Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Nam Cung Phong kinh hãi nhìn một màn trước mặt, anh không sao ngờ được Âu Dương Vân lại có thể dùng tay đập vỡ tấm kính xe. Có thể đập vỡ được tấm kính như vậy, có lẽ cô đã phải chịu rất nhiều đau đớn, giống như anh nhìn thấy đôi tay của cô bây giờ đang chảy máu đầm đìa.

Bởi vì quá kinh hãi, anh cứ đứng bất động bên cạnh cửa xe. Mãi đến khi Âu Dương Vân mặt mũi trắng bệch bước từ trên xe xuống, thản nhiên đi qua trước mặt anh, anh mới như bừng tỉnh từ cơn mộng, một tay túm lấy cánh tay cô: “Tay cô bị thương như thế này rồi mà còn muốn đi đâu nữa? Lên xe đi, tôi chở cô đến bệnh viện băng bó.”

Cô quay đầu lại, đôi mắt cô nhìn anh chưa bao giờ lạnh lùng đến thế. Dù đang rất yếu ớt, nhưng cô vẫn cố dùng nốt chút sức lực cuối cùng để gạt tay anh ra.

Thứ mà cô gạt đi, còn có lòng tốt đã quá hạn của anh nữa.

Âu Dương Vân giẫm lên tia sáng mong manh, đi về hướng cửa chính của căn biệt thự. Bóng dáng đơn độc đó giống như một phiến lá vụn nát lẻ loi, trơ trọi đung đưa trong gió.

Đi được mấy bước, cô đột nhiên ngoảnh đầu lại, lạnh lùng nói: “Thật sự anh thấy không sao à? Nhìn thấy tôi bị bọn họ đùa giỡn, thật sự anh không hề cảm thấy gì sao? Anh thực sự chưa từng nghĩ đến, cô gái bị bỡn cợt này là vợ của mình, dù mình không yêu cô ấy, nhưng cũng không thể để người khác xúc phạm cô ấy sao?”

Nam Cung Phong không trả lời, cô cười tự giễu. Đã thảm hại như thế này rồi, rốt cuộc cô còn muốn mong chờ người đàn ông này nói điều gì nữa đây?

Cô hoàn toàn hồn bay phách lạc đi lên gác, ngơ ngác lên phòng ngồi, ngơ ngác ngồi xuống giường, ngơ ngác nhìn chằm chằm xuống mặt đất. Sau đó, cô lại ngơ ngẩn suy nghĩ: Cuộc sống đã chật vật vậy rồi, thật ra vẫn còn có thể thảm hại hơn một chút.

Nam Cung Phong đứng trước cửa phòng của Âu Dương Vân, anh do dự rất lâu cuối cùng vẫn quyết định đi vào. Chỉ là chưa đợi anh cất tiếng thì: “Bây giờ tôi không muốn nói bất kỳ điều gì cả, anh ra ngoài đi.” Cô đã hạ lệnh đuổi khách.

Ánh mắt anh liếc nhìn đôi tay bị thương của cô, đặt hộp thuốc trên tay mình xuống nền đất. Anh muốn nói mấy câu, nhưng mở miệng lại chẳng thể nói được gì.

Cổ họng như bị vướng thứ gì đó, một tiếng xin lỗi cứ mắc nghẹn ở đó. Cuối cùng anh bỏ cuộc, lặng lẽ quay người ra ngoài, giúp cô đóng cửa phòng lại.

Rất rất lâu sau, anh mới nghe thấy một tiếng khóc thảm thiết. Bi thương như vậy, buồn thảm đến thế, giống như nỗi thống khổ đè nén bao năm trong đáy lòng không còn có thể áp chế thêm được nữa…

Qua khe hở của cánh cửa, Nam Cung Phong nhìn thấy rõ ràng Âu Dương Vân đã tháo xuống một lớp ngụy trang khác. Không còn là cô gái ngoài mặt thì thản nhiên, kỳ thực trong lòng rất mạnh mẽ nữa, thay vào đó lại giống như một đứa trẻ bị thương đơn thuần muốn phát tiết hết ra. Bị thương không đáng sợ, điều đáng sợ là tại sao lại cứ bị thương một cách không thể giải thích được như thế này.

Bất kể là vết thương ngoài da thịt, hay vết thương trong lòng.

Âu Dương Vân từ trước tới nay vẫn luôn muốn khóc một trận cho đã như thế này, chỉ là mỗi lần cô đều cố nhịn xuống, bởi vì cô sợ mình cứ khóc cứ khóc mãi sẽ không còn kiên cường được nữa. Cuộc sống lưu lạc tròng trành cũng là thảm thương như thế, đến khóc thôi cũng là một loại xa xỉ.

Nam Cung Phong nhìn không chớp mắt qua cái khe cửa chỉ vẻn vẹn mấy centimet, sự kinh sợ trong lòng anh không sao diễn tả được thành lời. Nếu không phải giây phút này anh được tận mắt chứng kiến, thì anh sẽ không sao tưởng tượng được cô gái kia cũng có lúc thương tâm đến như vậy.

Trái tim anh chợt trầm xuống nặng nề.

Một đêm này đã xác định sẽ rất nặng nề. Âu Dương Vân khóc rất lâu, Nam Cung Phong cũng đứng ở trước cửa phòng cô rất lâu.

Trời tờ mờ sáng, cô tiều tụy bước từ phòng ra ngoài, trên tay chỉ được quấn một miếng vải qua loa.

“Vết thương đỡ hơn chưa?”

Nam Cung Phong khàn khàn giọng hỏi, ánh mắt anh nhìn cô lại có thêm mấy phần áy náy.

Âu Dương Vân coi như không thấy rồi đi lướt qua trước mặt anh, cũng chẳng thèm trả lời câu hỏi đó. Cô vốn không phải là người kiêu ngạo, chỉ là vì người hỏi câu đó chưa từng để cô trong mắt mà thôi.

Đi ra khỏi căn biệt thự màu trắng, bên ngoài là một mảng trắng xóa. Cô ngoảnh đầu lại nhìn căn biệt thự được tia nắng ban mai và sương mù nhẹ bao trùm lấy, lần đầu tiên cô thể nghiệm được sâu sắc là, cuộc sống trong gia đình giàu có không hề tốt đẹp như tưởng tượng.

Hai bàn tay bị thương, đôi mắt thì sưng đỏ. Những thứ này trừ Nam Cung Phong ra, cô không thể để ai khác trông thấy được. Bởi vì ngoài anh ta, tất cả mọi người đều rất quan tâm đến cô.

Cô không muốn để cho những người quan tâm đến mình phải lo lắng, nhưng với những người chẳng chút đoái hoài tới cô, thì miễn bàn.

Cô đến một bệnh viện gần đó để băng bó lại vết thương, sau đó mới bắt xe đến nhà cô bạn thân. Cô ấn chuông cửa, Lâm Ái đang ăn sáng, vừa nhìn thấy cô một cái là giật thót mình: “Ối mẹ ơi, cậu, cậu bị sao thế hả?”

Cô vô lực lắc đầu: “Không sao.” Rồi đi thẳng về hướng phòng ngủ.

“Nhìn như quỷ thế này mà còn nói không sao? Cậu nói thật với tớ đi, có phải là tên biến thái Nam Cung Phong ngược đãi cậu không hả?”

Lâm Ái nằng nặc đi theo phía sau cô, để hỏi cho bằng được nguyên cớ làm sao.

“Phiền cậu giúp tớ xin nghỉ ba hôm, ba ngày này tớ ở nhà cậu nhé.”

Âu Dương Vân không muốn nhắc lại chuyện tối hôm qua nữa. Bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, sau đó quẳng hết tất thảy những chuyện không vui đó ra khỏi đầu mà thôi.

Thấy Âu Dương Vân thực sự không muốn nói, hơn nữa còn có dáng vẻ rất mệt mỏi, Lâm Ái cũng không cố kiên trì hỏi tiếp mà quay người ra ngoài bưng một cốc sữa bò nóng hổi vào cho Âu Dương Vân: “Uống đi đã rồi ngủ, dù cuộc sống có không vui vẻ đến thế nào, thì cũng không được ngược đãi sức khỏe.”

“Tớ cảm ơn…”

Âu Dương Vân cảm kích liếc nhìn cô bạn thân của mình, rồi đón lấy ly sữa. Cô vừa uống vừa căn dặn: “Đừng nói với bất kỳ ai là tớ ở nhà cậu nhé.”

“Thế tớ phải nói thế nào? Chắc chắn là Giang Hựu Nam sẽ hỏi đấy.”

Chỉ cần nhắc đến Giang Hựu Nam, vẻ mặt của Lâm Ái sẽ luôn u ám như vậy.

“Thì nói là tớ đi du lịch rồi.”

“Thật ra cậu đâu cần làm khổ bản thân như vậy. Với điều kiện của Giang Hựu Nam, anh ta cũng có thể giúp cậu…”

“Được rồi, cậu đừng nói nữa, mau đi làm đi.”

Âu Dương Vân ngắt lời Lâm Ái, rồi nghiêng mình nằm xuống giường.

Haizz…

Lâm Ái nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Âu Dương Vân, cô thở ngắn than dài hồi lâu rồi mới quay người rời đi.

Nam Cung Phong vì đang chiến tranh lạnh với bố mẹ nên mãi đến mười một giờ đêm mới về nhà. Đến căn phòng trên lầu hai, việc đầu tiên mà anh làm là đi đến trước bức tranh sơn thủy, gõ lên cánh cửa phía sau bức tranh: “Tôi vào được không?”

Đợi một lúc lâu mà không thấy ai trả lời, anh liền trực tiếp đẩy cửa vào, phát hiện bên trong trống rỗng không một bóng người.

Cô ấy đi đâu rồi? Anh khẽ cau mày, rồi rút điện thoại từ trong túi ra. Do dự mấy giây, anh mới gọi đến số của Âu Dương Vân: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã khóa, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Khóa máy rồi?

Nam Cung Phong có hơi thất vọng, anh đi đi lại lại trong phòng vài vòng, cuối cùng quyết định không để tâm đến cô nữa, vì dẫu sao cô cũng đã hận anh đến tận xương tủy.

Anh chậm rãi bước vào nhà tắm tắm rửa, đứng dưới vòi hoa sen, tâm trạng anh không hiểu sao rất không tốt, buồn bực, lo lắng, bất an. Nhớ lại ánh mắt băng lạnh tối hôm qua của người con gái đó, anh lại càng thấy trong đầu hỗn loạn…

Nam Cung Tình Tình đang chơi điện tử trong phòng, bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô chẳng buồn quay đầu lại mà kêu lên: “Vào đi.”

Nam Cung Phong đẩy cửa bước vào, đi đến bên cạnh bàn máy tính của em gái, anh giả bộ tùy ý hỏi: “Chị dâu em tối nay đi đâu rồi?”

“Em biết đâu được…”

Đôi mắt cô dán lên màn hình máy tính, hai tay thì như múa trên bàn phím, rồi cụt hứng trả lời.

“Định lừa ai? Rốt cuộc là cô ấy đi đâu rồi?”

Anh hoàn toàn không tin lời nói của em gái. Với sự quan trọng của cô gái đó trong căn nhà này, nếu giờ này còn chưa về, thì nhất định mọi người trong nhà đã biết rõ việc cô đi đâu, còn không thì sẽ náo loạn ngay.

“Em nói rồi, em không biết…”

Cô hoàn toàn không nhìn anh mà trả lời khiến anh vô cùng tức giận. Anh liền nhíu mày nói: “Quý Phong…“

“Đi du lịch rồi.”

Chiêu này là có tác dụng nhất, nói trúng ngay điểm yếu của cô. Nam Cung Tình Tình không thèm chơi điện tử nữa, mà ngồi ngay ngắn lại nhìn anh trai mình.

“Đi du lịch?”

Nam Cung Phong thấy không đúng lắm, ban sáng rõ ràng vẫn tay không đi ra ngoài, làm gì có dấu hiệu của việc đi du lịch.

“Vâng, buổi chiều chính chị dâu gọi điện về bảo thế.”

“Đi du lịch ở đâu?”

“Em không biết.”

“Thế bao giờ thì về?”

“Em không biết.”

“Cùng đi với ai thế?”

“Em không biết.”

Nam Cung Phong véo lấy đôi má phúng phính của cô, rồi giận dữ nói: “Sao hỏi gì em cũng không biết thế hả?”

Nam Cung Tình Tình ghét nhất là bị người khác véo má. Từ lúc sinh ra cô đã mũm mĩm, dù không ảnh hưởng đến vẻ đẹp mà thậm chí còn rất đáng yêu, nhưng cô vẫn rất ghét.

“Anh, anh tỉnh táo lại đi được không? Chị dâu là bà xã của anh, đến vợ của mình anh còn không biếtlại đi hỏi em, làm sao em biết được‼”

Hai tay cô xoa xoa lên mặt mình, gân cổ lên hét. Sư tử Hà Đông không ra oai thì tưởng cô là con mèo bệnh thật à.

Buổi chiều ngày hôm sau, qua một hồi đấu tranh tư tưởng, Nam Cung Phong đã lái xe chạy tới trường B. Anh dừng xe dưới cây hòe, người thì vẫn ngồi trong xe, còn đeo một chiếc kính râm, rồi nhìn chăm chú về hướng cổng trường học.

Đúng năm giờ tròn, cùng với tiếng chuông lanh lảnh vang lên, đám học sinh nhốn nháo đi ra. Anh đợi khoảng chừng hai mươi phút mới nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Đó không phải là Âu Dương Vân, mà là bạn thân Lâm Ái của cô.

“Cô Lâm, xin dừng bước.”

Nam Cung Phong đẩy cửa xe bước xuống, rồi gọi Lâm Ái đang nghe điện thoại lại.

Lâm Ái quay người sang thoáng nhìn người vừa gọi mình, hơi ngoài dự đoán.Cô nói vào điện thoại một câu: “Lát nữa gọi lại cho cậu sau nhé.”

Song cô liền vội vàng ngắt máy. Cô nghi ngờ hỏi: “Anh Nam Cung, sao anh lại ở đây?”

“Chuyện này…” Nam Cung Phong có hơi khó mở miệng: “Âu Dương Vân hôm nay không đến trường sao?”

Lâm Ái nhún nhún vai, bình thản trả lời: “Cô ấy đi du lịch rồi, anh không biết sao?”

“Đi du lịch ở đâu vậy?”

“Sorry, tôi không biết.”

Đôi mày rậm của Nam Cung Phong khẽ cau lại, hai con mắt sắc lẹm nhìn thẳng quan sát Lâm Ái, giống như đang dò xét xem lời mà cô nói là thật hay giả.

Lâm Ái bị Nam Cung Phong nhìn tới bực mình, cô liền khó chịu nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây, tạm biệt.”

“Ừm, tạm biệt.”

Nam Cung Phong thâm sâu gật đầu. Đợi sau khi Lâm Ái quay người bỏ đi, anh cũng liền ngồi vào trong xe. Nhưng anh không lái xe đi về hướng ngược lại mà là bám theo sau Lâm Ái về chỗ ở của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui