Ngồi trong căn phòng sang trọng trong khách điếm Khiết Phùng là giận
nghiến răng nghiến lợi, nàng thực sự là muốn bán mình cho kẻ khác một
lần nữa. Nếu hôm nay hắn không dùng quan hệ của mình thì kẻ ngồi đây bây giờ sẽ không phải là hắn. Thế nhưng kẻ nào đó làm như không thấy vẻ mặt đen như đít nồi kia cứ vô tư như kẻ vô tội.
Chàng là chạy tời lấy lại tiền sao? Chàng đợi một lúc nha, ta nói chuyện với người ta sẽ mua ta lần này xong sẽ giao tiền cho chàng. Nàng bộ
dáng cười hề hề nói với hắn. Thiệu Mạc Du trốn trong một góc tối quan
sát thầm cảm phục Thanh Thanh, nàng đúng là không biết sống chết. Ông
còn nhớ cái ngày hắn nổi giận của mười năn trước khi ông và Khiết Ngọc
sửa tử kiếp cho hắn. Hắn như một kẻ điên động thủ với ông và cả mẫu thân hắn, mãi cho đến tận bậy giờ không ai có can đảm nhắc lại chuyện đó
nữa.
– Nàng có phải chỉ cần có tiền liền bán mình làm thê tử người ta không? Hắn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi hỏi.
– Không, kỳ này ta bán thân làm nha đầu nha. Hắn là có nghe phía bên kia nói, nghe nói có kẻ bỏ rất nhiều tiền mua nàng làm nương tử nhưng nàng
từ chối chỉ bán thân cho tiểu thư nhà viên ngoại này làm nha đầu cận
thân.
– Vì sao? Hắn ánh mắt chằm chặp nhìn nàng muốn biết đáp án, khi hắn nghe nói nàng sẽ lần nữa bán thân hắn là tức giận điên người thế nhưng biết
nàng không vì khoản tiền lớn mà đồng ý bán thân làm nương tử kẻ khác thì hắn mới có chút hạ hỏa, thế nhưng chỉ nghĩ đến việc nàng muốn rời khỏi
hắn thì cơn tức giận dường như chẳng thể tiêu tan.
– Vì đó không phải chàng. Nàng là trăm phương nghìn kế muốn làm thê tử hắn nha đâu có dễ dàng là thê tử kẻ khác đến vậy.
– Vậy vì sao lại muốn rời khỏi ta. Hắn trong lòng có chút ngọt ngào dâng lên thế nhưng tức giận vẫn còn đó.
– Vì chàng không cần ta, không yêu ta, không muốn ta làm thê tử, ta nghĩ là ta nên đi, thế nhưng tiền ta nợ chàng là số tiền lớn ta lại đã tiêu
hết nên.
– Ta nói lúc nào ta không cần nàng, không yêu nàng, không muốn nàng làm
thê từ chứ. Hắn là gần như rống giận, sao nàng có thể vì nghe kẻ khác mà rời khỏi hắn như thế nếu hắn tới chậm chút nhữa có phải nàng thực sự
rời khỏi hắn không.
– Vậy tại sao chàng…chàng cưới thê tử khác, may hỷ phục để sang bên kia
trấn rước Trầm tiểu thư về làm nương tử, còn nữa đem ta về nhà cũng
không nhắc gì đến hôn sự, ta…ta tưởng chàng đổi ý. Mà không ta đổi ý
rồi, chàng là không yêu ta ta sẽ không gả cho chàng nữa… Tiền ta sẽ
trả…trả lại chàng…ô…ô… Nàng rưng rưng nước mắt nghẹn ngào.
– Ta không có cưới nương tử khác, là ta đi đón dâu thay Mạc Phúc, đệ ấy
thân thể không tốt không thể đi xa, mà đệ ấy bị như thế đều là do ta.
Còn việc chưa nhắc đến hôn sự là do ta định luyện xong Tử kỳ độc sẽ tính đến. Hắn là sợ lúc hắn bận rộn luyện độc nàng sẽ buồn nên chưa vội hôn
sự. Tiền ta sẽ không lấy thế nhưng từ giờ nàng là không được nhắc đến
việc không gả là thê tử ta nữa nghe chưa. Hắn là rít qua từng kẽ răng
biểu lộ sự giận dữ, thế nhưng Thanh Thanh như không nhìn thấy vẻ tức
giận kia của hắn, nàng vẻ mặt như người bị ủy khuất:
– Chàng là yêu ta sao? Nàng bộ dáng nghẹn ngào không từ bỏ muốn nghe hắn thừa nhận.
– Chúng ta trở về thôi trước khi ta nổi giận vì việc làm hôm nay của
nàng. Hắn là cố lơ câu hỏi kia của nàng, hừ chọc cho hắn tức chết giờ
lại muốn nghe hắn nói hắn yêu nàng sao. Hắn hẳn chưa vội nói cho nàng
đáp án đi coi như là trừng phạt nàng khiến hắn mất ăn mất ngủ mấy hôm
nay. Dù không nghe được câu trả lời từ hắn thế nhưng mọi hành động của
hắn hẳn cũng đã chứng minh nàng hiện tại là đang dần chiếm được rồi trái tim hắn đi.
– Chàng trả lời ta đi rồi hẵng về được không? Thanh Thanh cố bám theo
hắn hỏi không buông tha thế nhưng không cần nghe câu trả lời từ hắn nàng cũng đã biết đáp án. Tình cảm của nàng dành cho hắn cũng đã mười năm,
đủ lâu như tình cảm của hắn với Dược tỷ tỷ vậy. Cầm tay Lý Thanh kéo
nàng vào trong lòng hắn Khiết Phùng nhè nhẹ nói
– Nàng hẳn nên thu xếp cho nhạc mẫu chuyển về Độc Vương cốc cùng chúng
ta luôn đi chứ, ngày đại hôn của cúng ta hẳn không thể thiếu bà không
phải sao?
– Chàng biết? nàng kinh ngạc nhìn hắn. Khiết Phùng nhìn nàng nhẹ cười
– Ừm, thật ra việc nàng và cha ta cùng nghĩ cách tiếp cận ta ta cũng
biết. Hắn là biết việc cha nương luôn vì tử kiếp của hắn mà lo lắng. Khi nghe nói ông đã vì hắn tìm được một thê tử phúc khí hắn đã có chút tò
mò nên đến xem.
Tiểu cô nương khất cái này thực là người có phúc khí mà hắn phải nhờ vả sao. Nhìn nụ cười ấm áp của nàng khi đem thuốc về cho nương nàng
đang trên giường bệnh mà bụng thì đói meo, hắn lúc đó chỉ có chút bánh
quế hoa cùng một thỏi bạc trên người liền đưa hết cho nàng. Rồi thì cái
võ công mèo quào kia của nàng sao có thể trốn được mỗi khi nhìn trộm hắn kia chứ. Cũng chẳng biết là khi nào mọi thứ về nàng dần thay thế hình
ảnh tươi cười ấm áp cửa Dược nhi trong tâm trí hắn. Khi thấy Dược Dược
cùng tướng công nàng đoàn tựu thế nhưng trái tim của hắn cũng không đau
như hắn tưởng mà việc tò mò về Thanh Thanh kiến hắn cũng cảm thấy kinh
ngạc với chính mình.
– Chàng khi nào thì biết? Nàng là có chút tò mò hỏi.
– Ngay từ khi cha nhận nàng làm nghĩa nữ. Hắn ôm lấy thân hình mảnh mai
của nàng mấy ngày nay ăn uống không đầy đủ nàng có chút gầy đi. Hắn cố
sức vỗ béo nàng coi ra là phải bắt đầu lại.
– Chàng khi nào thì thích ta? Hai con mắt nàng tròn xoe nhìn hắn đầy mong đợi
– Ta có nói qua ta thích nàng sao? Hắn là còn chưa ngui giận nha, nếu
hôm nay hắn không đuổi tới kịp có phải hay không nàng sẽ bán mình cho kẻ khác.
– Ta không thành thân. Nàng kháng nghị. Chưa nghe hắn thừa nhận nàng hẳn là không gả đi, vì gả rồi thì cơ hội nghe hắn nói hắn yêu nàng hẳn là
càng khó nghe nha.
– Về thôi, nàng không có quyền phản đối vì nàng là bán cho ta làm thê tử nên có lấy hay không lấy ta nàng không có quyền quyết định nữa rồi.
Muốn hối hận sao ? Nàng hằn là không còn cơ hội nữa vì hắn nhất định sẽ
không buông tay với nàng.