Mùa Thay Lá

Thang máy mở ra, Sebastian chạy trước trong khi không biết nhà Nhã Ái ở nơi nào, là căn số mấy. Mảy hì hục kéo mấy cái vali to ra khỏi cử athang máy rồi vội vàng lên tiếng goị Sebastian đang cắm đầu chạy nơi nào:

- Con mau đứng lại!

- Sebastian! -  Một giọng nói quen thuộc vang lên, hóa ra là nhã Ái vẫn nhận ra thằng bé ở ngoài đời.

Nhìn thấy Sebastian đáng yêu cô ôm chầm lấy thàng bé bế lên cao nói:

- Sebastian của chúng ta nhanh lớn quá, xuýt nữa dì không nhận ra con rồi!

Thằng bé cười khúc khích nói:

- Sebastian đáng yêu và mập thêm vài cân thôi ạ!

Nhã Ái một tay giúp Mảy kéo vali vào trong nhà, cũng may là cô đang nấu đồ ăn tối nếu không thằng Sebastian sẽ không tha cho cô và mẹ nó.

Sau bảy năm không gặp nhau ngoài đời cô đã không thể nhận ra Mary nữa. Cô trưởng thành hơn rất nhiều, và cũng rất giồng với một người mẹ một con, trong cách nói chuyện rõ ràng là chín chắn hơn so với trước kia.

Tôi hôm đó cô và Mary ngồi trong phòng khác xem tivi, Sebastian đầu hàng đi ngủ trước. Cô bật tivi lên. Kênh afc đang chiếu một chương trình dạy nấu ăn. Mà chính xác là cách làm món bánh táo đơn giản. Mary chăm chú xem ti vi còn Nhã Ái thì gọt vỏ táo. Mary nhìn lên ti vi chép miệng:

- Sao người ta khéo tay thế không biết, còn tớ đụng vô cái nào thì cái đó ngay lập tức hỏng ngay. Muốn làm bánh cho Sebastian ăn mà cũng không xong nữa chứ!

Nhã Ái xếp mấy miếng táo lên dĩa, nhìn lên tivi rồi cười nói:

- Tiểu thư nhà Winston tất nhiên không biết làm bánh rồi. Nhưng sao cậu không về biệt thự nhà ba cậu? Cũng khá lâu rồi cậu đâu có trở về thăm bác ấy!

Mary nhún vai:

- Tớ ly hôn với Weasly rồi, tớ mà về bố tớ không  mắng tớ hay sao? Tớ không muốn về đâu! 

Nhã Ái thoáng bất ngờ nhưng không quá thay đổi tâm trạng, nhẹ giọng hẳn:

- Cậu lớn rồi, ông ấy tất nhiên sẽ không tự nhiên mắng cậu. Đáng lí ra khi ly hôn cậu phải nói vơí ông ấy!Tớ nghe xong cũng bất ngờ huống chi ba cậu!

Mary ngẩn người ra nhưng không nói gì, lát sau mới nói một chuyện khác:

- Tớ định xin vào bệnh viện của Cadi nhưng lại sợ người khác bêu xấu cậu ấy nói rằng cậu vì nể mặt tớ là bạn cũ mới nhận vào. Thật sự chẳng có cách nào khác nữa cả, các bệnh viện khác không có tuyển thêm y bác sĩ, tớ đã xin thử xem nhưng họ không cần. Đúng là ở Mĩ bác sĩ là nghề được đón nhận như thánh nhưng ở đây dư bác sĩ nhiều quá, thành ra thất nghiệp!

Nhã Ái nhún vai suy ngẫm một lát, thoáng có một ý tưởng:

- Sao cậu không mở một phòng khám riêng chứ! Ít nhất cậu cúng có kinh nghiệm làm việc ở Mĩ, có cơ hội học hỏi y học bậc cao hơn, nhất định đây là ý định không tồi đâu!

Mary gật gật đầu nhưng không nói gì, mắt vẫn đăm đăm nhìn lên màn hình tivi, dùng xiên cắm một miếng táo đưa lên miệng:

- Đúng là không tồi thật, tự mở phòng khám cũng có thể

tự mình làm những gì mình thích mà không ai có thể ra lệnh, vừa tự do khám bệnh theo đam mê, khám bệnh và phát thuốc miễn phí vào mỗi chiều chủ nhật cho bệnh nhân nghèo!

Mắt cô sáng rỡ lên:

-Tốt quá!

Nhã Ái thầm hiểu được những gì mà Mary đang suy nghĩ, có lẽ là quyết định ly hôn kia khiến cô rất vất vả hoặc cô vẫn chưa thấy ổn thỏa. Những chuyện hôn nhân này vốn quá phức tạp với Nhã Ái, cô không thể hiểu nổi tại sao có những cặp đôi đến với nhau không hề có tình yêu nhưng sau khi có con họ  vẫn sống rất hạnh phúc, nhưng Mary thì khác. Rốt cục Mary vẫn không nói gì về ly hôn cho cô biết mặc dù hằng tuần hai người vẫn nói chuyện với nhau rất nhiều.

Mary dường như đã quyết định được một số điều quan trọng trong việc mở phòng khám, vui vẻ hẳn lên:

- Tớ sẽ mở một phòng khám ngoài đường lớn, có lẽ sẽ thuê mặt bằng ở đâu đó, cậu có biết gần đây có mặt bằng nào tốt không? Tiền bạc không thành vấn đề nhưng phải gần trường học một chút, một năm nữa Sebastian đi học rồi, tớ muốn nơi làm việc của mình gần nơi học tập của thằng bé.

- Không biết nữa, thật ra là tớ chẳng biết trường hojv gần nhất là ở đâu, nhưng mặt bằng thì hình như có một ở gần ngã tư cạnh mấy cử hàng đồ ăn nhanh đầu phố!

Mary gật đầu:

- Ngày mai tớ sẽ đi hỏi xem cái đã! Nếu như có tớ sẽ gọi cho cậu ngay.

Một tháng sau...

Tấm lịch đã được xé mất một tờ mới, ngày mười tháng tám năm ai không lẻ tám là ngày số khá đẹp. Cô ngồi trên kệ cửa sổ, bên cạnh có một ly sữa nóng. Cô nhớ rất rõ một ngày mưa thế này, cô cũng ngồi trên kệ cửa sổ ngắm nhìn vòm hoa giấy bên ngoài vườn trong nhà Vũ. Ngày hôm ấy anh Liêu tức giận thế nào cô còn nhớ khá rõ, hôm ấy cô giẫm chân lên đống vụn thủ tinh từ ly sữ của mình. Vết đau đó lành lại lâu rồi nhưng vẫn còn sẹo đến tận bây giờ khiến cô không thể nào quên ngày hôm đó. Cô nhớ những buổi sáng thức dậy đều nói chuyện vui vẻ với anh Liêu hay mỗi buổi sáng đều nhìn thấy Vũ ngủ yên, tất cả đều như mới ngày hôm qua.

Gặp Vũ hằng ngày khiến cô xem đó như là một thói quen, và rồi bảy năm qua đi ngỡ như thời gian làm mờ tất cả hình ảnh của Vũ trong tâm trí cô nhưng không, cô còn nhớ rất rõ từng chi tiết trên mặt anh, từng câu nói mà anh nói, ngay cả nụ cười ấp áp thôi thúc trái tim cô. Đó trở thành một thói quen mà bảy năm qua đi cô cũng không thể quên được. Giống như từ nhỏ cô đã không biết mình có anh trai, và bây giờ cũng xem như mình chưa bao giờ có, chỉ thật tâm nhớ anh bằng trái tim yêu đương.

Hôm nay cô phải đi dự lễ cưới của một người bạn sống gần khu nhà của anh, cô không có cách nào từ chối mà cũng không có cách nào đi qua con đường đó.    

Không chỉ có mình anh, quá khứ của cô còn hình bóng của người bạn thân nhất đời cô, người đã mất đi vì cô. Cho dù cả đời này cô có làm bao nhiêu việc tốt cô vẫn nợ Bích Ly một mạng.

Lúc cô đi xe hơi ngang qua nhà Vũ không hiểu vì sao cô lại rất muốn ngoảnh đầu nhìn vào trong. Vòm hoa giấy trên cánh cổng sum sê tỏa thấp xuống, hoa và lá hòa vào nhau, màu trắng màu xanh ẩn hiện dưới ánh nắng mờ nhạt của chiều tà. Căn nhà vẫn ở đó, âm thầm và lặng lẽ cũ đi nhưng đối với cô, một thời vui vẻ ở trong căn nhà ấy, cô đã trưởng thành trong căn nhà ấy.

Cô liếc mắt nhìn qua bên kia đường, căn nhà kiểu Hàn không còn nữa, có lẽ là họ đã phá đi xây một ngôi nhà mới to hơn đẹp hơn. Nhưng tường đá xếp vẫn giữ nguyên, mấy loại cây leo tường quấn riết lấy bức tường. Đá trên tường màu đen bị bạc màu vì thời gian, trên bề mặt đá vẩn trắng như bột. Cô lái xe lướt qua những bức tường dài, hết bức này đến bức khác rồi nhanh chóng bỏ xa chúng.

Đám cưới xập xình trong vườn hoa một căn biệt thự lớn, quang cảnh như đám cưới năm xưa, đám cưới dưới chân núi vào cuối thu, anh và cô cùng đi. Sau khoảng thời gian dự lễ cưới, tiệc tàn, cô trở về trên con đường cũ. Giống như bảy năm trước, những kí ức ùa về chậm rãi như vận tốc của cô bây giờ.

Hơn chín giờ tối, sương xuống phủ lên những ngọn cây lạnh. Cô không hiểu có phải định mệnh hay không nhưng xe hơi của cô lại hỏng ngay trước nhà anh. Nhã Ái tắt máy rồi đi xuống xe, mở nắp ở trước. Nhìn đống dây điện kim loại chằng chịt cô chẳng thể hiểu nổi rốt cuộc nó hỏng vì điều gì. Nhìn đồng hồ trên tay cô bắt đầu mở điện thoại gọi điện cho đội sửa cửa xe lưu động.

Có lẽ đã quá muộn rồi nên họ hẹn phải mất gần ba mươi phút nữa họ mới có thể đến được. Không khí rất lạnh, vừa rét vừa buốt. Cô lại mặc một chiếc váy mỏng manh thành ra cô không đứng bên ngoài xe chờ mà đi vào trong xe. Nhưng không ngờ lúc cô đi ra đã bỏ quên không rút chìa khóa ra khỏi ổ, bây giờ cô không có cách nào là phải đứng bên ngoài chờ. 

Cô không mặc áo khoác đứng yên ngoài xe một lúc lâu, lòng tự vấn không hiểu sao đội sửa chữa lại lâu đến như vậy. Cô chợt nhận ra đầu xe khá ấm nên dựa người xuống, hành động ấy khiến cô vô thức nhìn lên bầu trời. Nền trời đen mượt, lấp lánh đôi ba ánh sao to, còn ở xa hơn lại thấp thoáng những ngôi sao thoắt ẩn thoắt hiện, lấp lánh như vật báu mà ông trời ban xuống. Bầu trời cao sâu không thấy được hư không, sâu như lòng anh, cô không thể nắm bắt được anh nghĩ gì, cũng không biết được anh có những điều gì không nói với cô. Cô bất chợt cất lên câu nói: “ Anh thế nào rồi?”

Nhưng tầm mười lăm phút sau vẫn không có người xuất hiện, đầu xe cũng lạnh dần, cuối cùng là rơi vào trạng thái lạnh ngắt của kim loại trong đêm. Đồng hồ điểm mười giờ tối, con đường vắng ngắt và dài tít tắp, cơ hồ không thể đoán trước được điều gì.

Chợt từ xa cô nghe thấy tiếng nói chuyện lúc to lúc nhỏ, bước chân không đều vang lên, tiếng thở mạnh và chì chiết của một đám thanh niên say khướt.

Một nỗi lo sợ tràn lên từ đáy lòng cô, cô đứng sựng một hồi cho đến khi không thể đứng yên được nữa liền nhanh chân chạy vào trong can nhà bên cạnh. Mở cửa chạy thẳng vào sân, núp sau một chậu hoa lớn hơn người.

Đám thanh niên say xỉn đi ngang đến tấc đường nào thì tấc đường đó ồn ào náo nhiệt hẳn lên. Đến sát với chiếc xe của cô, đám thanh niên lại dừng lại, chửi rủa gì đó rồi đá mấy cái vào bánh xe.

Cô bịt tai, run rẩy.

Một lát sau đám người rời đi cô mới thở hắt ra nhẹ nhõm. Đứng dậy khỏi chỗ mình trốn cũng là lúc cô phát hiện ra mình đang đứng tỏng căn nhà mà một lần cô cũng không dám vào. Cô chợt nhớ lúc nãy vì vội quá mà nhấn đại mật khẩu năm xưa, không ngờ lại đúng. Chẳng lẽ từ lúc cô đi anh không đổi mật khẩu nhà hay sao.

Cô cũng từng đứng ở dây, vào bảy năm trước cùng anh vun đắp cho chậu cây này, đến ngày hôm nay nó đã lớn và cao to đến không ngờ. Bảy năm sau cô đứng bên dưới tán cây này, chỉ một mình thôi. Tất cả đều quen thuộc hết mức tưởng tượng, giống như bảy năm qua nó không hề thay đổi, vòm hoa giấy được cắt tỉa gọn gàng, trong vườn những loài hoa cũng được chăm sóc kĩ càng. Khung thép dày đặc vào những ngày đầu cô trồng vòm hoa giấy nay đã bị che khuất hết, nhìn vào không nghĩ bên trong lại có khung thép.  Cây hoa giấy đã to hơn rất nhiều.

Căn nhà đóng kín cửa chính, khuôn viên sáng ánh đền bốn u buồn, tĩnh mịch đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của cô.

Cô đi thẳng ra cổng nhưng đột ngột dừng lại, ngoảnh đầu nhìn căn nhà một lần cuối cùng, cô sẽ không bao giờ quay lại đây nữa. Có điều gì đó thôi thúc cô ngoảnh đầu lại nhìn thẳng vào bên trong. Lúc trước cô đến đây muốn lấy lại chiếc máy radio mà Bích Ly đã tặng mình nhưng lần đó lại gặp Vũ nên cuối cùng cô vẫn chưa thể lấy lại được, sau đó không biết bằng cách nào Cadi lại mang nó đến bệnh viện, mở cho cô nghe hằng ngày, Cadi đã gặp Vũ chăng?

Cô thẳng bước đi ra khỏi cửa, đóng kín nó thêm một lần nữa, trong lòng cố gắng lờ đi tất cả mọi chuyện vừa xảy ra. Cô chờ thêm một lát sau thì đội sửa chữa tới, vì họ không sửa kịp nên cô phải bắt xe về nhà.

Vừa mở được cửa nhà cô đi thẳng vào phòng ngủ, ngã người xuống giường nhắm mắt rũ xuống, chòm vào giấc ngủ mê man.

Mới sáng sớm Nhã Ái đã chuẩn bị bữa sáng, Sebastian và Mary vẫn chưa tìm được căn nhà phù hợp nên họ định sẽ ở nhà cô một thời gian. Hợp đồng cho thuê nhà của Mary kéo dài hơn mấy năm nữa nên hiện giờ cô vẫn chưa thể lấy lại nhà.

Mary lái xe đưa Sebastian đến công viên giải trí gần chung cư của Nhã Ái. Hôm nay là lập đông nên trời có vẻ khác nhiều so với những ngày trước, ba tháng kể từ ngày cô đi ngang qua nhà anh. Nhưng cái cảm giác đó vẫn đâu đó đọng lại trong cô, nó không chịu buông tha cô, giống như đã ăn sâu vào tâm can cô, sinh trưởng một cách cứng cáp. Còn cô, cô tàn như một đóa hoa giữa mùa đông, quá yếu ớt để chống chịu lại thay đổi của cuộc đời.

Trời mưa lớn, cô đi vào siêu thị, ngày chủ nhật nên siêu thị rất đông khách, lại có rất nhiều chương trình khuyến mãi. 

Cô đứng đó bên cạnh mấy thùng đựng lò nướng bánh, vì ở nhà cô hôm qua Mary đòi tự mình làm bánh táo nướng rồi tăng quá độ nóng nên lò bị cháy ngay bộ phận quan trọng, không có cách nào sửa được. 

Cô chọn một loại lò khá lớn cho tiện, dù sao thì Sebastian rất thích ăn những loại bánh nướng và cô thì không muốn ăn bánh mua bên ngoài, họ làm rất không an toàn.

Cô ì ạch khuân chiếc lò lớn bỏ vào xe đẩy, vì lò lớn quá nên người nhân viên giúp cô một tay. Sau đó cô mua thêm một vào loại bột bánh và hạt để làm bánh quy. 

Trong dãy bột bánh người lại càng đông đúc hơn so với những dãy khác, khó khăn lắm cô mới có thể chen chúc lấy co mình một bì bột mì loại trung bình và một túi bột ngô. Vừa thoát khỏi nơi đó cô lại gặp đúng người mà cô nghĩ anh ta không còn ở đây - Mạnh Cảnh Liêu.

Anh dường như cũng nhận ra cô, trong đôi mắt đen thăm thẳm thoáng chút thất thần, có lẽ đã quá lâu hai người không gặp rồi nên khi gặp lại cũng chẳng biết nên nói gì cho phải, chỉ khẽ lên tiếng:

-  Anh Liêu!

-  Nhã Ái!

Chỉ nhìn nhau như vậy một lát rồi cô bỏ đi, chẳng phải là không có gì để nói hay sao? Tốt nhất nên đi trước, bên cạnh anh cũng có một cô gái nếu không bỏ đi sớm cô ta hiểu lầm, nhưng chỉ có cô cảm nhận được dường như cô có điều gì muốn nói với anh và anh cũng vậy.

Cô không hiểu lí do vì sao anh đứng lại, đối diện với cô giữa dòng người qua lại đông như mắc cửi, không có chút thân thuộc như anh em trước kia, lúc trước cô đứng trước anh đều có thể tự tiện biểu lộ cảm xúc giận hờn buồn vui nhưng trong lúc này cô nhất quyết giấu kín suy nghĩ của mình, cảm giác giống như anh ấy không còn giống như người anh trai mà mình từng tôn trọng, không có sự thoải mái từng có, xa lạ hơn người dưng.

Hai người đứng đó, như viên kim cương không sáng, chỉ là nhìn nhau rồi nhớ về những hồi ức mà cả hai từng có, cảm giác ấm áp ùa về.

- Nhã Ái, lâu rồi không gặp!

Một cuộc gặp gỡ lạ lùng, sớm không gặp, muộn không gặp, gặp ngay lúc này, sau bảy năm, thời gian khiến ta nhớ lại những gì trong quá khứ xa xăm. Một cô gái khá quen mà cô không nhớ ra nổi, chỉ khẳng định được cô ấy rất quan trọng trong những việc đã xảy ra trong quá khứ của cô, cô gái nhoẻn miệng cười nhìn cô. Trông nụ cười ấy lại hiền lành và vô cùng đáng yêu, cô giật thót mình nhìn nụ cười ấy, chẳng phải là người con gái cô nhìn thấy ở bệnh viện hay sao? Người mà cô ngỡ là bạn gái của Vũ đó sao?

Cô đi qua anh, tập trung vào giờ  giấc để mua đồ thật nhanh sau đó về nhà dọn dẹp nhà cửa nhưng lúc ra quầy thanh toán lại phát hiện ra mình đánh rơi mất ví tiền. Trong đó không có nhiều tiền, thẻ cô đã để trong túi áo nhưng trong ví có giấy tờ xe và giấy chứng minh nhân dân nên cô đi báo khu tìm đồ thất lạc. Người nhân viên ngay lập tức thông báo với tất cả người trong siêu thị. Cô vốn định tính tiền xong sẽ về nhà, khi nào tìm thấy ví họ sẽ gọi điện báo với cô sau nhưng chân lại do dự không biết nên đi hay không liền ngồi tạm xuống khu ăn uống gọi cho mình một ly nước. Khoảng hơn mười phút sau người nhân viên đã báo tìm được ví của cô, không biết có phải là định mệnh hay không nhưng người nhặt được ví của cô lại là anh Liêu.

Cô chợt chột dạ vì trong ví của cô có giữ một tấm ảnh của Vũ, có khi nào anh Liêu đã nhìn thấy hay không?

Ngay lúc cô đi qua anh đột nhiên anh cất lời:

- Chúng ta nói chuyện một chút được không?

Nhìn dáng vẻ nghiên túc của anh khiến co bất an không ngừng.

Cô gái bên cạnh  anh ngơ ngác một chút rồi hiểu chuyện mang đồ đi tính tiền. Cô và anh đến một quán cà phê gần đó. 

Ngồi đối diện nhau sau quãng thời gian bảy năm, cảm giác ấy lại lạ lẫm đến không ngờ.

- Đã rất lâu em không gặp anh, mọi chuyện vẫn tốt chứ? - Cô nói.

Anh đặt ly cà phê xuống bàn vội vàng, ánh mắt ngập tràn đau khổ nhìn cô, cô vốn không hiểu ý anh nhưng rõ ràng tim tràn ngập bất an, chuyện gì khiến anh đau khổ đến vậy?

- Rất tốt!- - Anh nói.

Tất nhiên là tốt rồi, cô nghĩ thế. Dù bảy năm qua anh vẫn ở lại đây mà không về Trung Quốc, vẫn kinh doanh tốt, như thể là quá ổn rồi.

- Nhưng...bảy năm qua em đã đi đâu? Anh từng tìm em để báo cho em một chuyện nhưng vẫn không tìm được em?

Cô nói:

- Em hôn mê một năm, sau khi tỉnh lại em đã dăng kí nhập cư lại đây, đổi tên thành Daisy, có lẽ là vì thế mà anh không tìm được em! Nhưng có việc gì anh phải tìm em?

- Thật ra anh... rất xin lỗi em, muôn lần xin lỗi em. Năm ấy anh rõ biết bệnh tình của em nhưng không nói một lời, còn giận em vì sao rời bỏ Vũ. Cuối cùng hôm nay sau bao năm anh lại gặp lại em, em có biết sau khi em đi có bao nhiêu chuyện xảy hay không? Công ty trở nên ngày càng tệ, không còn cách cứu vãn nữa, Vũ đem nó bán cho công ty cạnh tranh, anh buồn bao nhiêu cậu ấy còn buồn gấp trăm ngàn lần. Có những đêm anh tỉnh giấc nhận ra Vũ đi khỏi nhà rất muộn, sau mới biết nó đến bệnh viện tìm em. Nhưng anh biết nó không để em biết nó quan tâm em, nó đau đớn đến mức nào. Từng giai đoạn của em nó đều nắm chắc. Rồi anh trở về Thượng Hải bốn ngày, bạn gái, cô gái đi cùng với anh – Vân Huyên bị bệnh, anh nhờ cậu ấy đến chăm sóc Vân Huyên. Khi trở về lần đâu tiên anh nhìn thấy cậu ấy khóc, khóc và yếu đuối như một đứa con nít, cậu ấy nói rằng em ốm đi rất nhiều, xanh xao hơn rất nhiều, nói muốn chăm sóc em nhưng không có cách nào đứng trước em. Em có biết tất cả mọi thứ Vũ đều dõi theo em.

Cô nghe hết tất cả mọi thứ, hiểu hết mọi thứ mà anh đang nói, chỉ là có một chút hối tiếc, một chút đau thương, một chút xót xa thôi, trong quá khứ có một người yêu cô hơn bất cứ thứ gì, cô hạnh phúc không? Tại sao cô chỉ thấy đau lòng vì người con trai ấy không nói gì với cô. Chia tay rồi cô vẫn nghĩ về anh, có khi nào cô đi một mình rồi nhớ đến anh, đáng tiếc cô và anh không có phúc phận đó. 

- Sớm biết như thế này anh đã không để em đi, một ngày anh chợt phát hiện ra Vũ đi thử xem có hợp bộ phận với em hay không, nó nói nó sẽ hiến tim cho em. Em biết không, có những tình cảm cao thượng như vậy anh làm sao có thể ngăn cản cậu ấy được đây? 

Cô chợt thấy mình rơi xuống vực thẳm không đấy, nước trong vắt len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể, đau đớn không thể thoát ra, vùng vẫy chìn trong tầng nước dày vô cùng, thoáng thấy bóng hình anh trên mặt nước trong, gần nhau trong gang tấc nhưng với tay chạm tới lại rơi vào hư không. Gửi người yêu cũ của cô, anh liệu có biết những thứ anh làm cho cô có cho phép cô quên anh hay không?

Cô từng rất giận, vô cùng tức giận, anh không với cô, từ đầu như vậy, giả vờ hời hợt không quan tâm nhưng thật lòng nhớ đến, giả vờ vô tình vô nghĩa nhưng rõ ràng lúc nào cũng nhớ đến.

Nhưng giờ phút này, khi trái tim trong lồng ngực của cô là của anh, cô chợt nhận ra im lặng chính là cách để yêu một người, tình yêu thật cao đẹp, cao đẹp đến không tưởng. Rằng dù yêu đến mấy dù đâu đếm mấy im lặng rồi người đó sẽ thấu hiểu.

Đáng tiếc cô hiểu ra đã quá muộn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui