ra vẻ ngoan ngoãn mong được thưởng khoan hồng.
Hắn nhấn chuông để nhân viên hội trường đưa thuốc đến.
Chưa tới một phút đã có người gõ cửa, Phương Bất Nhĩ muốn kéo rèm che cơ thể nhưng bị ánh mắt uy hiếp của Úc Tranh nhìn cho hết dám động đậy, không thể làm gì khác ngoài cúi đầu lúng túng đan mấy ngón tay vào nhau.
Trong lòng nghĩ mắt có mọc mục lẹo cũng không phải là mình, muốn nhìn thì nhìn đi.
Cậu đã là con heo chết không sợ nước sôi rồi.
Úc Tranh đi mở cửa, chỉ mở một khe hở để nhận hộp thuốc.
Có lúc tri kỉ quá cũng không phải chuyện tốt.
Bên trong là một đống thuốc, hắn cau mày lục lọi nửa ngày, nhìn đi nhìn lại tờ hướng dẫn sử dụng thật lâu mới trầm giọng gọi Phương Bất Nhĩ: "Lại đây."
"Aiz, lại rồi." Phương Bất Nhĩ đi tới, giương mắt nhìn hắn chằm chằm.
Úc Tranh không muốn nói nhảm với cậu ta, hắn đè người nằm sấp xuống giường, tóm lấy cái chân mảnh khảnh bị trói hằn lên vết đỏ trên mắt cá, cũng chính là chỗ bị trật khớp bong gân.
Động tác của Úc Tranh không tính là dịu dàng, nhưng cũng chưa tới mức thô bạo, Phương Bất Nhĩ ôm gối tỉ mỉ quan sát hắn.
Khuôn mặt như tạc tượng vẫn sắc bén lạnh lùng như cũ, nhưng dường như cũng không có xấu xa đến thế.
Ít nhất trong ấn tượng của cậu, trong hội trường này sẽ không có Alpha nào giúp Omega bôi thuốc.
Bọn họ thường chơi cho tận hứng sau mới để nhân viên làm giúp, mà những Omega đó phải chịu đựng đau đớn vô cùng và cả sự xấu hổ.
Giống như món đồ chơi nằm trên giường cho người ta tùy ý tọc mạch.
Phương Bất Nhĩ còn đang thất thần thì Úc Tranh đã cất thuốc vào hộp.
Phương Bất Nhĩ nhỏ giọng nhắc nhở: "Mông với tay tôi còn chưa bôi thuốc đâu..."
Ngước mắt thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm mặt không cảm xúc, thế là cậu im re không dám hó hé gì nữa.
Úc Tranh đột nhiên giơ tay lên, Phương Bất Nhĩ theo phản xạ co người lại, kết quả tai bị véo lấy, cả người theo quán tính bị kéo đến nằm sắp trước mặt hắn.
Bàn tay to lớn của hắn ấn đầu cậu vùi vào chăn bông, để lộ ra tuyến sau gáy, vết máu đã khô lại trên làn da bị cào rách, giống như hoa mai đỏ in trên nền tuyết, so với làn da trắng noãn xung quanh thì vết thương trông hơi giật mình.
Úc Tranh trầm mặt xuống, đè tấm lưng mỏng manh quơ tay đánh cho cậu ta gào khóc kêu đau, cho đến khi nó trở thành một màu đỏ bừng bắt mắt.
Đệt, còn nữa sao?
Phương Bất Nhĩ rưng rưng nước mắt hít một hơi, quay đầu thấy Úc Tranh cầm thuốc lên lần nữa, bôi một lớp thuốc lên miệng vết thương trên tuyến.
"Còn mặt mũi nhìn?"
Sớm muộn gì cũng phải mài trụi móng cậu ta.
Phương Bất Nhĩ chớp chớp mắt: "Tôi đói rồi, ông chủ Úc."
"..."
-
Phương Bất Nhĩ ăn cháo bí đỏ hạt kê, cái bụng đói kêu gào ầm ỉ được lấp đầy cháo ấm, cậu quyết định đại từ đại bi tha thứ ba giây cho hành động độc ác của sinh linh Úc Tranh lúc trước.
Nếu như bây giờ Úc Tranh sắp chết, cậu sẽ không bổ thêm nhát đao tiễn hắn đi cho nhanh, mà sẽ cân nhắc có nên gọi xe cứu thương cho hắn hay không.
"Phương Bất Nhĩ, biết chơi trò nhập vai không?"
Phương Bất Nhĩ dừng muỗng, mặc dù đó là sở trường của cậu nhưng trong đầu không khỏi có mấy ý tưởng tung lung đang chạy loạn.
Hứng lên muốn chơi trò tình thú gì sao?
Nhìn thấy sắc mặt không tốt lành của Úc Tranh, cậu vội vàng gật đầu lia lịa:
"Biết biết, thầy giáo, bác sĩ đều được..."
Úc Tranh gật đầu, cắt đứt câu trả lời quái gở của cậu rồi rồi suy tư: "Úc phu nhân."
Phương Bất Nhĩ hoàn toàn ngây ngẩn, con m* nó đây là chơi cái trò gì thế??
- -------
Chap sau:
Tôi có thể sử dụng quyền lợi của Úc phu nhân không?.