Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Nhật Phượng bối rối gật đầu chào, anh ta mỉm cười đáp lễ, rồi anh mắt nhanh chóng chuyển sang Nhã, giọng đùa cợt thật... dễ ghét

- Mày tài thật đó Nhã! Định làm học trò của cô Phượng hay sao?

Con bé Tú giảy nãy:

- Con không chịu, cô Phượng là của con

Thiên bật cười:

- Có ai dành cô của con đâu là lo, cậu với cậu Nhã sợ bị phạt vì không thuộc bài lắm.

Phượng thấy Nhã gượng cười, chẳng biết làm gì, đành kéo bé Hoài Tú vào lòng, con bé khoe ngay:

- Cậu Thiên cho con nè! Đẹp chưa!

Lúc này Phượng mới thấy con bé Hoài Tú đang ôm con búp bê mặc áo đầm cô dâu màu trắng bằng ren mỏng tuyệt đẹp.

Mắt Phượng sáng lên, cô mê mãi ngắm con búp bê, bàn tay cô vuốt nhẹ đôi má phinh phính, chiếc mũi nhỏ xíu và hành mi cong đang chớp chớp của nó với tất cả thích thú:

- Trời ơi! Dễ thương quá!

Hoài Tú hỉnh mũi:


- Con thương nó lắm đó!

Nhật Phượng nói theo:

- Cô cũng thương nữa!

- Vậy ngày mai bé Tú khỏi học, 2 cô trò cùng chơi búp bê. Còn bây xin mời tất cả sang phòng ăn.

Giọng Thiên vang lên đầy uy quyền và lạnh nhạt làm Phượng khó chịu, cô không hiểu anh ta đùa hay là dằn vặt mình dạy kèm bé Hoài Tú. Cô miễn cưỡng đứng dậy và cố tình đi thật chậm với bé Tú. Nhã có ý đợi nhưng rồi anh cũng bước nhanh theo Thiên.

Phòng ăn chật ních người, ngoài hành lang cũng thế. Nhật Phượng không ngờ sinh nhật của con bé Hoài Tú lại đình đám như vậy. Khách mời toàn dân làm ăn có tiền, và có lẽ không mấy người chú y đến Hoài Tú. Họ để quà trên bàn rồi tíu tít bên nhau chuyện trò rôm rả. Nhật Phượng nhìn đống quà cao ngất đủ màu mà thắc mắc. Không hiểu phần quà nhỏ bé của cô lọt thỏm vào khẻ hở nào đó trong núi quà kia.

Chị Đan Tâm tất bật chạy đến:

- Phượng ơi! Chị bận quá, em lo cho bé Tú dùm chị, cho nó ăn và cho nó... ngủ nếu nó buồn ngủ

Nhật Phượng chưa kịp gật đầu thì chị Tâm đã biến mất. Thật buồn cười và thật chán. Từ cương vị khách mời cô đã trở thành bảo mẫu bất đắc dĩ rồi

Nhật Phượng dỗ dành:

- Ra vườn ngồi cho mát. Tú thích ăn gì cô vào bếp đem ra

Hoài Tú lắc đầu:

- Con ở đây hà! Sinh nhật của con sao cô Phượng bắt con ra vườn? Lát nữa cậu Thiên chụp hình cho con nè! Con phải đi kiếm cậu Thiên.

Nói dứt lời Hoài Tú xăm xăm bước đi. Nó len lỏi giữa các dãy bàn kê san sát thật dài. Nhật Phượng khổ sở lách mình theo sau nó, mắt cô không ngừng tìm Nhã. Cô bối rối khi toàn gặp những gương mặt lạ. Anh trốn xứ nào rồi chớ!

- Cậu Thiên

Hoài Tú gọi làm cho Phượng xoay lưng lại. Phượng thấy Thiên và Nhã đang ngồi ở một bàn ngoài hành lang. Bàn toàn đàn bà, cô nào cũng son phấn mượt mà, áo quần sang trọng. Nhã đang nói gì đó mà mọi người say sưa nghe quên cả ăn. Trông anh duyên dáng lịch lãm làm sao!

Thiên đứng dậy, anh tằng hắng:

- Xin giới thiệu, Nhật Phượng, cô giáo của Hoài Tú.

Phượng cười và thấy nụ cười của mình như rơi tõm vào đâu thật vô duyên. Cô nghe có giọng nữ nào đó bình phẩm:

- À! Gia sư kèm trẻ tại nhà. Cô ta đẹp đấy chứ anh Thiên!


Tự nhiên Phượng có cảm giác cả chục đôi mắt đang quan sát mình, cô bặm môi đến bên Hoài Tú kéo nó đi. Con bé gào lên:

- Cậu Thiên chụp hình cho con!

Thiên bước vội theo:

- Sao! không ai chụp hình cho con hết à! Mẹ con tệ thật! Cậu phải... rầy mới được.

Thấy Thiên hầm hầm bước vào nhà. Phượng kéo tay áo anh lại:

- Chị Tâm bận giữ lắm. Anh rầy càng thêm rộn thêm thôi

- Cô giáo lên lớp không đúng chỗ rồi! Tôi đi lấy máy chụp hình. Cô sửa soạn cho Hoài Tú mau mau đi, tôi không có thời gian đâu.

Qua giọng điệu của Thiên, Nhật Phượng biết anh ta xem cô như người ăn kẻ ở trong nhà. Tốt hơn cô nên làm theo lời anh ta sai khiến, nếu không muốn nghe hét ầm ĩ.

Lẳng lặng Phượng kéo Hoài Tú lên lầu vào phòng ngủ của nó

- Cô sẽ thay cho Hoài Tú chiếc áo mới thật đẹp, để cậu Thiên chụp hình.

Giọng Hoài Tú ấm ức:

- Ba nói có quay phim nữa, mà con có thấy ai quay đâu. Sinh nhật gì buồn hiu, xin mời bạn tới dự, ba mẹ không cho, cô Phượng thấy chưa, toàn là bạn của ba mẹ rồi bạn cậu Thiên nữa. Sinh nhật của con mà có ai đếm xỉa gì tới con đâu? Không có cô, con biết chơi với ai?

Nhật Phượng áy náy nhình Hoài Tú, dẫu biết nó nói đúng, cô vẫn an ủi, vỗ về:

- Đừng nghĩ như vậy, ba mẹ bận tiếp khách xong xuôi sẽ vào với con ngay mà. Bây giờ Tú thích mặc áo nào?


- Áo nào cũng vậy, con hết thích chụp hình rồi. Cô Phượng thấy chưa, bữa nay cậu Thiên cũng hết thương con luôn.

- Phải chụp hình làm kỉ niệm chứ. Hôm nay Tú được chín tuổi rồi, đừng nhõng nhẻo nữa. Cô thay áo đầm ren màu trắng cho giống con búp bê nhé!

Nghe nhắc tới, mắt Hoài Tú sáng lên, nó đồng ý cho Phượng thay áo.

Vừa cột xong cái nơ bằng rubăng to sau lưng Tú, Phượng đã nghe giọng Thiên cộc lốc:

- Xong chưa! Đi theo tôi! Bé Tú ngoan nghe không? Cậu biểu làm gì, đứng đâu phải nghe theo, mè nheo là ăn đòn ngay.

Người gì mà... thô bạo thế! Phượng bực bội dẫn Tú trở xuống phòng tiệc, xong 3 cái trò chụp hình này, cô sẽ giao bé Tú lại cho Thiên để ra về là vừa rồi. Không khí này không hợp với cô, và Nhã cũng đang là của đám đông xa lạ nào đó, biết đâu chừng nghe người ta gọi cô là sư gia, anh đã xấu hổ phớt lờ, làm như không hề quen cô.

Đang cộc lốc cạu quọ Thiên bỗng tươi ngay nét mặt. Anh dắt Hoài Tú ra đứng cạnh chiếc bánh sinh nhật 3 tầng cao hơn cả con bé rồi cất tiếng:

- Chú ý! Chú ý! Xin giới thiệu với tất cả, nhân vật chính của buổi chiêu đã hôm nay Lê Ngọc Hoài Tú... Xin một tràng pháo tay.

Hoài Tú ôm con búp bê nhoẻn miệng cười, Thiên bấm máy. Quay sang Phượng, anh ta ra lệnh:

- Nhờ cô giáo hướng dẫn bé Tú thổi bánh sinh nhật.

Nhật Phượng dắt con bé tới chiếc ghế tròn kế bên ổ bánh, cô bế Hoài Tú lên ghế cho nó thổi nến, đèn từ máy ảnh của Thiên liên tiếp loá sáng làm cô mất bình tĩnh. Tiếng gã đàn ông nào khào khào vang lên:

- Chèn ơi! Tới 3 con búp bê mặc đầm trắng lận. Tao khoái con búp bê lớn nhất, Thiên, mày nhớ để dành cho tao nghe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận