Mua Phải Omega Muốn Lên Trời


《Mua Phải Omega Muốn Lên Trời 》
Chương 9
“Cho đến lúc đó, tôi sẽ đối tốt với em.”
___
Phương Bất Nhĩ “ồ” một tiếng, trong lòng vẫn đọng lại câu nói của hắn.

Làm xong thủ tục đăng kí, nhân viên công tác mỉm cười đưa cho hai người bọn họ tờ giấy hôn thú màu đỏ, rồi bắt đầu thủ tục thông lệ cho mỗi cặp vợ chồng, chúc hai người sớm sinh quý tử, trăm năm hạnh phúc.
Sau đó cười híp mắt đưa ra một bản đánh giá thái độ phục vụ, Phương Bất Nhĩ thân là một người làm công, đương nhiên sẽ không làm khó người khác, cậu nhanh nhẫu cầm bút lên tô năm sao.
Phương Bất Nhĩ cong mắt viết trong cột phản hồi, miệng còn nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Môi trường rất sạch sẽ, chị gái rất vui vẻ, phục vụ rất chu đáo, thái độ rất tốt, lần sau tôi sẽ còn tới nữa..."
Còn chưa viết xong đã bị Úc Tranh mặt lạnh xách gáy mang đi, bỏ lại nhân viên công tác ngơ ngác sau bàn đá cẩm thạch.
Bị ném một phát vào ghế sau, Phương Bất Nhĩ vẫn còn nắm chặt cây bút trong tay, suy nghĩ kết hôn xong còn vớ được cây bút, cái này cũng không lỗ.
Sắc mặt Úc Tranh âm trầm rút cây bút từ trong tay cậu, một tay tóm người vào trong ngực, một cái tay khác cầm bút gõ vài phát lên mông cậu, thanh âm lạnh lẻo:
"Phương Bất Nhĩ, sau này có thể không nói thì đừng nói, nghe chưa?"
Phương Bất Nhĩ: "..." Ngậm chặt miệng không lên tiếng.
Alpha sức lực lớn, cây bút cũng có thể trở thành vũ khí đánh người.
Úc Tranh thấy cậu không phản ứng, lòng nhịn xuống kích động muốn ném người ra khỏi xe, lại đập "Bốp Bốp" hai cái trên mông cậu, ánh mắt lạnh lùng:
"Là bảo em nói ít lại, không phải bảo em câm miệng."
"Nghe rồi!"
Phương Bất Nhĩ bĩu môi, tên sĩ quan khốn kiếp này thật đúng là vừa hung dữ vừa ngang ngược, lúc bắt cậu im miệng lúc bắt cậu trả lời, đúng là khó hầu hạ.
Hơn nữa vừa nãy còn nói sẽ đối tốt với mình.
Mặc dù không đau, nhưng Phương Bất Nhĩ vẫn quay đầu sang chỗ khác không thèm phản ứng với hắn suốt nửa đoạn đường.


Úc Tranh không nghĩ tới vỗ mấy cái không đau không nhột lại khơi dậy tính khí của Omega.

Theo lý mà nói, cuộc hôn nhân trên danh nghĩa kiểu này, hắn không cần phải dỗ cậu vui vẻ.
Sau một lúc im lặng, hắn đành đưa tay lên bóp trái tai mềm mại của Phương Bất Nhĩ như một sự thõa hiệp.
"Muốn ăn kem không?"
Phương Bất Nhĩ nhớ lại nửa cây kem vị rượu rum bị đóng băng trong tủ đá ngày hôm qua, biểu cảm trên mặt nhất thời có chút giãn ra.
"Không muốn ăn?"
Úc Tranh duỗi thẳng đôi chân thon dài của mình, rất có kiên nhẫn chờ xem phản ứng của cậu.
Rất hiển nhiên, Phương Bất Nhĩ là một Omega rất dễ bị kem mua chuộc, sự bất mãn của cậu đối với hắn trong nháy mắt tan thành mây khói.
"Năm cây."
Thấy Úc Tranh không lên tiếng, Phương Bất Nhĩ do dự mấy giây, muốn tranh thủ trả giá kiếm hời cho mình nhiều một chút "Vậy… ba cây?"
Úc Tranh nhếch mi buồn cười, nhẹ nhàng nói: "Một cây, nhưng đau bụng thì ăn đòn."
Phương Bất Nhĩ cảm thấy gã Alpha này sao cứ luôn muốn khi dễ cậu, có đau cũng không phải bụng của hắn!
Hơn nữa cậu không hiểu tại sao đau bụng, lại phải khiến cho cái mông cậu cũng đau theo luôn, đạo lý ở đâu ra?
"Một cây thì một cây..."

