Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Phượng nhắm mắt lại, cô tưởng tượng gương mặt hốt hoảng, khổ sở của Nhã và thấy thương anh quá sức. Thế là toàn bộ cơ nghiệp của anh tiêu tan rồi!

Nhật Phượng than thở:

- Sáng mai tôi muốn gặp Nhã để an ủi cho anh ấy đỡ buồn! Anh có thể…

Thiên lắc đầu:

- Không được đâu! Nhã đang lo chạy cho ra vé máy bay.

Phượng kêu lên tuyệt vọng:

- Ảnh trở về Canada liền sao?

- Nhã dự định sáng mốt sẽ bay, cô chỉ có thể gặp anh ta lúc đó thôi!

Hất tay Thiên ra, Phượng giận dỗi:

- Vậy thì làm sao nói chuyện riêng được. Anh có tính không giúp tôi chớ gì? Hừ! Ác như thế kia mà lúc nào cũng vỗ ngực xưng tên là người chuyên làm việc thiện. Bạn bè bị đại nạn, anh kể lại bằng giọng dửng dưng kiểu sống chết mặc bay mà tự hào là hết mình với bạn.

Giọng đứt quãng vì tức, Phượng cay cú:

- May là anh Nhã quá rành con người anh nên có cho tôi biết để tôi cảnh giác. Tôi không tin anh như anh tưởng đâu. Ngày mai tôi sẽ gặp Nhã! Nhất định là như vậy.


Cẩn thận đậy nấp chai dầu và đặt nó dưới chân bàn. Thiên nhún vai:

- Càng tốt! Tôi khỏi mất công, chỉ sợ cô chẳng biết anh ta ở đâu để gặp ấy chứ? A! Hợp đồng giữa cô và tôi chấm dứt rồi. Cô thấy có đỡ hơn không?

Đang cố nghĩ xem sẽ gặp Nhã bằng cách nào, chợt nghe Thiên hỏi, Nhật Phượng ngơ ngác:

- Hả! Tôi có hợp đồng gì với anh đâu?

Nhếch mép cười rất đểu. Thiên hơi nghiêng đầu về phiá cô, nói nhỏ:

- Có chứ! Một hợp đồng ngầm giữa hai kẻ cơ hội. Tôi vừa lợi dụng cô hội để… bóp chân cho cô, nếu không muốn nghe tin tức của Nhã, dễ gì cô để cho tôi có cơ hội đó. Thú vị thật!

Chống hai tay xuống ghế, Phượng nhỏm người lên, cô xấu hổ vì bị Thiên nói tọac nguyên nhân vì sao cô dễ dãi khác thường ngày. Thật ra khi bị anh chị trong nhà chọc với Thiên, Phượng không bằng lòng, nhưng thấy thích khi nghĩ rằng gã đáng ghét ấy… si mình. Lúc nãy cô đã dại dột thử xem sức quyến rũ của mình tới đâu, và kết quả thật tồi tệ. Dưới mắt anh, cô không có trăm gờ ram nào hết. Lẽ ra Phượng phải nhận rõ điều này ngay hôm Thiên đến nhà, gặp cô ngồi ăn ổi vườn ngoài sau chớ! Cô đúng là chủ quan và ngu ngốc. Ngu ngốc đến mức không những Thiên buột miệng nói thẳng với cô rằng anh ta chê, mà qua hành động và câu nói vừa rồi anh ta còn khinh thường cô nữa.

Chưa bao giờ Nhật Phượng ê chê và thấm thiá như vậy! Với những gã đàn ông lõi đời, từng trãi như Thiên và cả Nhã nữa, cô chỉ là trò đùa. Bất chợt Phượng nhớ tới chuyện anh Minh kể lúc nãy với bao nỗi hoài nghi. Có bao giờ Nhã xem cô như vật thí để trả thù chị Nhật Thu không?

Sao lại không? Tự dưng Phượng thấy tủi dễ sợ, cô ghét cay ghét đắng bản thân mình.

Gục mặt vào đôi tay, Nhật Phượng òa khóc. Lần đầu tiên trong đời cô khóc trước mặt một gã đàn ông, khóc ngon lành, khóc tự nhiên như con nít. Anh ta có coi cô ra gì đâu mà phải làm bộ làm tịch chứ?

Thấy Phượng khóc, Thiên bối rối, biết rằng sẽ không ai trong nhà bước ra phòng khách để nhìn thấy cảnh… xúc động này, anh vẫn lo lắng vì trót lỡ làm Nhật Phượng khóc. Lòng dạ người ta thật khó hiểu! Thiên đã xúc động khi săm soi bàn chân bé xíu sưng tím của Nhật Phượng, anh chăm sóc cô thật lòng, nhưng đến khi nghe Phượng cay cú lên mặt nói về anh không một kiêng nể. Thiên đã… đốp chát lại với mục đích làm cho con bé hôm nay thật đau, đau cho nhớ đời mới hả dạ. Bây giờ cô ta đau đớn đến bật khóc thì lòng anh lại mềm xuống như phím tơ chùng.

Có khi nào Thiên được nhìn thấy bờ vai thon mềm của con gai rung động theo tiếng nấc đến xót tim thế này đâu. Ngày xưa Phụng Hoàng, vợ anh không khi nào khóc, cô ta lớn hơn Thiên hai tuổi và luôn luôn thể hiện uy thế của đàn chị với anh chồng công tử bột.


Hai người học chung ở cấp ba, năm lớp mười hai lại ngồi chung bàn, Phụng Hoàng lanh lợi tinh ranh đã khiến được trái tim có “gen” đa tình của Thiên. Anh đã say cô đến mê muội, và cứ nghĩ mình sẽ chết mất nếu sau khi học xong lớp mười hai phải chia tay và không bao giờ được có Phụng Hoàng kế bên.

Gia đình Phụng Hoàng nghèo, lúc đó có thể cô không yêu anh nhiều như anh tưởng nhưng cô chấp nhận lấy anh vì muốn được sống sung sướng, giàu sang bên một anh chồng mà cô có thể lèo lái theo ý mình. Suốt hai năm trời chung sống Hoàng luôn biết cách thể hiện quyền hành của một cô vợ được chồng yêu dấu nể nang. Cô không khi nào dùng tới nước mắt, thứ vũ khi tối ưu của phụ nữ để làm eo làm sách với Thiên, vì bản tính cô lạnh lùng sắt đá thích dùng đầu óc sắc sảo thông minh để buộc chồng chiều ý mình hơn là sử dụng nước mắt. Thiên vì si mê luôn làm theo yêu cầu của Phụng Hoàng, dần dà cô đâm ra lờn mặt và bắt đầu coi thường chồng…

Tiếng nức nở của Nhật Phượng làm lòng anh xót như bị ai cắt. Thiên cuống quít:

- Anh… a… tôi xin lỗi, em đừng khóc Nhật Phượng. Anh xin em.

Nghe tiếng Thiên giở Giọng ngọt ngào năn nỉ. Phượng càng ghét hơn, cô vừa khóc vừa dỗi:

- Anh đi về đi! Tôi sợ bọn các anh quá. Anh và Nhã ác độc lắm khi cứ giả vờ thay phiên nhau chơi trò kẻ tung người hứng với tôi. Tôi chán ngấy cảnh chờ đợi Nhã nhưng lại phải gặp để nghe anh nói hươu tán vượn lắm rồi.

Hít hít mũi, Phượng ngước gương mặt nhòe nhọet nước mắt nhìn Thiên:

- Tôi không cần gặp Nhã nữa do đó anh cũng chẳng nên tới đây làm gì. Tôi muốn được yên.

Thấy nhật Phượng đứng dậy định đi, Thiên liền kéo cô ngồi xuống giọng ân hận:

- Một lần nữa, anh xin lỗi vì đã xúc phạm tới Phượng. Phượng đuổi anh cũng chịu, nhưng đừng nghĩ rằng anh và Nhã chơi trò tung hứng với em. Em còn trẻ người non dạ lắm nên chưa hiểu hết chuyện đời đâu.

Ngần ngừ một chút Thiên nói tiếp một hơi:


- Rất nhiều lúc em đối xử không tế nhị và không chút tình cảm với anh, trong khi anh bao giờ cũng muốn đem đến những điều tốt lành cho em. Tại sao em thích chứng tỏ cho anh thấy rằng em ghét cay ghét đắng anh vậy? Điều đó có chứng minh được với Nhã là em chỉ yêu duy nhất anh ta đâu?

Nhật Phượng có vẻ suy nghĩ, nhưng bản tính háo thắng trẻ con cố chấp khiến cô nghênh mặt lên:

- Tôi ghét anh là ghét thật, chớ chẳng cố tình chứng tỏ, cho thấy gì hết! Anh bảo anh luôn muốn đem đến những cái tốt cho tôi, nhưng trong quan hệ giữa tôi và Nhã, bao giờ anh cũng xuất hiện với tư thế kỳ đà cản mũi. Làm như vậy chắc chắn anh phải có mục đích hẳn hoi và mục đích ấy ắt là đến tôi!

Thiên cứ mãi miết nhìn đôi mắt ươn ướt của Phượng, dầu cô vẫn chứng nào tật nấy, nói rất ác về anh, nhưng những giọt lệ còn đọng trên gương mặt cô đã làm anh thấy… thương Phượng quá! … Cô bé còn giận nên phải nói cho hả thôi, chấp nhất cô làm gì…

Thấy Thiên không trả lời vốn theo thói thường ăn miếng trả miếng của anh, mà cứ ngó mình đăm đăm Nhật Phượng hậm hực nhìn xuống. Quả thật cho đến bây giờ Phượng vẫn chưa hiểu rõ con người Nhã ra sao, tình cảm của anh đối với cô thật giả thế nào, tại sao có lúc anh ân cần tình tứ, lúc anh lại cách xa lánh nhất. Anh có bỏ cô để đi lấy vợ như lời Thiên nói không, hay anh chỉ đến với cô để trả thù? Mà nếu anh muốn trả thù chị Thu, thì ít ra chỉ cũng phải biết điều đó chớ! Tại sao chị Thu vẫn sống bình yên ngoài Vũng Tàu, không một dòng thư hỏi han hốt hoảng gì về số phận của em mình hết?

- Ôi!…

Phượng buột miệng thốt lên tiếng như rên, cô lại lẩn thẩn suy diễn cho vấn đề từ không có gì trở thành quan trọng rồi!

Thiên ôm vai đỡ cô ngồi ngay ngắn lại trên ghế. Anh tự nhiên chùi nhè nhẹ nước mắt trên mặt Phượng. Mặc cho cô giận dỗi hất tay anh ra, Thiên cố tình đùa cợt cho Phượng không khóc nữa.

- Đừng nhè nữa! Không thôi Nhật Trung nghĩ rằng em nhõng nhẽo với anh, bắt anh ở kề bên để bóp chân thì ráng chịu. Bây giờ như vậy nhe, ngày mốt anh sẽ chở em tới nhà gặp Nhã trước khi hắn ra sân bay.

Phượng lạnh lùng:

- Không cần nữa! Tôi không đi đâu!

Thiên cười, nhưng giọng cương quyết vô cùng:

- Sao lạ vậy! Giận anh rồi giận luôn Nhã à? Nhất định sáng mốt anh sẽ lại đón em đi gặp người yêu…


- Tôi không cần! Tôi không cần ai hết mà!

- Miệng nói không cần, mà nước mắt cứ rưng rưng… ai chịu nỗi. Đã lỡ hứa giúp Phượng gặp Nhã, tôi phải làm cho xong, nếu không, cứ nhớ gương mặt… bánh bèo này tôi ăn không vô, ngủ không yên.

- Xí! Lại lên giọng nhân đức.

- Tôi vốn nhân đức từ lâu nay cần gì phải lên giọng.

- Hổng thèm cải lý với anh nữa đâu! Anh bảo người ta đối xử không tế nhị, không tình cảm với anh. Vậy chớ ai biểu lúc nào anh cũng thấy ghét, hở ra là đùa dai, đùa ác, không cần biết người ta đang buồn khổ sao hết.

Thiên định nói gì đó nhưng anh chợt im. Đôi mắt anh xa xôi nhìn ra khoảng tối ngoài sân. Mưa vẫn rơi đều nhỏ giọt:

- Phải chân Phượng không sưng anh em mình đi uống cà phê. Mưa như vậy ngồi trong quán phải biết là ở những nơi đông và ồn ào, người ta lại dễ gần nhau và nhận ra nhau hơn là phải ngồi trong phòng khách trang trọng như vậy. Đã rất nhiều lúc anh nghĩ em cởi mở, dễ cảm thông với người khác. Nhưng không ngờ em lại kín mít và khó tánh đến mức lúc nào cũng muốn ăn thua đủ với anh. Rồi đến một ngày nào đó em sẽ hiểu anh hơn. Anh tin là như thế!

Nhật Phượng buồn bã chống tay dưới cằm. Anh ta hứa hẹn một ngày nào đó với mình làm gì? Nhã đi rồi mình cũng chẳng còn quan hệ gì với anh ta hết. Mình sẽ đi làm và cũng chẳng có thời gian để dạy kèm Hoài Tú. Chấm dứt rồi mối tình vụng dại kéo dài suốt thời mới lớn. Chấm dứt rồi thời cấp sách đến trường. Mình có trưởng thành và khôn ngoan ra chưa hay vẫn còn lớ ngớ đứng bên lề cuộc đời rộng mở.

Thấy Phượng không thích bắt chuyện, Thiên đứng dậy bước ra hàng hiên, anh châm cho mình một điếu thuốc và thoáng mỉm cười. Không chừng anh là kẻ lún sâu vào chuyện tình của người khác mới kỳ. Tốt hơn hết sau lần sẽ chở Phượng đến tiễn Nhã, mình đừng gặp cô bé nữa!

Quay trở vào phòng khách Thiên không thấy Nhật Phượng ở đó nữa. Mùi dầu nóng thoang thoảng trên tay cho anh cảm giác ấm áp, bâng khuâng. Ngoài trời mưa vẫn mưa bay… Quán cà phê bên đường vang lên tiếng hát:

“Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động

Làm sao em biết bia đá không đau….

Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng

Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận