Mùa Tuyết Tan Ước Nguyện Đêm Sao Sau Mưa


﹝Không ý kiến, cái này tùy ý anh quyết định, hệ lụy khá đơn giản nên giải quyết được, chứ day vào nữ nhân kia thì nó mới khó﹞Cố Doãn phân trần nói xong, cũng xem như đã giải đáp cho Thời Tất Thanh biết phần nào ý định mình muốn làm, ngắn gọn rằng.
﹝Chúng ta là người chơi cờ, đứng sau mạo danh kẻ bị nhắm tới, thực chất, trong tối ngoài sáng đều đang phản công, để bọn họ thích thú khi kế hoạch sắp thành công, rồi sau đó phản sát bọn họ, như vậy vui lắm còn gì﹞
Thời Tất Thanh trầm ngâm vài giây khi suy nghĩ về vấn đề này, thú vị thì đúng là có, nhưng phần nhiều, hắn cảm giác kế hoạch này có phần trắc trở và quá nhiều lỗ hổng dễ bị lợi dụng vào.
Nó quá thụ động.
Không những sẽ tổn hại danh tiếng.

Còn dễ dàng lạc lối nếu chủ quan.
Thời Tất Thanh còn muốn bàn bạc về vấn đề này sâu hơn với hệ thống, chợp lúc này nhận ra rằng thiếu niên từ lúc nào đã bất động thanh sắc mà nằm bò ở một bên đùi hắn.

Gương mặt dụi vào giữa lòng bàn tay, băng lạnh xúc cảm trơn nhẵn nhụi, mũi nhỏ nhẹ nhàng cọ cọ hai ba hạ.

Đương nhiên kể cả đôi môi mềm dán đến là điều hiển nhiên.

Và thiếu niên điều tiết hơi thở thanh thiển, ngực hơi phập phồng.
Một lời không hợp liền lăn ra ngủ say.
Thời Tất Thanh cong môi cười, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể cưng chiều đối phương.

Cố Doãn sau khi rơi vào giấc ngủ, dù có trời sập đất rung chuyển cũng gọi cậu ta dậy không được.

Trừ khi chính cậu ta tự mình tỉnh lại, nên ở lúc này, Thời Tất Thanh có làm thế nào cũng chẳng thể đánh thức, kẻ gian thường tại lúc này mà nhân cơ hội.

Thời Tất Thanh hắn hơi cong đầu ngón tay trái.
Lợi dụng lúc thiếu niên an tĩnh mà ngắm nhìn thật lâu, khẽ vuốt nhẹ gò má hệ thống.

Đúng như hắn tưởng tượng vậy, mềm mại mà mịn màng, sờ vào là không thể rời tay được.
Nếu yên tĩnh mãi như vậy, chắc hắn sẽ yêu đối phương nhiều hơn một chút.
Nhỉ?
Thời Tất Thanh cho là như vậy, nhưng hắn cũng chắc sẽ không chịu nổi khi hệ thống im lặng mãi mãi.

Bởi ngay từ đầu, thứ hắn thích không riêng chỉ gương mặt đẹp đẽ này, mà là thanh tuyến lười biếng dễ nghe.

Còn là tính cách khó chiều tạo nên sự khác biệt của hệ thống.
Và đôi mắt, nơi này, Thời Tất Thanh cọ xát mí mắt thiếu niên, hắn biết ẩn chứa cả một bầu trời hắn khó với tới.
Một bầu trời cao vời vợi, lắng đọng, u uất và buồn bã.
Nếu nhắm lại, và biến mất.

Hắn có khi cũng không còn là chính hắn.
Thời Tất Thanh chạm cách đối tròng mắt đang nhắm nghiền khi ngủ của Cố Doãn, ngồi tại chỗ rất lâu, hắn vẫn giữ nguyên tư thế cuối đầu như vậy ngắm nhìn thiếu niên.

Tia chớp sáng lướt qua trong màn đêm mưa âm ỉ, lóe qua gương mặt cố chấp âm trầm của Thời Tất Thanh.
Cánh tay đặt trên đùi hắn trượt xuống, Thời Tất Thanh bừng tỉnh, vừa kịp lúc nắm lấy cổ tay thiếu niên.

Thở dài ra một ngụm trọc khí đục ngầu, Thời Tất Thanh khom người.
Chóp mũi cận kề đỉnh đầu, hắn giật khẽ, giấu kỹ ánh mắt dao động càng thêm hoan nhạc.


Một tay ôm vòng qua vai và lưng thiếu niên, khác tay điều chỉnh chăn mỏng bao bọc cơ thể và đôi chân mảnh khảnh thon dài.

Luồng qua hai điều chân, hắn nhẹ như hẫng đứng dậy, người trong lòng vẫn ngủ say không tỉnh mặc cho nam nhân tùy ý ban bố.
Tóc mềm cọ đến sườn mặt, hòa quyện bởi hương thơm của cả hai.
* Sột soạt ~
Chăn trải giường và đệm mềm di chuyển từng âm thanh rất nhỏ, như tiếng thì thào của ma quỷ đang dụ dỗ người rơi vào vực sâu.

Thời Tất Thanh thả xuống thiếu niên, tựa như quẳng đồ vật.
Có chút thô lỗ, nếu Cố Doãn biết Thời Tất Thanh gan phì dám quẳng kiểu như vậy, chắc hắn xong đời rồi.
Tiên tôn Thời Tất Thanh duỗi tay cầm lấy khăn tắm trên đất, hắn xoa xoa đầu tóc còn ẩm ướt, sau đó điều chỉnh ánh đèn trong phòng ngủ.

Phòng này còn có điều hòa, Thời Tất Thanh suy nghĩ vài giây, quy tắc sử dụng cũng rất dễ dàng, hắn ấn ấn nút trên điều khiển.
Nhiệt độ phòng vốn hài hòa đột ngột bị chỉnh xuống mười mấy độ, hơi lạnh phả đến cùng bên ngoài len lỏi vào không khí lạnh.

Thời Tất Thanh làm xong hết tất thảy, hắn đặt điều khiển về lại vị trí cũ.
Vứt đi khăn lau ẩm ướt, hắn cũng leo lên giường, nhiệt độ càng lúc càng lạnh lẽo, mà cơ thể Thời Tất Thanh khá ấm áp, ví như lò sưởi di động cũng không sai.
Khi hắn nằm xuống giường, hệ thống giống như sở giác được nhiệt độ ở phương hướng nào.

Lọ mọ như ấu thú tìm hơi ấm của mẹ, chui tọt dụi vào trong lòng Thời Tất Thanh.


Không xa không gần, còn cách một vài milimet nữa mới chủ động vùi vào lòng hắn.
“ Haha ” Trong đêm, hắn hứng thú cười nhẹ, nhưng chỉ như vậy nào đủ làm hắn thỏa mãn.

Thời Tất Thanh đánh giá, rồi nghĩ đến cái gì, hắn vươn tay ra, cố giằng co kéo đi tấm thảm mỏng manh bị thiếu niên giữ đến cứng nhắc.
Thành công tách khỏi người Cố Doãn, bằng mắt thường cũng thấy đối phương đã chủ động áp vào người hắn.

Thành công trả giá cho kế hoạch, Thời Tất Thanh mới không hành xử ác thú vị như vậy nữa.
Hắn kéo chăn dày ở dưới chân lên, lần nữa cuốn lấy hệ thống vào ổ chăng ấm áp, chính mình lúc này còn giả bộ đứng đắn.

Đêm nay cũng chỉ ngủ trên cùng một chiếc giường, cũng chẳng phải vấn đề gì cao cả.
Mưa vẫn rơi, Thời Tất Thanh bắt đầu cảm giác mí mắt mình cũng đang đánh nhau, theo âm thanh mềm nhẹ thở đều, hắn vuốt khẽ mái tóc thêm lần nữa, rồi khép mi.
Một đêm không mộng.
━━━━━━━━━━━━━━━
Tác giả: Èoooo, Thời Tất Thanh, đồ vô lại!
━━━━━━━━━━━━━━━


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận