《Mua Phải Một Omega Muốn Lên Trời》
Chương 5
Phương Bất Nhĩ cảm thấy thế giới này quá ảo diệu, trong một đêm từ người tự do trở thành vật phẩm đấu giá không có nhân quyền, lại trong một đêm trở thành vợ của Úc Tranh.
Úc Tranh nhìn đôi mắt chứa đầy ánh sao đang mở to nhìn mình không chớp mắt, khóe miệng còn dính hạt cháo, Phương Bất Nhĩ từ từ lè lưỡi liếm vào.
Úc Tranh buồn cười, cầm thước lên chuẩn bị cất vào ngăn tủ: "Không muốn?"
Phương Bất Nhĩ thấy hành động của hắn thì lòng rét lên, liền vội vàng cung kính nói:
"Không không không, làm sao có thể, đây là vinh hạnh của tôi, tôi đảm bảo nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách chất lượng nhất."
Cậu hơi thấp thỏm lo lắng không rõ lí do, cậu không đoán được Úc Tranh đang có tâm tư gì, nhưng vốn là bèo dạt không rễ, gió thổi đi đâu là cậu vèo đi đó, rốt cuộc cũng không có gì thảm hơn tình trạng hiện tại.
Mặc dù mông với lòng bàn tay vẫn rất đau, trên mặt còn dấu ngón tay mờ mờ, nhưng cậu đã hơi đổi cái nhìn khác đối với Úc Tranh, ít nhất hắn cũng chưa đến mức là Alpha tồi tệ tồi tệ nhất.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
"Con Nhà Người Ta" Đáng Ghét Nhất
2.
Danh Nghĩa
3.
Hổ Phách Cầu Vồng
4.
Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
=====================================
Nhưng....!
Phương Bất Nhĩ lo lắng dò xét hỏi: "Vậy anh sẽ đánh dấu tôi sao?"
Đáy lòng cậu vẫn không quá muốn điều này, dẫu sao sau khi đánh dấu thì Pheromone của hai người sẽ hòa trộn.
Pheromone của cậu gần như không mùi, Úc Tranh lại có mùi cây linh sam sau mưa tuyết khiến người ta rùng mình, không phù hợp với tính khí của cậu lắm.
Nhưng chắc chắn Úc Tranh sẽ không thèm để ý đến ý kiến hay cảm nhận của cậu, hắn chính là một tên bạo quân độc đoán chuyên quyền.
Người đàn ông tựa vào cửa sổ sát đất không nghĩ đến Phương Bất Nhĩ còn gấp gáp hơn cả mình, ánh mắt liếc đến gương mặt đứng dưới ánh đèn mà trở nên trắng noãn sáng bừng, hắn cười khẽ:
"Không vội, chỉ làm bộ một chút, nếu cậu làm tốt, tôi sẽ để cậu đi, còn giúp cậu phục hồi thân phận."
Còn có chuyện tốt như thế?!
Vóc tro xám xịt trong lòng Phương Bất Nhĩ được thắp lên ngọn lửa hi vọng, cả người trong nháy mắt phấn chấn rạng rỡ hẳn, cậu bưng chén nuốt ực miếng cháo còn lại, do ăn gấp nên giờ phải xoa cái bụng căng trướng.
Úc Tranh nhìn đồng hồ trên cổ tay, lại lướt qua cơ thể mảnh khảnh của Phương Bất Nhĩ, yêu cầu nhân viên hội trường đưa một bộ quần áo phù hợp với vóc người nhỏ bé của cậu.
Nhìn bộ quần áo chất lượng hay kiểu dáng đều hết sức khéo léo, giống như để mặc vào mấy dịp nghiêm túc hay cao cấp nào đó.
Phương Bất Nhĩ lần đầu tiên cảm thấy không mặc đồ còn tốt hơn, tay đau mất một lúc lâu mới chậm rãi mặc vào, mà quần tây ôm sát cái mông đang sưng tấy, động một chút là cọ đau rát.
Cậu thảm như vậy, tên Úc Tranh thù dai kia đã không bôi thuốc cho, còn đứng đó cau mày thúc giục cậu nhanh chân lên.
Như này đủ thấy, Úc Tranh nhất định là cái loại Alpha đối xử tệ bạc với vợ.
Phương Bất Nhĩ trong lòng phỉ nhổ, ngoài mặt vô cùng ngoan ngoãn khôn khéo đi theo sau Úc Tranh vào lối đi và thang máy riêng.
Nhưng mắt cá chân chưa lành hẳn, mông lại đau gần chết, không chú ý một chút cậu liền bị bỏ lại ở đằng sau.
Úc Tranh nghe tiếng hít thở sau lưng xa dần, quay đầu thấy Phương Bất Nhĩ như đang trong thời kì hậu sản cẩn thận bước từng bước một, hắn đứng xoay người lại.
Phương Bất Nhĩ nhìn bộ mặt không cảm xúc như thường lệ của hắn, cho là hắn muốn hối thúc mình, cậu bất mãn nói nhỏ trong lòng: "Chân tôi vì anh mà cà nhắc, mông cũng là anh đánh, anh mà nổi giận thì là đồ mất nhân tính."
Phương Bất Nhĩ vừa đẩy nhanh tốc độ vừa tự tẩy não cho mình, Úc Tranh vốn là tên bại hoại mất nhân tính, đừng nên ôm bất cứ mong chờ gì ở hắn.
Úc Tranh lại nhìn đồng hồ đeo tay, mi tâm phút chốc hơi nhíu lại, Phương Bất Nhĩ rất muốn tốt bụng nhắc nhở hắn /hay cau mày sẽ để lại nếp nhăn/ nhưng lại không dám, sợ Úc Tranh nghĩ mình ám chỉ hắn già, cho nên mặc kệ, có nếp nhăn cho đáng đời.
Vừa đến gần, Phương Bất Nhĩ đột nhiên đưa tay siết lấy vạt áo hắn: "Ông chủ Úc, tôi bây giờ nên nhập vai đúng không?"
Úc Tranh nghĩ trong đầu, cậu ta rất có tố chất nghề nghiệp, hắn khẽ gật.
Phương Bất Nhĩ: "Vậy tôi có thể thực hiện quyền lợi của mình với tư cách Úc phu nhân không?"
"??"
Cặp mắt xinh đẹp của Phương Bất Nhĩ thoáng một tia ranh mãnh: "Anh có thể cõng tôi đi?"
-
Xe của Úc gia đậu trước cổng hội sở, tài xế xuống xe định mở cửa thì thấy Trung Tướng nhà mình đang một tay xách cổ áo một Omega, trông như gà mái tha gà con, sau đó ném cậu ta vào ghế sau không chút thương hoa tiếc ngọc.
Úc Tranh với đôi chân thon dài mạnh mẽ bước vào xe, liếc mắt nhìn qua Phương Bất Nhĩ đang nghiêng người một bên khổ sở xoa mông vừa bị ngã, hắn trầm giọng nói với tài xế: "Chú Trần, về nhà."
"Vâng."
Chiếc xe băng nhanh, lướt qua những ánh đèn rực rỡ của thành phố.
Một tuần tối tăm không có ánh mặt trời, Phương Bất Nhĩ cảm thấy bản thân ở hội trường có thể nói là một ngày dài bằng một năm, cậu biết phán đoán tình thế, mặc dù không có thương tích gì, nhưng cũng hoàn toàn đánh mất tôn nghiêm.
Hai tay chống ghế ngồi để giảm bớt áp lực lên mông, sau khi nhìn cảnh đêm một lúc cậu cảm giác như trở lại nhân gian một lần nữa.
Thần kinh căng thẳng của Phương Bất Nhĩ rốt cuộc cũng buông lỏng một chút, cậu quay đầu nhìn Úc Tranh, người đàn ông khẽ nhếch đôi môi mỏng, ánh sáng bên ngoài cửa xe điểm tô thêm chút mềm mại cho khuôn hàm sắc bén của hắn.
Cậu không thể không thừa nhận người đàn ông này rất đẹp mắt.
Là Alpha đẹp trai nhất cậu từng nhìn thấy.
Phương Bất Nhĩ thấy con ngươi của hắn chuyển qua nhìn mình, đột nhiên nửa người trên của cậu bị tóm lấy, khuỷu tay chống lên đùi hắn, đầu ở khoảng trống giữa cửa xe và chân Úc Tranh, mông buộc phải cong lên.
Tư thế này cực kì nguy hiểm, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động.
Úc Tranh lại một lời không ưng liền đánh người? Nhưng cậu cái gì cũng chưa nói nha!
Quan trọng nhất còn có người ngoài ở đây!
"Ông chủ Úc, ông chủ Úc, chỗ này chật lắm không thích hợp để anh phát huy chân tay đâu, huhu đừng đánh tôi."
Phương Bất Nhĩ kêu la vùng vẫy, lưng bị Úc Tranh giữ chặt không thể động đậy, rồi cậu cảm nhận được bàn tay to đét mông mình lúc nãy, giờ đang phủ lên đỉnh mông sưng cao.
"Đừng động."
Phương Bất Nhĩ sợ đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, hơi thở gấp gáp và lo lắng nhắm mắt lại.
Nhưng bất ngờ bàn tay không đem lại cơn đau như cậu nghĩ, mà cách lớp quần tây mạnh bạo xoa cho cậu, cho dù cảm giác này cũng không dễ chịu cho lắm, như cái cối xay đang nghiền một miếng đậu hủ, còn đau hơn so với bị đánh một trận.
Phương Bất Nhĩ nhẹ nhõm trong lòng nhưng lại phải đau khổ la lên: "Nhẹ, nhẹ chút, đau..."
Úc Tranh đêm nay bị tên nhãi này ồn ào muốn điếc một bên tai, liền nóng nảy vung tay xuống: "Im miệng."
Phương Bất Nhĩ kêu đau một tiếng rồi cũng thành thật im miệng.
Úc Tranh trầm giọng: "Đợi lát nữa gặp ba mẹ tôi biểu hiện ngoan ngoãn một chút, phải lễ phép, có thể không nói thì đừng nói, nghe chưa?"
Phương Bất Nhĩ đau đến nghiến răng nghiến lợi, lên tiếng "Ò ò" qua loa biết rồi.
Tài xế lại nhìn vào gương chiếu hậu quan sát hành động của hai người, ông chưa từng thấy một Omega nào được Trung Tướng nhà mình đối xử dịu dàng như vậy.
Ông cười haha hỏi: "Trung Tướng, cậu nhỏ này nhìn hơi lạ mắt, là thiếu gia nào nhà vậy?"
Úc Tranh liếc nhìn Phương Bất Nhĩ đang nghẹn đỏ mặt, nhãi con hoang dã này xinh đẹp thanh tú, chẳng trách người có mắt nhìn và dày dạn kinh nghiệm như chú Trần cũng phán đoán sai.
Hắn chưa kịp trả lời thì Phương Bất Nhĩ đã mở miệng giành nói trước:
"Tôi là vợ anh ấy."
Hai người còn lại trên xe: "....."
_______
Chương sau:
- Lát nữa được hỏi, đã biết trả lời như thế nào chưa?
- Yên tâm!
________.