Mùa Tuyết Tan Ước Nguyện Đêm Sao Sau Mưa


Chính chủ lúc này còn chẳng biết sắp đến bản thân sắp được treo lên trách cứ, hắn lúc này đang rất bận mà mắt to trừng mắt nhỏ đối mắt với Cố Doãn, Thời Tất Thanh trạng thái phải nói là tâm mệt cầm thuốc, toàn thân như có như không nặng nề khí tức bất lực tản mạn ra tứ phía.
Kỳ thật chỉ mình Thời Tất Thanh chịu sự chi phối của cảm xúc không tên, chứ chủ mưu thì....
﹝Hưm?﹞Bị làm sao vậy?
* Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa khẽ khàng làm dời đi lực chú ý của thiếu niên, người hầu bên ngoài hỏi vọng vào trong xem ý Thời Tất Thanh hay không ăn sáng, hắn chưa vội đáp lời, nhấc chân đá nhẹ trên đùi của hệ thống, rồi hỏi  ‘ Có muốn đi cùng không? ’
 ‘ Lịch trình của nguyên chủ hôm nay di chuyển từ sớm cho đến tối muộn, nếu cậu còn muốn ngủ thì cứ tự nhiên, tôi sẽ dặn dò người dưới lầu không lên trên này làm phiền cậu ’
Hắn suy nghĩ về vấn đề này khá thấu đáo, tinh tế đánh giá người trước mặt, nhìn xem người bị cưỡng chế gọi tỉnh.

Dưới dàn da nhu nhuận như ngọc, quầng thâm mắt ngày một trọng, tiêu cự nơi đáy mắt một chút cũng không sức sống nào mà rũ xuống mi, trống rỗng sắc lam giống vật chết.
﹝Hệ thống không phải người ﹞0173 nói xong lại bất cần ngáp một cái, hơi nước lên men khơi gợi ngứa ý.
Thiếu niên thô lỗ xoa mi mắt, chỉ chính mình mới hiểu biết nhất cơ thể này.
Mỗi giấc ngủ là hình thức hệ thống tiến vào ngủ đông khi đau đớn bỗng kéo ập đến không báo trước, tức một vật không tri giác như người máy bị chập mạch, tắt nguồn để giải quyết qua vấn đề.

Cố Doãn không rảnh giải thích, càng chẳng thích bàn luận sâu về chuyện này, ấy vậy mà kí chủ lại đang hiểu lầm một chuyện rất lớn.

Xem cậu là bản thể có thực, còn ngỏ ý bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt.
Đúng là....
Thời Tất Thanh mãi thấy hệ thống do dự chưa đưa ra ý định, hắn có kiên nhẫn chờ, nhưng giúp việc và những người ở bên dưới sảnh lại không.

Đành vậy, Thời Tất Thanh thay đổi lời mà thuyết phục thiếu niên ‘ Nếu không muốn ngủ nữa, cậu định ăn gì đó lót dạ cho bữa sáng không? ’
 ‘ Cùng nhau? ’ Hắn cố ý cắn chậm rãi hai chữ cuối cùng này.
Cố Doãn chẳng rảnh để ý này đó kỳ lạ của Thời Tất Thanh, suy nghĩ lời ngỏ ý này vài hồi, sờ hạ bụng nhỏ mềm mại.

Nó cũng thành thật nhấp nhô rồi tỏ ý đồng tình, ngôn ngữ cơ thể đều đã thông qua, 0173 rất tôn trọng chúng nó.
Từ không thiết muốn làm gì, bộ dạng thiếu niên đã nhanh nhẹn hơn hẳn, tựa như đói đến nghe ăn mà sáng mắt miêu miêu, loạng quạng lê thân thể đứng dậy, nghiêm túc nói quay ra thông báo﹝Đói rồi, đi thôi﹞
Rồi dẫm bước nâng gót chân rất mau đi về phía cửa, Thời Tất Thanh vội túm cổ áo thiếu niên kéo trở về.

Cổ áo bị kéo bất chợt làm hệ thống thuận theo ngã người về sau một chút.

Trọng lực hoàn toàn không tồn tại, như bông như lụa dễ dàng bị nhấc khỏi mặt đất, treo lủng lẳng trước gió.
﹝?﹞
Thời Tất Thanh đảo tay, hoạt hoạt động tác lắc lắc thiếu niên, Cố Doãn vô tri không rõ hành vi của kí chủ là gì.

Thuần nhiên chớp mắt, nếu lúc này hệ thống bất chợp ngoáy đầu lại xem, sẽ nhìn thấy ý cười dưới đáy mắt Thời Tất Thanh hiện rõ càng sâu.
Chơi đùa cũng nên biết đủ chừng mực, Thời Tất Thanh sợ nếu hệ thống phản ứng lại là hắn đang trêu chọc, chắc rằng nổi trận lôi đình cũng khó lòng cản được, ấn 0173 ngồi tại ghế sopha.

Hắn không quên việc bên ngoài có người đang chờ, lên tiếng đuổi người đi nơi khác, mới bắt đầu đến cạnh bên giường, sớm đã để sẵn quần áo trước, hắn từ tốn thay đổi.
Cố Doãn nửa ngồi nửa nằm phủ phục xuống ghế dài, chống cằm xem kí chủ nhà mình﹝.....﹞
Một bộ khó nói, rốt cuộc cũng mở lời hỏi﹝Kí chủ....!coi bộ có sở thích để người khác xem anh thay quần áo﹞
Thời Tất Thanh hé mắt, quay đầu nhìn hệ thống bằng ánh nhìn kỳ quái ‘ Hệ thống, cậu đâu phải người? ’
﹝......﹞
﹝!﹞
﹝....ừ ha?﹞
Bản thân Cố Doãn vừa rồi chính miệng phủ nhận việc là người, mặc dù cứ cảm giác chỗ nào đó sai sai.

Hệ thống cũng chẳng thể tìm ra sai chỗ nào, tự mình thuyết phục chuyện này trở nên hợp lý hóa, thiếu niên ánh mắt càng thêm lộ liễu chẳng cần tránh đi.
Toàn phần đối thượng, nhìn chằm chằm kí chủ.
Trong lòng hệ thống cũng phát hiện một kiện sự việc ‘ Quái, sao không bị che chắn nhỉ ’
Cũng là lộ da thịt, nhưng sao trông khác biệt những thứ từng nhìn thấy.

Nhiều năm nay được chính sách bảo vệ hệ thống của tổng bộ che chắn quá được việc, tự nhiên hôm nay lại xảy ra ngã rẽ.


Cố Doãn càng thêm không kiêng dè mà đánh giá.
 ‘ .....! ’ Thời Tất Thanh sau khi giải thích xong liền cởi phăng đi áo ngủ đã mặc khi tối, lưng đối với hệ thống, đôi tay cầm lấy áo bắt đầu mang vào người.

Cho đến khi đôi tay dừng ở quần ngủ, sự thản nhiên của Thời Tất Thanh đã biến mất hầu như không còn bao nhiêu.
Dưới cái nhìn nhiệt tình của Cố Doãn, hắn phá lệ thấy thẹn.
Lưng thẳng hơi cong xuống, Thời Tất Thanh theo bản năng chết lặng tại chỗ, đầu ngón tay khúc khuỷu co lại, dừng vài giây rất lâu.

Nó khiến cho Cố Doãn phía sau nghi hoặc, không kiên nhẫn thúc giục hắn nhanh tay lẹ chân lên.
━━━━━━━━━━━━━━━
Mày hả bưởi, tự tay đi vào đường chết nhá.
━━━━━━━━━━━━━━━


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận