- Bao năm rồi mới gặp\, em vẫn như xưa\, có điều gầy đi một chút.
- Công việc bận rộn\, nhiều khi em bỏ bữa mà.
Nói về anh đi\, bây giờ anh đang tiếp quản công ty của ba ở Mỹ hả?
- Anh du học cũng vì để ngồi lên chiếc ghế tổng giám đốc này.
Bác Lôi vẫn khỏe chứ?
Lâm Hi ngừng ăn, nói ba mình sức khỏe ngày càng tệ đi, bây giờ nằm liệt trên giường bệnh.
Nghe vậy Tử Minh càng thêm áy náy:
- Xin lỗi vì lúc em khó khăn nhất\, anh lại không thể giúp đỡ.
- Không sao mà\, đây cũng là chuyện của Lâm gia em\, ai có lòng muốn giúp thì giúp\, còn không thì thôi đâu thể ép buộc.
Lần này tại sao anh lại về nước thế?
- Anh về giải quyết một số việc riêng\, sẵn tiện thăm em với bác Lôi\, và cũng muốn hỏi em một chuyện quan trọng...
Tử Minh mới nói đến đấy thì trùng hợp thế nào, trên ti vi đặt giữa phòng ăn nhà hàng, hiện lên hình ảnh Phong Tĩnh cùng những vị khách tiếng tăm đang ở buổi khởi công chung cư cao cấp của tập đoàn JIXI, dự án quy mô khủng này được giới đầu tư, truyền thông chú ý tới nên cứ đưa tin liên tục.
Ở bên Mỹ cũng nghe danh Phong Tĩnh rồi, Tử Minh nhìn vị chủ tịch trẻ, không khỏi cảm thán:
- Phong chủ tịch này đáng gờm thật\, còn trẻ tuổi như thế mà nắm trong tay cả tập đoàn bề thế\, quyền lực sâu rộng.
Lại còn đẹp trai\, phong độ\, chắc nhiều cô mê lắm đây.
Không nghe đáp lời, Tử Minh nhìn qua thì thấy Lâm Hi đang chăm chú nhìn lên màn hình ti vi, cũng chẳng hiểu vì sao cậu cứ dán mắt vào vị chủ tịch Phong Tĩnh đó, liền cất tiếng gọi.
Hơi sực tỉnh, Lâm Hi tỏ ra bình thường, hỏi anh rằng:
- Mà\, anh có gì muốn hỏi em sao?
- Chẳng là mấy tháng trước anh có nghe phong thanh Lâm Hi kết hôn rồi\, nên muốn hỏi em\, nhưng anh không thấy em đeo nhẫn cưới nên chắc là tin không đúng.
Dù đám cưới diễn ra rất xa hoa rầm rộ nhưng Phong Tĩnh đã “chặn” giới báo chí, không cho viết quá nhiều về việc kết hôn của mình, chỉ vì bản thân không thích truyền thông rùm beng, thành ra thông tin hôn lễ giàu có này xuất hiện ít vô cùng, đó là lý do Tử Minh không hề biết vợ của hắn là ai! Lâm Hi im lặng vài giây, mới lắc đầu:
- Tin tức không sai\, em kết hôn rồi.
Đối diện, Tử Minh trở nên hụt hẫng, lại không nghĩ “mối tình đầu” của mình đã lên xe hoa rồi! Nhưng điều khó hiểu là vì sao Lâm Hi không đeo nhẫn cưới? Dù có nặng lòng tới mấy, anh nghĩ cũng nên nói lời chúc mừng, tiếp theo liền nghe cậu bảo:
- Nhưng mà...!em cũng vừa ly hôn.
Tử Minh nhíu mày, sao chưa đầy một phút mà anh đã nghe hai tin bất ngờ tới vậy?
- Thế\, anh có thể biết chồng cũ của em là ai?
Lâm Hi chậm rãi đưa mắt về phía màn hình, đúng ngay lúc máy quay chiếu cận mặt Phong Tĩnh, buông một lời nghe nhẹ làm sao: “Là người anh vừa mới khen đó”.
...!Hắt xì! Nghe Phong Tĩnh nhảy mũi, phía trên vô lăng, Hồ Quân hỏi chủ tịch không khỏe à, hắn lắc đầu, tiếp theo nhìn vào xấp giấy trên tay.
Thời gian này hắn bận bịu công trình khu chung cư cao cấp, bên cạnh đó còn điều tra vụ 10 năm trước.
Hồ Quân thì được “thăng chức” vừa làm vệ sĩ thân tín vừa kiêm luôn trợ lý theo sát chủ tịch.
Mấy tài liệu Đằng Vân đem từ Lâm Thị về, Phong Tĩnh coi tới coi lui vẫn chẳng có gì khác lạ, cũng phải, nếu làm chuyện bất chính thì sẽ không để lộ trên những tài liệu công khai này.
Bù lại bên phía Hồ Quân lại phát hiện một tin rất quan trọng: Đêm mưa 10 năm trước, một người hàng xóm ở gần đã nghe tiếng súng nổ trước, sau đó phát hiện một bóng người chạy ra ngoài, tiếp theo nữa thì dàn xe hơi chạy đến! Điều này có nghĩa, Phong Y thực sự chết trước khi Lâm Văn Lôi đến? Kẻ bỏ chạy kia là thủ phạm?
- Cái này chắc chắn chứ?
- Thưa\, tôi đã đến ngôi nhà cũ của chủ tịch\, gặp một hàng xóm còn sống ở khu đó\, nói rõ về đêm ấy.
Lúc đó ông ta bị vợ bắt ra ngoài sân lấy đồ nên dù mưa lớn\, vẫn nghe tiếng súng nổ\, tiếp theo thì thấy một bóng người\, rồi mấy chiếc xe hơi chạy qua.
Vì cảnh sát kết luận đây là tự sát nên ông ta không nói ra chuyện này nữa.
Chúng ta chưa thể khẳng định được kẻ bỏ chạy kia và Lâm Văn Lôi không hề liên quan.
Không loại trừ trường hợp\, ông ta sai người tới trước\, sau đó tới sau để tạo chứng cứ ngoại phạm.
Phong Tĩnh đăm chiêu, bảo Hồ Quân điều tra kỹ hơn về lời khai từ người hàng xóm này.
Đúng lúc hắn thấy bên kia đường, một chiếc Mercedes dừng trước cổng công ty Lâm Thị, và bước xuống là Lâm Hi cùng một chàng trai lạ mặt.
Sau khi ly hôn, Phong Tĩnh sai người theo sát Lâm Hi, vừa bảo vệ vừa báo tin của cậu cho hắn biết.
Và cứ cách một ngày, hắn lại đến đây, âm thầm quan sát cậu.
Hiện tại hắn đang ngồi trong Limo, bắt gặp cảnh nói chuyện giữa vợ cũ và người nọ.
Được đãi ăn, rồi còn được đưa về tận công ty, Lâm Hi cảm ơn Tử Minh lắm.
- Hôm nào rảnh\, chúng ta lại gặp nhau nhé\, giờ thì em phải vào công ty rồi.
- Tiểu Hi\, chuyện gì qua cũng đã qua\, đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Bây giờ anh về rồi\, nhất định sẽ giúp em\, là chỗ dựa cho em.
Tử Minh vươn tay ra, vò nhẹ vầng trán cứ cau có kia, khuyên nhủ vài lời.
Lâm Hi cảm thấy nhớ về ngày xưa nên cứ để anh làm như vậy, cười cười gật đầu.
Và khung cảnh khá thân mật đó, bị Phong Tĩnh thu hết vào tầm mắt, nét mặt trở nên trầm tư hơn.
Lâm Hi đã đi vào trong, Tử Minh vẫn còn dõi mắt theo.
Thực sự bất ngờ khi biết cậu kết hôn và ly hôn chưa tới nửa năm, chồng cũ lại là Phong chủ tịch chức cao vọng trọng nữa chứ.
Nhưng không sao, bây giờ cậu đã không còn thuộc về ai nữa, anh có thể ở bên cạnh chăm sóc bảo bọc rồi, điều mà anh từng bỏ lỡ trong quá khứ.
Quan sát Tử Minh vẫn còn đứng đó, Phong Tĩnh mới nghe Hồ Quân bảo, có lẽ là bạn bè hay người quen nào đấy của Lâm giám đốc! Hắn lại không cho là vậy:
- Nhìn Lâm Hi bằng ánh mắt đó\, không đơn giản là bạn bè đâu.
Hồ Quân như hiểu ý, liền nói sẽ cho người tìm hiểu về anh chàng này.
Phong Tĩnh hỏi, dạo này tình hình Lâm Hi thế nào? Hồ Quân báo, Lâm Hi đang tìm nhà tiêu thụ cho lô hàng gốm đầu tiên, vẻ như vẫn chưa được.
Phong Tĩnh cũng đoán từ sớm rồi, liền bảo chàng vệ sĩ nói với một số công ty gốm từng đưa quà cáp tới chỗ hắn, không được thì liên hệ với bên nước ngoài xem sao.
- Sau khi tập đoàn JIXI rút vốn\, Lâm Thị dù có thể tiếp tục nhưng còn chút khó khăn.
Thật là, người “vợ cũ” này khiến Phong Tĩnh không thể không lo được, lúc quyết định rút vốn, hắn là không muốn Lâm Hi cảm thấy mắc nợ, và cũng sớm nghĩ ra phương án mới, có lẽ phải nhờ đến một người đây.
***
Lâm Hi hết sức vui mừng khi nhận được phản hồi từ công ty Linkmark đặt mua lô hàng gốm đầu tiên của Lâm Thị.
Cuối cùng sau một tuần chạy ngược xuôi, cũng có một công ty đồng ý trở thành nhà tiêu thụ.
Kết thúc cuộc gọi, cậu bảo thư ký Trần cùng mình tới Linkmark.
Lúc hai người vừa ra tới cổng thì thấy chiếc Mercedes đậu sẵn, Tử Minh đứng chờ tự lúc nào, vẫy tay với cậu...
Ở tòa nhà Goldplace, dĩ nhiên Phong Tĩnh biết được tin này khi nghe Hồ Quân báo.
- Linkmark cũng tốt đấy.
Đây là công ty do Lâm Hi đích thân tìm kiếm?
- Đúng vậy chủ tịch\, một số công ty tôi đã liên hệ theo ý ngài vẫn chưa phản hồi gì.
- Hừ\, lúc cần tôi thì đua nhau đem quà cáp tới\, lúc tôi nhờ lại một chút thì tránh né.
Phong Tĩnh cũng tự hiểu điều đó, nếu Lâm Hi chưa ly hôn với hắn thì khéo, cả đống công ty xếp hàng dài trước Lâm Thị mong ký hợp đồng làm nhà tiêu thụ.
- Về người lần trước chủ tịch muốn tôi tìm hiểu\, đã có thông tin rồi.
Người đó tên Tử Minh\, là tổng giám đốc trẻ của tổng công ty may mặc Dreams có tiếng bên Mỹ.
Tử Minh và Lâm giám đốc trước đây là bạn bè thuở nhỏ\, hình như ba của họ rất thân.
Năm nay đã 29 tuổi\, gia thế khủng như vậy nhưng Tử Minh còn độc thân.