Một bạch quang lóe mắt bao trùm tầm nhìn của Thời Tất Thanh, hắn nhắm mắt, bên tai vẫn là âm thanh của hệ thống nhắc nhở hắn nên thả lỏng, đừng kháng cự với loại truyền tống này.
Thời Tất Thanh nghe vậy cũng theo lời thiếu niên thả lỏng, hắn có một mức độ tin tưởng ở 0173 nhất định, vượt quá nhận thức của chính hắn, mơ hồ còn dâng hiến cả tính mạng.
Thời Tất Thanh vừa rồi nghạnh sinh sinh nhìn lấy màu trắng sáng kia chói đến, khi thả lỏng sau, như cá chìm vào biển nước, cùng cảm giác vài trăm năm trước không quá khác biệt, lạnh thấu mát lạnh, nhưng không hề tồn tại thứ áp lực nước khiến hắn sợ hãi kia.
Cảm giác sau đó quay cuồng, như là bị nhét vào một nơi nào đó, hắn bắt đầu thích ứng với hoàn cảnh hiện tại, mi mắt lúc này nặng trĩu, cơ thể cũng vậy.
Vô lực nan kham cảm giác khiến kẻ cao cao tại thượng bước đi thanh thoát là hắn cảm giác không quen.
Giống như thái tử một chốc trở thành dân thường.
Khác biệt quá lớn.
“ Ha ~ ” Thô nặng tiếng thở dốc, Thời Tất Thanh mạnh mẽ trợn to mắt, trước ngực bị mở toang, cơ thể nóng rực tiếp xúc với không khí, hắn càng mong muốn nhiều hơn.
Vùi mình vào dòng nước lạnh để xua tan nhiệt độ.
Thời Tất Thanh hô hấp phập phồng, động đậy tay mình, lý trí hắn thanh tỉnh nhiều một chút.
Phát hiện ra bản thân bị trói chặt trên giường, cơ thể vô lực này bị tạo thành do thứ nhiệt độ bất thường này gây ra.
Chẳng lẽ là phát sốt sao?
Hắn tự hỏi.
Cơ thể vừa mệt vừa nóng, hắn muốn vùng dậy, trong phòng nhiều hơn một người, Thời Tất Thanh nâng mắt nhìn, thiếu niên kia một thân áo ngủ, hoạt họa mèo nhỏ đáng yêu trêu đùa cuộn len, ống tay dài chưa đến khuỷu tay.
Gương mặt nghiền ngẫm không có dư thừa cảm xúc, lại tạo nên loại đang vui sướng khi người gặp họa dạng này, thiếu niên ôm tay nhìn trạng thái giẫy giụa bất lực của hắn vài giây.
Khuỷu tay nâng đỡ cánh tay phải đặt ở cằm.
Thời Tất Thanh càng khó chịu hơn, nhất là ở phía dưới, đũng quần truyền đến loại trướng đau bị vây hãm, thân thể hắn cọ quậy, co giật rất nhỏ.
Thời Tất Thanh không thấy người nọ động đậy gì cả, hắn nhìn thiếu niên như là sợi dây cứu mạng của mình “ Hệ thống, cứu ta.....!”
“ Giải, khai....hô!! ”
Thiếu niên không ai khác, đương nhiên là hệ thống 0173.
﹝Bị chuốc thuốc động dục à ﹞0173 lại không đầu không đuôi nói, hàm ý có tự hỏi, cũng là chắc chắn, hệ thống có lẽ lâu rồi không nói chuyện với thế giới loài người, cách dùng từ hơi chút dị hợm.
Lại nhìn trạng thái Thời Tất Thanh, hệ thống liền kiên định hơn với ý nghĩ, biết nó là điều gì.
Đồng tử Thời Tất Thanh hơi mở lớn.
Hắn càng gấp gáp hơn, điều lúc này hắn nghĩ đến nhanh nhất là phải rời khỏi nơi này ngay lập tức, nếu còn ở lại, thì sau đó rất có thể làm hắn khó khống chế được.
﹝Kí chủ, anh còn khỏe không﹞ Thiếu niên nhìn kí chủ nhà mình càng kịch liệt lắc lư, trông không khác gì một con đuông dừa cả, rất ác liệt mà trêu đùa hắn.
“ Ít nói....ha, mấy lời vô nghĩa, giúp ta!! ” Thời Tất Thanh gằng giọng, âm thanh hắn lúc này khản đặc, như cố ý quyến rũ vậy, mồ hôi trên người hắn rất nhiều, nó khiến mái tóc dính vào gương mặt.
Đường cong dung mạo được ánh đèn mờ ảo chiếu sáng.
0173 chẳng đứng đắn ﹝Nguyên chủ hảo soái a, kí chủ, ngươi đừng quằn quại nữa, để tôi xem chốc lát! ﹞
“ Hệ thống!!! ”
Thiếu niên hừ khẽ, dùng ngón út móc móc tai ﹝ Biết rồi, đừng gào nào﹞
Bình thản thổi bay đầu ngón tay không hề chứa bụi bẩn﹝Mất bình tĩnh thế là cùng, điếc hết cả tai﹞
﹝Anh tiếp thu một chút kí ức của nguyên chủ đi, nghe theo chỉ dẫn của tôi, đừng gấp, chịu khó một hồi, đối với anh đảm bảo có lợi ﹞Hệ thống vừa nói, vừa chỉ đạo hắn tiếp thu và xem xét kí ức của nguyên chủ, tuy rằng lúc này đây là tình huống không thích hợp.
Nhưng có hệ thống đảm bảo, cùng sự điềm tĩnh, âm thanh của 0173 khiến hắn tin tưởng nhất vào lúc này.
Thời Tất Thanh ngậm chặt miệng, dùng mũi để hít thở, hắn tinh thần lực so người thường mạnh mẽ, vẫn cố gắng nén nhịn dục hỏa bốc người đang cào cấu hắn.
Tiếp thu xong kí ức nguyên chủ, hắn đại khái cũng đoán được tình huống lúc này của bản thân rồi.
“ Hệ thống, giúp ta, gỡ thứ này ” Thời Tất Thanh nói.
0173 lắc đầu ﹝ Điều thứ nhất, hệ thống chỉ có thể giám sát và cho kí chủ lời khuyên, không thể trực tiếp chen vào và giúp đỡ kí chủ ﹞
﹝Thứ hai, kí chủ cùng tôi tinh thần liên kết khế ước, bình đẳng, có thể không cần nói ra, dùng suy nghĩ để giao tiếp cùng tôi là được ﹞
Thời Tất Thanh thở dốc ‘ Vậy ta cần phải làm thế nào....!’
﹝Lát nữa kí chủ sẽ biết, nghe tôi chỉ đạo là được, chứng cứ tiếp theo rất quan trọng, anh đừng để lỡ mất cơ hội thu thập chứng cứ quan trọng này.
Đây sẽ là mấu chốt để anh phản sát, giết ngược đối thủ đấy ﹞
‘ Là sao? ’
﹝Diễn kịch, hiểu không, anh ngẫm xem tính cách nguyên chủ thế nào mà phản kháng, anh có 10 phút để nghĩ ﹞
﹝Đừng mất bình tĩnh để rồi mất đạo nhá﹞
﹝Cố lên, động não đi﹞
﹝Bắt đầu đếm ngược﹞
Từng câu 0173 nói luôn mang một loại bỡn cợt không đứng đắn, Thời Tất Thanh theo không kịp tình huống hiện tại, cũng như sự bất lực khiến hắn hoảng hốt không yên.
Tơ máu trong mắt khiến Thời Tất Thanh mỏi mệt, gân xanh gắng gượng trên thái dương rõ ràng khẽ giật một chút ‘ Ta làm sao giả dạng kẻ khác!! ’
‘ Hệ thống, ngươi nói rõ ràng....!’
Thiếu niên khoanh tay, lựa chọn một góc tối tăm mà dựa vào, âm thanh tràn ngập ác thú vị trêu chọc và thúc giục Thời Tất Thanh﹝Kí chủ còn 9 phút, tận dụng thời gian chút﹞
‘ Ngươi!! ’
﹝Lại giảm rồi﹞
‘ .....!’
Thời Tất Thanh nghe vậy không rảnh nói nữa, đành thôi không cùng hệ thống giằng co, thời khắc này hắn chỉ đành đánh cược.
0173 sẽ không hại hắn, trông cậy và tin tưởng vào nó.
Thời Tất Thanh cố vận động suy nghĩ, nghĩ xem ý của hệ thống là gì.
Cũng lật lại kí ức kỹ càng để xem xem, nguyên chủ cùng hắn có điểm nào khác nhau, thoạt nhìn thoáng qua thì, nguyên chủ - Hạ Cảnh Xuyên, tính cách cùng hắn không sai biệt lắm.
Cùng là kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp, Thời Tất Thanh vừa xem vừa thầm than, một ngạc nhiên về thế giới, mười khó chịu vì xuyên suốt luôn tạo cho hắn cảm giác nội tâm bị nhiễu loạn, thật phiền.
Thời Tất Thanh phiên lật từng đoạn kí ức không tha một đoạn nhỏ nào, cũng biết bản thân bị làm sao.
Không phải phát sốt.
Thật bị chuốc thuốc.