Sau khi trở về nhà ăn tối xong, Phương Bất Nhĩ ngồi bên cạnh Úc Tranh trước tấm cửa sổ kiểu Pháp vui vẻ liếm cây kem hôm qua chưa ăn xong, trên bàn trà nhỏ trước mặt đặt hai tấm hôn thú đỏ tươi mới cóng.
Úc Tranh cúi đầu vừa lật trang sách, vừa xoa mái tóc ngắn mềm mại của cậu như xoa chú chó con.
Tóc cậu hơi xoăn tự nhiên, nhưng không phải xoăn lọn hay rối bù, nó hoàn toàn không phù hợp với tính cách của chủ nhân.

Nhưng sờ lên cảm giác rất đã tay.
Phương Bất Nhĩ chưa ăn kem xong, nhưng bị hắn sờ đến suýt ngủ quên.

Cậu ngáp một cái, cơn buồn ngủ làm đầu óc lâng lâng, ngay cả phản ứng cũng chậm chạp lại.
Di chứng của việc ngủ không ngon giấc trong một tuần ở hội trường vẫn kéo dài đến ngày hôm nay.

Cậu vẫn thèm ngủ như trước, đặc biệt là dưới sự xúc tác vuốt ve của Úc Tranh làm cậu thả lỏng, hai giọt nước mắt lăn xuống chiếc chăn tơ tằm trên giường lớn.
Úc Tranh cố ý không thả cậu đi, hắn làm bộ như đang chuyên tâm đọc sách hoàn toàn không để ý đến cậu, tay vẫn vuốt ve.
Phương Bất Nhĩ tuân thủ nguyên tắc không lãng phí đồ ăn, cậu nhét nốt phần kem còn lại vào miệng, nhai một cách máy móc, hai mắt lim dim buồn ngủ đến lấp lánh nước.
Đầu óc cậu đã bắt đầu đình công không muốn suy nghĩ, nhưng cậu không thể đình công.

Ông chủ Úc sẽ đánh người, nhưng chắc ông chủ này sẽ không đánh vào đầu mình.
Giọng Phương Bất Nhĩ mềm nhũn gọi hắn:
"Ông chủ Úc, chúng ta đi ngủ đi."
Nghe vào tai giống như một câu làm nũng ngọt ngào.
Úc Tranh lúc này mới đóng sách lại, ngước mắt nhìn Phương Bất Nhĩ đã nhắm nghiền hai mắt, Omega này rất dễ buồn ngủ cũng rất có năng lực ngủ.
Phương Bất Nhĩ khẽ nhếch cái miệng đỏ hồng nhỏ nhắn, cả người lảo đa lảo đảo, Úc Tranh phải giơ tay ra đỡ mới ổn định được cái người sắp ngã xuống này.

Hắn đứng dậy ôm người đi về phía phòng tắm.
"Không được, tắm xong mới có thể ngủ."
Trong lòng suy nghĩ, hôm nay đổi cho cậu ta vị cam sành đi.

Ba ngày sau, kì nghỉ phép ngắn ngủi của Úc Tranh đã kết thúc.


Ba ngày này ngoại trừ việc đưa Phương Bất Nhĩ về chỗ ba mẹ, một nhà bốn người ngồi ăn chung bữa cơm, những thời gian khác đều không đi đâu, trong mắt người ngoài hắn giống như đang bên cạnh săn sóc người vợ bé nhỏ mới cưới của mình.
Trước khi trở về quân khu, hắn đã đặc biệt căn dặn Phương Bất Nhĩ không được ra ngoài chạy lung tung.

Omega chưa được đánh dấu, cho dù có một tờ giấy hôn ước ràng buộc về mặt pháp luật nhưng thực tế khi đối mặt cũng không có tác dụng gì quá lớn.
Một khi ở bên ngoài phát tình, Alpha khó mà kiềm chế bản năng và dục vọng bên trong, hậu quả thường rất khó lường.
Trước khi rời đi hắn đưa cho Phương Bất Nhĩ chiếc điện thoại di động mới, danh bạ chỉ lưu mỗi cái tên Úc Tranh, nói có chuyện gì thì gọi điện thoại cho hắn.
Phương Bất Nhĩ nhìn bóng lưng to lớn của hắn rời đi, cậu cúi đầu liếc nhìn điện thoại di động trong lòng bàn tay, rồi quay đầu vọt đến trước mặt bác quản gia cười híp mắt.
"Bác, nhà có thuốc ngăn chặn và thuốc ức chế không?"
Khoảng thời gian này, khi Úc Tranh làm việc trong thư phòng không rãnh để ý đến cậu, cậu vô cùng buồn chán, không có việc gì thì đi tìm quản gia cùng người giúp việc trong nhà nói chuyện phiếm.
Có câu nói “đánh vào nền móng mới xâm nhập được sâu”, phải làm thân với họ sau này có chuyện gì mới dễ xử lý.
Nhà vốn không có Omega đương nhiên không cần những thứ này.

Vào ngày đầu tiên Phương Bất Nhĩ đến, Úc Tranh liền phân phó quản gia đi mua bom tắm đồng thời mua cả thuốc ngăn chặn và ức chế để trong nhà, phòng trường hợp cần gấp.
Quản gia cười ha hả: "Có, Phương thiếu gia lại đây với tôi."
Thuận lợi cầm được thuốc ngăn chặn cùng thuốc ức chế, Phương Bất Nhĩ lặng lẽ chạy vào phòng vệ sinh, mở ra tờ giấy nhặt ở cục dân chính ngày đó.
Đây là nhiệm vụ ngầm mà tổ chức liên lạc giao cho cậu.
Mấy ngày nay ở dưới mí mắt Úc Tranh, cậu hoàn toàn không dám mở ra nhìn, cứ nhét nó ở trong gối, sợ bị Trung tướng đại nhân lanh mắt nhạy bén phát hiện.
Trên tờ giấy là một mã số kì quái lộn xộn, cho dù vô tình bị người khác nhặt được cũng không có vấn đề gì, nó sẽ bị vứt bỏ như một tờ giấy vô nghĩa.
Loại cảm giác quen thuộc như đã khắc sâu vào DNA đập vào mắt, nhưng vừa trải qua nhiều ngày bình thường và bình yên như vậy khiến Phương Bất Nhĩ đột nhiên hoảng hốt một trận, sau khi định thần lại vừa liếc cậu liền biết ý nghĩa là gì ——
Ngày 5 tháng 7, vừa đúng tối hôm nay, ám sát một nghị viên tên Trương Hoài Khôn hiện đang làm việc trong Quốc hội.
Cậu có chút ấn tượng với ngoại hình của Trương Hoài Khôn, dáng người mập mạp, là người đàn ông trung niên có tiếng ở Địa Trung Hải, cậu đã mấy lần nhìn thấy ông ta được phỏng vấn trên tivi, là người mạnh mẽ ủng hộ, mãnh liệt yêu cầu bốc lột quyền lợi của Omega.
Địa điểm...
Phương Bất Nhĩ đột nhiên rất muốn đem tờ giấy xé thành tám mảnh.
Vậy mà lại là nơi đấu giá đáng hận đó!
Đệt, cậu phải trở về chốn cũ sao??


Sắc nước hương phấn, xa hoa trụy lạc.
Khi màn đêm buông xuống, sự hưng thịnh và tội ác của thành phố mới được bộc lộ hoàn toàn, con người bắt đầu cuộc sống tha hóa tìm kiếm thú vui xa hoa đồi trụy.
Trong hội trường cao cấp tràn ngập âm thanh du dương, những người phục vụ mặc vest và giày da đứng ở hành lang nguy nga tráng lệ, cẩn thận xem xét tư cách vào trong của mỗi vị khách.
Phương Bất Nhĩ trước khi ra ngoài đã tắm rửa sạch sẽ, tiêm thuốc ức chế và thuốc ngăn chặn.

Trong mắt người ngoài cậu không khác gì một Beta không có Pheromone, nhưng vẫn bị chặn ở cửa.
Người phục vụ lịch sự và cứng rắn nói:
"Thật xin lỗi, nhưng ngài không đủ tư cách vào bên trong.”
Phương Bất Nhĩ không còn lựa chọn nào khác, cậu thậm chí không thể chạm vào tóc của Trương Hoài Khôn nếu ngay cả cửa cũng không vào được, còn ám sát cái quần què gì nữa.
Cũng may là cậu đã chuẩn bị từ trước, móc trong túi ra tờ giấy kết hôn của cậu và Úc Tranh đưa cho người phục vụ trước mặt, nháy mắt một cái:
"Tôi là vợ của vị khách bao phòng số 23 ở chỗ các người, đây là giấy hôn thú của chúng tôi."
Người phục vụ lần đầu gặp trường hợp này, mặt đờ ra một lúc.
Còn có chuyện này?
Thứ này có thể như kim bài vào trong sao??
Nhưng lại nhìn thấy một trong những người phụ trách của ban tổ chức tiến tới, anh ta chỉ cần liếc mắt nhìn rồi tươi cười mời Phương Bất Nhĩ vào trong.
"Ngài Phương, mời Ngài vào trong."
Một người đã từng làm việc ở bên trong đẩy eo cậu phục vụ canh cửa:
"Thấy không, mấy ngày trước vị khách này vẫn là vật phẩm đấu giá trong hội trường chúng ta đấy.”
"Mới mấy ngày đã từ con chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi."
Con phượng hoàng lúc này được mời vào lối đi riêng, đi thang máy chuyên dụng thẳng đến phòng số 23 với tầm nhìn tốt nhất, trung tâm nhất trong hội trường.
Mặc dù đã từng đi một lần với Úc Tranh, nhưng thân phận không giống nhau, một người là vật phẩm đấu giá, một người là Trung tướng phu nhân.

Cậu kích động khó mà nói nên lời, cuối cùng Phương Bất Nhĩ cũng cảm nhận được niềm vui của người có tiền.
Chuyến đi này, thật là đáng giá!
_____________.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận