Mùa Tuyết Rơi

Ngoại truyện : Tâm sự của Triển Vân Dịch 1

Em mặc chiếc áo màu trắng đính bạc thêu hoa ấy đứng trong phòng, ánh nắng chiếu trên chiếc áo hắt lại những tia sáng lấp lánh, giống như nàng tiên bước ra từ vầng thái dương. Anh choáng váng rồi chợt bừng tỉnh, trong lòng tràn ngập niềm vui: Đây là của tôi! Tử Kỳ là của tôi!

Anh chỉ mong sao em thuộc về riêng mình, giấu đi sắc đẹp của em, làm một phụ nữ luống tuổi đã có chồng là tốt nhất.

Đường Tử Kỳ, cuối cùng em cũng phải đến rồi à? Anh đứng ở cửa sổ nhìn xuống dòng người xe như nước phía dưới mà cười. Tô Úc ở trước mặt anh xúc động bảo ra trường bốn năm đến bây giờ đã có thể tụ họp. Cô ấy có vẻ như vô tình, nhưng anh biết, cô ấy đang nói cho anh nghe. Sau khi vào làm ở Vân Thiên và gặp anh, người phụ nữ thông minh này liền rất hay vô tình hoặc cố ý để lộ ra thông tin về em. Để đổi lại, anh cũng không xử tệ với cô ấy.

Bốn năm rồi, Đường Tử Kỳ, anh nén lòng không đi tìm em, anh cố gắng đứng cho thật vững, dần dần nắm lấy đại cục. Trong bốn năm anh không xuất hiện trước mặt em, em tưởng anh thật sự không hề biết gì hay sao? Em tưởng Công ty Thiên Địa tự nhiên có thể nhận được đơn đặt hàng của Vân Thiên một cách thuận lợi như vậy sao? Anh thật sự mong chờ em đến quay quảng cáo của Vân Thiên. Không vì công việc, e rằng có đánh chết em cũng không bước chân tới đây nửa bước. Nếu biết tiết mục quảng cáo này chọn bối cảnh ở thành phố B là chủ ý của anh, mục đích chỉ nhằm để em đến đây mà thôi, thái độ của em sẽ thế nào nhỉ?

Anh bấm điện thoại, dặn dò thư ký đem bản kế hoạch quay quảng cáo ở thành phố B của Vân Thiên và Thiên Địa đến. Thong thả châm một điếu thuốc, anh không vộị, để em vui vẻ tụ tập với các bạn học trước đã. Em xem, Tử Kỳ, anh vẫn đối xử với em ưu ái như vậy, không dọa em sợ ngay khi vừa đến. Anh nên sắp xếp cho lần đầu tiên chúng ta gặp lại nhau thế nào nhỉ? Cho em một lần ngạc nhiên mừng rỡ được không?

Anh lái xe thong thả dạo trên đường, đi mấy vòng vẫn không chịu được lại phải chạy về khách sạn chỗ em ở.

Có ý nghĩ thôi thúc ngay bây giờ là lên gõ cửa phòng em. Anh ngồi trong xe rất lâu, anh không được vội, anh không muốn bây giờ dọa cho em bỏ chạy, anh muốn từ từ chơi đùa với em. Bốn năm trước em dám bỏ đi không thấy tăm hơi, anh đùa với em cũng không phải quá đáng chứ? Nghĩ đến chuyện em đang ở thành phố này, trong lòng anh thấy rất vui sướng.

Mai Tử quả thật có những nét ngây thơ giống em. Tiếc là non nớt quá. Anh đã cho cô ta làm quảng cáo, nhưng cô ta lại còn muốn nuốt sống cả anh, cô gái này đúng là không biết tự lượng sức mình. Đã vậy, thì để cho cô ta trêu chọc em xem sao.

Cô ta đã không phụ lòng mong đợi của anh, vì một bữa ăn mà bỏ cả công việc chạy đến. Anh không khỏi thở dài, với tính cách như vậy, vừa mới vào nghề chưa lâu, sau này tất sẽ có lúc chuốc khổ vào thân. Anh nghe cô ta oán hận nói mãi rằng em nổi nóng quá đáng. Anh hình dung ra bộ dạng em lúc ấy. Mắt trợn tròn à? Nhe nanh múa vuốt à? Không biết gặp anh có còn sinh động được như thế nữa không. Anh cắt ngang những lời lải nhải của Mai Tử, nói là buổi tối đưa cô ta cùng đi mời bọn em ăn cơm. Cô ta không vừa ý hỏi tại sao. Anh cười bảo rằng, sau này còn phải hợp tác, chuyện bỏ công việc đi dự tiệc nếu truyền ra ngoài sẽ không có lợi cho cô ta. Cô ta cảm động, cho rằng anh suy nghĩ thận trọng vì cô ta. Anh dặn dò cô ta không được trang điểm đậm, anh không thích phụ nữ lòe loẹt. Mai Tử mừng khấp khởi nghe theo. Phụ nữ, luôn tự cho mình là đúng như vậy. Anh bỗng nhiên thấy hơi thương hại cô ta.

Trông thấy em theo người phục vụ đi vào rồi sợ hãi đột ngột quay ra, trong lòng anh thỏa mãn vô cùng, đã nghĩ đến đủ mọi kết quả, chỉ có như vậy mới chứng tỏ em vẫn còn nhớ về quá khứ.

Nhưng đợi đến khi em quay vào, trên mặt lại không thấy một chút biểu hiện nào nữa. Bốn năm nay đúng là công việc đã rèn luyện cho em, học được cách che giấu cảm xúc, học được cách xã giao rồi. Em trông thật tự nhiên thoải mái, một điều hai điều Tổng giám đốc Triển, môi tô son rất đậm, nở nụ cười đúng mực. Anh dường như bị em che đậy, không nén được bèn đến đứng sau em ghé vào bên tai thăm dò: “Có phải gặp anh sợ tái mặt nên mới trang điểm diêm dúa như vậy không?”. Phản ứng của em bảo cho anh biết, thì ra trong lòng em vẫn đang sợ hãi, em vẫn chưa quên. Anh đắc ý cười vang mà đi.

Cả đêm, anh nhớ lại cảnh tượng lúc ăn tối, nhớ những lời em nói, nhớ từng nụ cười của em. Đây là lần đầu tiên trong suốt bốn năm qua em xuất hiện rõ ràng ngay trước mắt anh, so với trong ảnh càng chín chắn vững vàng hơn nhiều, không còn là cô bé con lúc lắc bím tóc trước kia nữa.

Thứ không có được sẽ mãi là thứ đẹp nhất, anh không biết có phải mình cũng có tư tưởng như thế hay không. Khát vọng muốn có em mãnh liệt như thế, đã làm tiêu tan ý định từ bỏ từng chợt nảy ra trong đầu.

Lúc em ra đi bốn năm trước, anh không chỉ một lần tĩnh tâm suy nghĩ về một vấn đề giống nhau. Thực ra thì nguyên nhân gì khiến em phải rời xa anh? Anh nghĩ là em không muốn bị anh quản nhiều quá, em không thích anh có quá nhiều đòi hỏi, không thích anh có thái độ bài xích dữ dội đối với những người khác giới bên cạnh em.

Anh luôn muốn em vui vẻ, thích nhìn em cười. Có lúc nghĩ khi rời xa anh không biết em có thật sự vui vẻ hơn hay không. Anh đã định sống cuộc sống của riêng mình, không đi tìm em nữa, nhưng lại không thể không thông qua mọi con đường để có được thông tin về em.

Anh cho em tự do mà em muốn, mỗi lần trông trên ảnh thấy em vui vẻ, anh cảm thấy mình đã làm đúng. Nhưng chỉ nhìn ảnh thôi, anh thực sự thấy chưa đủ, anh khao khát có em ở bên, một người bằng xương bằng thịt, không chỉ là bức ảnh thế này. Qua quãng thời gian dài như vậy, anh trước sau vẫn không thể nào tìm được một người con gái khác để thay thế. Anh có thể điều khiển đôi chân mình không đi về phía em, nhưng không thể nào điều khiển được con tim thôi hướng về em.

Cho em thời gian bốn năm, em không chủ động trở về tìm anh, anh đành phải dùng cách của mình để lại đi vào cuộc sống của em.

Một buổi sáng anh lái xe đến đón Mai Tử, cùng cô ta đi quay phim. Anh tìm cho mình một tấm bình phong, như vậy em sẽ không phát hiện ra anh đang mong nhớ em. Em lại có thể buột miệng nói với anh về chồng chưa cưới gì đó, Ninh Thanh của Ninh Thị phải không? Là ai anh căn bản không quan tâm.

Anh nhìn em kéo Đại Hải cuống cuồng bỏ chạy, em đối với những người đàn ông khác đều thân thiết như vậy, sao đối với anh lại phải trốn tránh? Trong lòng anh âm thầm tức giận, lại định chạy nữa phải không? Anh không muốn khách khí với em nữa.

Bốn năm trước em là cô bé con, anh giống như bậc trưởng bối của em.

Bốn năm sau em đã lớn, thay đổi không ít, anh muốn mình tiếp cận em với tư cách là một người đàn ông.

Anh gọi điện thoại cho em, nhắm mắt tưởng tượng từng cử chỉ hành động, giọng nói của em ở phía bên kia, hình dung ra biểu cảm của em. Thế mà em vô cùng lý trí phân tích rằng chúng mình không hợp nhau. Anh chọc tức em, trong lòng cũng đang nghĩ, chúng ta có phải đúng là không hợp nhau hay không.

Cái em nói không hợp nhau hóa ra là cảm thấy anh ngang ngược không biết phải trái. Em chỉ cố nói trong bốn năm em đã thay đổi rất nhiều, em hoàn toàn không nghĩ rằng, thời gian bốn năm, không chỉ có riêng một mình em thay đổi, mà còn có cả anh. Nghe em năm lần bảy lượt cự tuyệt, cuối cùng anh không kiềm chế được nữa bảo em rằng chỉ có một kết quả, anh muốn có em.

Anh dễ dàng đồng ý ký hợp đồng với công ty em, giải quyết xong công việc liền chạy tới gặp em. Em khoác tay gã Ninh Thanh kia đi vào, anh nhìn thấy cũng suýt nữa vỗ tay, hai người xem ra đúng là xứng đôi, anh ta dịu dàng cười với em. Người đàn ông em thích là như thế à? Anh không nghĩ được nhiều đến vậy, anh đã không thể buông tay được nữa rồi.

Anh muốn nói chuyện, vậy mà một chút thời gian em cũng không cho anh, lại còn đá anh một cái rồi chạy về phía người đàn ông kia. Sau đó còn nghe thấy anh ta lớn tiếng tuyên bố em đã đồng ý lấy anh ta, mắt anh ta nhìn anh, người đàn ông này không ôn hòa vô hại như những gì anh ta thể hiện. Anh cười nhạt nhìn lại anh ta, đang định bước đến, thì lại trông thấy ánh mắt bất an của em. Anh dừng bước, anh làm em sợ đến thế cơ à? Anh không ngăn cản anh ta ôm em đi ra chỗ khác. Giây phút đó anh nghĩ không biết có phải mình đã đến chậm một bước hay không. Trong lòng em ngoài sợ hãi, ngoài oán hận anh ra, lẽ nào đã không còn tình cảm như trước nữa?

Anh đến căn phòng em thuê chờ đợi, nhìn sắc trời u ám, không biết nên thật sự buông tay hay là cưỡng ép đưa em đi bất chấp cảm nhận của em. Hai luồng suy nghĩ xuất hiện đan xen trong đầu, anh nghĩ không ra, băn khoăn không quyết nổi.

Cho đến khi em về mở cửa. Anh tự nhiên nổi cơn giận dữ. Hai luồng suy nghĩ kia đều biến mất, theo bản năng, anh muốn chiếm hữu em. Em lại bị anh dọa cho khóc, anh không khỏi thở dài, anh sao có thể nặng tay với em?

Em bảo em chưa từng nghĩ đến chuyện lấy anh ta, anh trước sau vẫn không thể yên tâm. Sau bốn năm, anh không muốn xa em lần nữa, anh muốn em đi cùng anh, anh không muốn lại giống như trước đây chỉ biết đến bản thân mà không suy nghĩ đến em. Nhưng mà, em không đồng ý. Chờ đợi suốt đêm khiến anh mệt mỏi, anh nghĩ không ra còn có gì quan trọng hơn cả việc chúng ta ở bên nhau. Anh đứng dậy đi khỏi, nếu cứ ở đó, anh e sẽ nổi nóng và lại làm em sợ.

Anh không có nhiều thời gian để ở lại thành phố C, anh phải nhanh chóng trở về, chỉ hy vọng tuần sau, lúc quay lại, em đã hiểu ra, và sẽ đi cùng anh.

Nhưng mà, chỉ sau một ngày, anh lại nhận được tin em sẽ lấy Ninh Thanh. Đau đớn và phẫn nộ trong lòng khiến anh nảy sinh ý định giết người. Phải đối phó với việc gia đình, việc công ty, lại còn phải đối mặt với sự thật em sắp lấy người khác. Tinh thần và sức lực của anh đều kiệt quệ.

Sau lúc nóng nảy, anh bình tĩnh trở lại. Anh biết trên thế gian này ngoài anh ra em không còn người thân nào khác. Mẹ em nghe thấy anh hứa xong mới nở nụ cười yên tâm. Bà nói với anh: “Vân Dịch, nể tình bác cưu mang cháu trong một năm, cháu hãy chăm sóc Tử Kỳ giúp bác”. Anh rất buồn, bà không bảo anh phải nhớ tới tình cảm với em suốt bao nhiêu năm nay. Bà cũng không tham vọng em có thể lấy anh, bà chỉ muốn anh trả ơn. Anh bảo nhất định chăm sóc em, để em được sống thật tốt.

Sau khi mẹ em qua đời, anh cảm thấy mình là người thân của em, là người lớn trong gia đình của em, anh muốn em lấy anh, muốn bảo vệ em suốt đời.

Vậy mà, bây giờ vì không muốn đi cùng anh, em chọn cách lấy người khác.

Anh thật sự không muốn từ bỏ, thật sự muốn cướp lại em. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trước mắt anh lập tức lại hiện lên khuôn mặt đầy nước mắt của em. Sống cùng anh khiến em khó chịu đến thế sao? Anh nhờ người đưa bộ quần áo mẹ thêu tới cho em. Em từng nói, muốn mặc bộ quần áo này lúc làm lễ cưới với anh. Hôm nay em vì không muốn ở bên anh mà vội vàng tổ chức hôn sự, bộ quần áo này đối với anh đã không còn ý nghĩa gì nữa. Cho dù anh yêu em đến bao nhiêu thì sao nào, lòng em không muốn ở bên anh. Chi bằng tác thành cho em, để em được vui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui