Mùa Xuân Của Anh FULL


Thịnh Tuệ từ chối lời mời của mẹ, quyết định giữ lời hứa về nhà cùng Tiêu Mính ăn sinh nhật.
Hôm nay cô về nhà sớm hơn thường lệ, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, cô nhìn lên bàn ăn trong bếp, quả nhiên trên bàn toàn là những món cô thích ăn.
Nhưng Tiêu Mính thì không thấy đâu.
“Hôm nay là sinh nhật của cậu ấy.

Anh muốn em kể chuyện này hả? Thôi, em không tranh cãi vô ích với anh nữa, cậu ấy sắp về rồi —”
Tiếng nói chuyện của cô ấy và tiếng đẩy cửa đồng thời vang lên, Tiêu Mính trong phòng khách thấy Thịnh Tuệ nên mắng nhỏ giọng lại, cô ấy thản nhiên thúc giục: “Cậu mau vào đi, tớ làm nhiều món lắm.”
Thịnh Tuệ đứng yên không nhúc nhích, nhẹ giọng nói: “Cậu không sao chứ?”
Tiêu Mính trầm mặc không nói, cuối cùng ngồi xuống sô pha rồi mới trả lời: “Hình như Trương Đào theo dõi tớ.”
Cái tên này nghe quen tai thật.
Lần trước Tiêu Mính nói lâu lâu tình cờ gặp được người phụ trách việc đầu tư của bọn họ, người đó chính là Trương Đào.
“Hôm nay tớ mua đồ ăn rồi về tiểu khu, sắp đến nhà thì tớ nhìn vào gương chiếu hậu ở góc đường, phát hiện một người đàn ông trốn sau chiếc xe bên cạnh đang quay lén.”
Nhớ lại bóng người lúc chiều nay, Tiêu Mính rùng mình một cái: “Tớ chưa thấy rõ mặt đã bỏ chạy ngay lập tức, không chắc đó có phải Trương Đào hay không, nhưng nhìn từ phía sau rất giống.”
Thịnh Tuệ nghe xong cau mày, kéo Tiêu Mính đứng lên: “Không ở nơi này nữa, giờ tụi mình nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đến khách sạn.”
“Nhưng, nhưng mà còn ăn sinh nhật cậu nữa.” Mặc dù Tiêu Mính sợ hãi nhưng cô ấy không nghĩ sẽ chuyển đi ngay như vậy: “Tớ vừa gọi điện thoại cho anh họ, anh ấy hứa mỗi ngày sẽ đến đưa tớ đi làm và đón tớ về.”
Thịnh Tuệ bó tay với cô ấy, bất đắc dĩ thở dài.
Tiêu Mính thấy thái độ của Thịnh Tuệ, lập tức ôm lấy cánh tay cô, xoa xoa: “Nếu cậu ngại, sáng mai tớ sẽ không cho anh họ lên nhà.”
Anh họ của Tiêu Mính – Tiêu Lãng – yêu Thịnh Tuệ ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh ấy theo đuổi cô suốt hai năm, vô số lần bày tỏ rằng mình không quan tâm đến bệnh tiểu đường của Thịnh Tuệ, thậm chí những ngày lễ tết anh ấy còn tặng đặc sản cho Vu Tuyết Mai.
Thịnh Tuệ sợ hãi kiểu tình yêu quá cuồng nhiệt, Tiêu Lãng càng tấn công thì cô chạy càng xa càng nhanh hơn, cuối cùng cô từ chối không bao giờ gặp mặt anh ấy nữa.
“Đón ở nhà sẽ an toàn hơn.” Thấy Tiêu Mính cẩn thận như vậy, Thịnh Tuệ không đành lòng trách cứ: “Cậu đi trước tớ năm phút, hai người các cậu đi rồi thì tớ đi.”
“Được, cứ vậy đi, ăn cơm trước đã.” Tiêu Mính vội vàng gắp đồ ăn cho cô, đột nhiên “Ê” lên một tiếng: “Trước giờ cậu chẳng bao giờ đeo vòng, cái này là của ai đưa thế?”
Thịnh Tuệ không biết nên nói về chuyện kết hôn như thế nào, Tiêu Mính thấy cô ấp úng thì càng nghi ngờ, gặng hỏi: “Có phải đối tượng xem mắt đưa không? Mau khai thật cho tớ!”
Thịnh Tuệ không chịu được sự thẩm vấn của cô ấy, nói qua loa: “Chờ khi nào mối quan hệ ổn định rồi tớ kể cho cậu nghe.”
Tiêu Mính cũng không nói nhiều nữa, chỉ cảm thán: “Có thể hợp ý của bé Tuệ nhà ta, không biết người này là thần thánh phương nào đây.”
Cả hai vừa cười nói vừa cùng ăn bữa tiệc sinh nhật, Thịnh Tuệ không đề cập đến chuyện đi bệnh viện mà chỉ nói chuyện vui vẻ với Tiêu Mính, làm cho cô ấy bật cười.
Sau bữa ăn, Tiêu Mính chủ động rửa bát, cô ấy thúc giục Thịnh Tuệ mau đi nghỉ.
Sau khi tắm rửa và lau khô tóc, cô ra khỏi phòng tắm, lúc đó mới hơn mười giờ tối, Thịnh Tuệ tiêm xong rồi nằm xuống giường, cô vốn tưởng mình sẽ ngủ thiếp đi nhưng nửa tiếng sau vẫn tỉnh như sáo.
Cô bật đèn đầu giường, xuống giường lấy ra tờ chứng nhận kết hôn còn mới tinh, nhìn đi nhìn lại.
Trong đầu cô hiện lên cảnh Chu Thời Dư bênh vực mình, ở bãi đỗ xe xoa đầu cô, cô và anh ——
Khuya hôm qua anh còn bị sốt cao.
Dòng suy nghĩ bỗng nhiên bị dừng lại.
Anh che giấu rất kỹ nên Thịnh Tuệ quên mất anh cũng là người bệnh.
Cô trằn trọc một lúc rồi cầm điện thoại lên hỏi: [Anh thấy đỡ hơn chưa?]

Không giống như những cuộc gọi trước đây, lần này người ở đầu dây bên kia trực tiếp bấm gọi video.
Cô đang mặc áo ngủ hai dây nên hơi ngại, vội vàng cầm lấy áo khoác đang đặt trên ghế mặc vào, cô ngồi dậy dựa lưng vào đầu giường rồi bắt máy.
Giây tiếp theo, gương mặt tuấn tú của Chu Thời Dư xuất hiện trên màn hình.
Có lẽ anh dựa điện thoại vào vật gì đó trên bàn, từ góc nhìn trong điện thoại của Thịnh Tuệ có thể nhìn thấy đường viền hàm góc cạnh sắc nét.
Anh không mặc áo vest, chỉ mặc một cái áo ngủ bằng lụa màu xám nhạt, phông nền phía sau cũng là màu xám lạnh lùng, phong cách lạnh lùng này khác xa với sự ôn hòa thường ngày của anh.
Thịnh Tuệ mơ hồ nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện, nhẹ giọng hỏi: “Anh còn bận làm việc sao?”
“Không bận, đồng nghiệp của anh đang chơi game ở phòng khách.”
Chu Thời Dư cầm lấy ly nước trong tay, khi anh ngẩng đầu lên uống nước, yết hầu của anh lăn lên trượt xuống.

Anh chủ động gợi chuyện: “Nhìn em có tâm trạng rất tốt, có phải vì bữa tối sinh nhật không?”
Trong nhận thức của Thịnh Tuệ, với những người có sự nghiệp thành công giống như Chu Thời Dư thì mỗi phút mỗi giây đều quý giá, họ không lãng phí thời gian để tán gẫu như vậy.
Lần trước hai người ăn cơm và trò chuyện với mục đích xem mắt, còn đây là lần đầu tiên cả hai nói chuyện vu vơ về cuộc sống hàng ngày của mình.
Mới đầu Thịnh Tuệ lo mình nói quá lan man, ai ngờ cô thấy Chu Thời Dư không những kiên nhẫn lắng nghe mà còn trò chuyện sôi nổi khi họ nói về những vấn đề mà anh hứng thú.
Cô vô tình nhắc đến Tiêu Mính đảm nhận bữa tiệc sinh nhật tối nay, Chu Thời Dư trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Là người phụ trách của công ty Dụ Thịnh phải không?”
“Là cậu ấy.” Thịnh Tuệ kinh ngạc không ngờ anh cũng biết, cô không kìm lòng được nên tranh thủ giúp bạn thân: “Công ty bọn họ chuyên nghiên cứu và phát triển chip, gần đây họ đang tìm kiếm nhà đầu tư.

Chắc là cũng đi tìm Thành Hòa.”
“Anh có ấn tượng.” Nhìn thấy đôi mắt sáng ngời long lanh của cô, Chu Thời Dư cong môi cười, chậm rãi nói:
“Vì trong công ty của cô ấy có họ của vợ anh.”
“……”
Cho dù nghe Chu Thời Dư gọi cô là “vợ” bao nhiêu lần, Thịnh Tuệ vẫn cảm thấy tai mình nóng lên.
Tiếng ‘vợ’ thân mật được thay đổi nhanh như vậy làm người ta không khỏi phỏng đoán liệu tình sử của anh có phong phú hay không.
Thịnh Tuệ đang nhủ thầm trong lòng đột nhiên nghe thấy một tiếng “meo” khe khẽ, cô thấy Chu Thời Dư quay đầu sang, thấp giọng gọi: “Bình An”.
Tiếng meo meo lại vang lên sau đó.
Nhớ tới avatar WeChat của anh là hình mèo, Thịnh Tuệ hiếu kỳ hỏi: “Nhà anh nuôi mèo hả? Là con trong avatar sao?”
“Ừm.”
Chu Thời Dư cúi xuống bế con mèo lông màu đen trắng dưới chân lên, ngay lập tức anh bị con mèo quấn lấy, nó trốn vào lồng ngực anh, làm lộ ra cái bụng trắng phau, cái đầu xù không ngừng dụi dụi vào mu bàn tay của anh, meo meo thêm mấy tiếng.
Thịnh Tuệ nhích người lại gần, cô không để ý áo khoác đã tuột khỏi vai: “Đáng yêu quá.”
Ánh mắt của Chu Thời Dư dời xuống, dừng lại trên làn da trắng hồng bị lộ ra kia, ở đó có xương quai xanh thẳng tắp, phía cuối xương quai xanh bên phải còn có một nốt ruồi tròn nhỏ, cực kỳ bắt mắt.
Anh nhìn xuống Bình An đang nằm trong tay mình, giọng anh hơi khàn: “Nó tên là Bình An, sáu tuổi rưỡi, anh mua ở quán cà phê mèo.”
Chú mèo nghịch ngợm thấy có người trong màn hình, cái mũi nhỏ tò mò vươn tới, giơ bàn chân múp múp hồng hồng chạm vào màn hình, nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe chớp chớp.
Thịnh Tuệ như muốn tay chảy, cong mi cười nói: “Trùng hợp quá, lúc nghỉ hè năm lớp 11 em cũng làm việc trong một quán cà phê mèo.”
Chu Thời Dư dịu dàng nói: “Ừm, anh biết.”

“Hả?” Thịnh Tuệ chuyên tâm trêu mèo nên không nghe rõ, cô ngước mắt hỏi: “Anh vừa mới nói gì vậy?”
Chu Thời Dư đặt Bình An lên bàn để một người một mèo dễ tương tác với nhau: “Nó dạn người lắm, ngày thường anh không thể chơi với nó lâu, sau khi em đến đây có thể dành nhiều thời gian chơi với nó.”
Vấn đề ở chung đột nhiên được nhắc đến, Thịnh Tuệ nhất thời phản ứng không kịp, cô chần chờ nói: “… Em sẽ chuyển đến đó sao?”
Cô hỏi xong, chính cô còn thấy hoang đường.
Hai người là vợ chồng hợp pháp, cùng nhau ở chung trong một căn nhà là chuyện hết sức bình thường.
Quả nhiên, Chu Thời Dư ở đầu dây bên kia trầm thấp cười một tiếng, Bình An cứ mãi kêu meo meo, anh cầm điện thoại đưa lên gần miệng: “Chúng ta mới kết hôn được sáu tiếng.”
“Bà Chu đã định ở riêng rồi sao?”
“Em, em không có ý như vậy ——”
“Thịnh Tuệ, anh không nói em chuyển đến đây bây giờ.”
Thấy cô vội vàng giải thích, Chu Thời Dư không nhắc đến chuyện ở chung để cô khó xử, anh im lặng vài giây rồi nhẹ nhàng nói với cô:
“Chỉ là muốn cho em biết, vẫn có người đang đợi em về nhà.”
Thịnh Tuệ bất ngờ.
Đây là lần đầu tiên có người thẳng thắn nói với cô rằng người đó rất mong cô về nhà.
Dưới đôi mắt đen sâu thẳm của anh, Thịnh Tuệ nắm chặt chiếc chăn, tránh né ánh nhìn của anh, mở miệng ngoan ngoãn đồng ý: “….

Em biết rồi.”
Trước khi cúp điện thoại, rốt cuộc cô cũng nhớ ra mình chưa nói đến chuyện này, vội hỏi: “Anh hết sốt chưa? Buổi chiều thấy anh cầm rất nhiều thuốc của bệnh viện.”
“Ừm, không sao đâu em.” Chu Thời Dư vẫn nói câu nói đó.
Đã có kinh nghiệm nên Thịnh Tuệ không dễ bị lừa nữa, có lẽ đang là ban đêm nên gan cô cũng lớn hơn, gặng hỏi: “Vậy giờ anh đo nhiệt độ đi, em muốn xem chút.”
Cô nghi ngờ quá hợp lý nên Chu Thời Dư – người đã quen ở địa vị cao – hơi ngạc nhiên trong chốc lát.
Anh thấy gương mặt của Thịnh Tuệ hơi phiếm hồng, mãi lâu sau anh cong môi, không nhanh không chậm mà nói: “Xem ra trong mắt em, có vẻ thanh danh của anh hơi đáng lo ngại.”
Dứt lời anh quay người tìm súng bắn nhiệt rồi đưa con số 37,9 trên màn hình cho Thịnh Tuệ xem, cười nhẹ chờ cô trả lời.
Thịnh Tuệ ôm chân ở trong chăn, cô ước gì mình có thể vùi mặt vào chăn luôn: “… Hai lần trước anh đều nói không sao nhưng vẫn bị sốt cao đó thôi.”
“Ừm, sau này anh chắc chắn sẽ thay đổi.” Chu Thời Dư thành thật xin lỗi nhưng cũng không quên trêu chọc cô.
“Anh sẽ cố gắng làm bà Chu ít lo lắng nhất có thể.”
“……”
Anh đã quen với việc cô luôn hốt hoảng cúp điện thoại.

Chu Thời Dư đặt điện thoại xuống, đứng dậy rời khỏi thư phòng, từ xa đã nghe thấy tiếng ồn trong phòng khách truyền đến.
Họ là Khâu Tư và hai nhân viên nòng cốt khác Thành Hòa, bốn người bọn họ đều là bạn đại học, cùng chung tay phát triển Thành Hòa.
Thấy Chu Thời Dư đi tới, Khâu Tư vừa chơi xong một ván, quay đầu lại nói: “Tivi màn hình cong của nhà cậu chơi là thú vị nhất, tới chơi một ván không?”

Hai người bên cạnh đồng thanh phụ họa.
Hai tay Chu Thời Dư đút vào túi quần, anh ngồi xuống ghế sô pha, đôi chân dài bắt chéo, tay chống lên thái dương, mặt anh không cảm xúc nhìn ly nước, cơm hộp và lon bia trên bàn rồi đột nhiên nói:
“Lần này là lần cuối.”
“Sao keo kiệt thế.” Khâu Tư nghe anh nói câu này cả trăm lần nên không thèm để ý: “Anh em vì cậu mà làm việc bán mạng, dùng máy chơi game của cậu một xíu có sao ——“
“Tôi kết hôn rồi.”
Rõ ràng Chu Thời Dư đang cong môi cười, nhưng anh lạnh lùng xen ngang.

Anh ngồi thẳng người hơi nghiêng về phía trước, sợi dây mảnh giữ mắt kính gọng vàng bên thái dương khẽ đung đưa:
“Cho nên không tiện đâu.”
Khâu Tư nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau vài giây không khống chế được mà ôm bụng cười to: “Cậu á? Chu Thời Dư kết hôn? Cậu có thích phụ nữ hay không cũng khó mà nói, thế mà nói mình kết hôn ha ha ha ha ha ——”
Ba người bọn họ đùa giỡn cười vang, Chu Thời Dư liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường rồi đứng dậy.
Trước khi đẩy cửa vào phòng ngủ, anh quay đầu lại nhìn thư ký Trần đi theo phía sau, nhàn nhạt nói: “Nửa tiếng nữa, nói bọn họ ra về.”
“Vâng.” Thư ký Trần lập tức đặt bao toàn bộ quán bar trong nửa tiếng nữa, xong xuôi anh ấy mới hỏi:
“Trợ lý bác sĩ Lương buổi chiều tới hỏi, anh có muốn tiếp tục khám và chữa bệnh như kế hoạch nữa không ạ?”
Thời gian trôi qua trong im lặng.
Một lúc lâu sau, khi thư ký Trần đang định hỏi lại thì anh đã vặn tay nắm mở cửa, lạnh giọng nói:
“Cứ như thường lệ.”

Sau vài ngày làm quen, Thịnh Tuệ đã thân với các học sinh trong lớp hơn nhiều.
Thân thì thân nhưng những việc khó khăn thì vẫn nhiều như cũ, không bớt đi chút nào.
Sáng nay trong giờ học có một học sinh thiểu năng đã đi tiểu trong quần, lớp học nhanh chóng bốc mùi khó chịu.
Sau khi Thịnh Tuệ phát hiện, cô lập tức bế cậu bé vào nhà vệ sinh, tắm rửa sạch sẽ và mặc cho cậu chiếc quần mới, đồng thời không quên dọn sạch vũng nước tiểu to tướng bên cạnh ghế ngồi.
Ai ngờ buổi chiều em ấy lại bài tiết trong chiếc quần mới thay.
Không còn quần dự phòng để đổi, Thịnh Tuệ chỉ có thể lấy quần dự trữ từ tủ của giáo viên để đưa cho cậu bé, sau đó gọi phụ huynh đến trường đón cậu càng sớm càng tốt, sau đó cô nhìn Tề Duyệt:
“Em quản lớp chút nhé, chị vào nhà vệ sinh.”
Thấy cô tìm bột giặt và chậu nhựa, Tề Duyệt sửng sốt: “Chị định giặt quần cho trò ấy à? Chờ ba mẹ trò ấy đến là được mà.”
“Mẹ em ấy mỗi ngày đều đi xe buýt đến trường.” Thịnh Tuệ bình tĩnh nói: “Quần có mùi khai quá, tài xế và hành khách có thể sẽ không cho họ lên xe.”
Trẻ đặc biệt thường sẽ bị hầu hết mọi người lãng quên, tuy những năm gần đây tình hình đã được cải thiện nhưng các em vẫn là nhóm trẻ dễ bị tổn thương.
(*) Trẻ đặc biệt: chỉ những trẻ có khiếm khuyết về mặt thể lý, tinh thần, trí tuệ, nhận thức.
Thịnh Tuệ biết những gì mình có thể làm được rất ít, nhưng còn tốt hơn là thờ ơ.
Bận rộn một hồi, buổi trưa trôi qua nhanh như chớp mắt, đến khi cô hoàn hồn thì Tề Duyệt đã thúc giục học sinh tan học.
Ngoài cửa sổ mưa phùn lất phất, mây đen giăng kín, Thịnh Tuệ bảo học sinh nhớ mở dù che mưa rồi xếp hàng trước cổng trường cùng các giáo viên chủ nhiệm khác.
Lúc này trước cổng có học sinh, giáo viên xếp hàng và phụ huynh đứng chờ ở ngoài, ai cũng cầm một chiếc dù.
Mãi không thấy dì tới đón Chu Dập, trong lòng Thịnh Tuệ mơ hồ suy đoán.
Chu Thời Dư sẽ đến sao?
Mang theo sự lo lắng bị người khác phát hiện và sự chờ đợi mà chính cô không nhận ra, Thịnh Tuệ cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh trong màn mưa ở đằng xa, anh đang đi xuyên qua đám đông náo nhiệt, dù vẫn chưa bung lên.
Có lẽ không muốn sự xuất hiện của mình gây ra náo động, Chu Thời Dư chỉ đứng một mình trong gió phất mưa phùn, cao lớn chững chạc, với chiếc áo gió dài đến đầu gối, sự im lặng và lẻ loi như không muốn lây nhiễm cuộc sống thế gian.
Cho đến khi hai người giao mắt với nhau, anh mỉm cười với cô.

Cuối cùng Chu Dập vẫn được dì bảo mẫu đón về.
Cô dường như không biết Chu Thời Dư vẫn đang ở đó, thậm chí cô còn không nhìn qua phía anh trước khi nắm tay Chu Dập đi về phía dì.
Sau khi đưa các học sinh ra về, Thịnh Tuệ vội vã quay trở lại tòa nhà giảng dạy, cô nghĩ đến người vừa hết sốt cao vẫn đang đợi cô dưới mưa nên bước chân càng tăng tốc.
Lúc cô trở ra, ngoài cổng trường không còn ai, chỉ có Chu Thời Dư đang đứng yên cách đó không xa, kiên nhẫn chờ cô đến.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Thịnh Tuệ dẫm phải một vũng nước nhỏ, cô bước nhanh tới, nhìn thấy trên vai anh đã ướt sũng, cau mày nói:
“Sao anh không đến sạp bán báo bên cạnh trú mưa vậy?”
Chu Thời Dư nhận lấy chiếc dù từ tay cô, khi đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau, Thịnh Tuệ chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
“Mưa nhỏ mà em.” Anh cầm dù lên che đầu, hơi nghiêng về phía cô, nở nụ cười dịu dàng: “Đường đến sạp báo xa quá, anh sợ em không tìm thấy anh.”
Tìm không thấy thì có thể gọi điện thoại mà.
Đầu xuân se lạnh, bệnh chưa khỏi lại còn dính mưa, lỡ lại bị sốt cao thì phải làm sao.
Có lẽ vì cô mắc bệnh tiểu đường nên cô rất hiểu tầm quan trọng của sức khỏe, hoặc bởi vì mối quan hệ giữa hai người đã khác trước, Thịnh Tuệ có thể rõ ràng nhận ra mình hơi bất mãn với việc Chu Thời Dư không quý trọng cơ thể anh.
Hai người sóng vai nhau đi về phía chiếc Aston Martin bên kia đường, Thịnh Tuệ chán nản rủ mắt xuống, âm thầm giữ khoảng cách với anh.
Chu Thời Dư nhìn thấy sự kháng cự của cô, tay anh nắm chặt cán dù, giọng điệu vẫn dịu dàng: “Hình như tâm trạng em không tốt lắm.”
“…… Không có.”
Thịnh Tuệ nghĩ mình không có quyền nói Chu Thời Dư phải làm gì, nhưng vai phải của anh đã bị ướt một nửa, cô hơi mím môi: “Anh đến gặp em là có chuyện gì sao?”
“Đây là chìa khóa trong nhà, ngày hôm qua anh quên đưa cho em.”
Chu Thời Dư lấy chìa khóa nhà từ trong túi ra, lại thấy Thịnh Tuệ nhíu mày như thể không muốn lấy nó, đôi mắt anh hơi ảm đạm:
“Vậy là em không thích sống cùng với anh ——”
“Ngài Chu.”
Thịnh Tuệ không nghe rõ lời anh nói, cô cắn má trong đến đau, xen ngang lời anh:
“Em biết em không nên xen vào chuyện người khác, nhưng em nghĩ ngài nên yêu quý cơ thể của mình hơn.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, lúc này mới chú ý tới chiếc dù trên đầu vẫn luôn nghiêng về phía mình, bấy giờ mới hiểu được tại sao vai phải của anh bị ướt.
Lồng ngực của Thịnh Tuệ phập phồng như bị ngâm trong nước mưa, cô lấy ra một chiếc khăn tay sạch từ trong túi, không biết vì sao lại kích động mà nhón chân lau nước mưa trên người Chu Thời Dư.
“Có lẽ vì cơ thể của ngài khỏe mạnh nên anh không quan tâm, nhưng sức khỏe thực sự quan trọng, xin đừng để bị mắc mưa—“
Lời còn chưa dứt, Thịnh Tuệ cảm thấy có một cánh tay cường tráng ôm lấy eo của mình, nhẹ nhàng mà dùng sức ôm cô.

Trong chốc lát, chóp mũi tràn ngập mùi mưa ẩm ướt xen với mùi gỗ nồng đậm.
Không biết vì sao, Thịnh Tuệ được bao bọc trong cái ôm thân mật như vậy lại cảm thấy nhẹ nhõm lẫn lo được lo mất.
Cô cảm thấy khó hiểu nhiều hơn là thẹn thùng, người cô giấu trong chiếc áo khoác màu đen, bối rối ngẩng đầu lên: “Ngài Chu?”
“…… Lại là ngài.”
Chu Thời Dư kiên nhẫn sửa lại cho cô, anh quay mặt sang một bên, khẽ tựa đầu vào vai cô, hơi thở ấm nóng của anh phả vào cổ Thịnh Tuệ, tư thế giống như vành tai chạm tóc mai (*), anh thấp giọng nói với cô:
“Như vậy chúng ta sẽ không dính mưa nữa.”
(*)
Vành tai chạm tóc mai (raw là 耳鬓厮磨): Nghĩa đen là vành tai của người này chạm vào phần tóc mai ở lỗ tai của người nọ.

Nghĩa bóng chỉ hai người quấn quýt bên nhau, mối quan hệ cực kỳ thân thiết gần gũi.
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận