Chương 3: Hạnh phúc, ngươi đã đến rồi ư?
Trở về kí túc xá, cô cũng không quên chuyện chính mình là “Thân mang tội”, vui mừng đăng nhập vào trò chơi. “Phạm nhân” cũng rất vui sướng!
Ngay lúc cô đang cười híp mắt login, tin tức đầu tiên của hệ thông làm cô nghẹn họng giương mắt nhìn.
[Bản đồ hệ thống]: Võ lâm minh chủ [Vô Danh], đệ nhất chiến sĩ bản khu “Thiên Nhẫn” đã ở bản đồ login! (ngoạn gia được hệ thống phong cho phong hào, đi tới đâu đều được hệ thống thông báo)
Đỗ Viện Viện vô thức trừng lớn mắt, vội vàng điều khiển nhân vật di chuyển trong ngục giam. Đại BOSS đỉnh đỉnh Vô Danh đến ngục giam làm gì?
Bỗng nhiên, đại thần uy vũ một thân hoàng kim từ trên trời rơi xuống, cùng với gió lớn thổi ào ào, hắn một thân đơn độc quỳ gối xuống đất, Nguyệt đao hình rồng cần ngang trong tay, mái tóc dài đen nhánh khua trong gió, giống như sư tử oai phong ương ngạnh kiêu ngạo rít gào.
Ôi chao, trí óc Đỗ Viện Viện mơ màng…. quá đẹp trai a!
[Ham Chơi Viện Viện]: Vô Danh đại thần, tuy rằng chúng ta không quen biết nhau nhưng ta không chịu được muốn hỏi một câu, ngươi có thể giúp ta đem ngục trưởng làm thịt chứ? Tiện tay thôi mà nha
~(≧▽≦)/~nha nha nha.
[Vô Danh]: Được.
“Khụ khụ khụ……………….” Cô chỉ là tiện miệng nói theo suy nghĩ mà thôi, không ngờ đại thần lại vui lòng giúp cô thoát khỏi bể khổ.
Hôm nay rất may mắn a, may mắn đầu tiên là lần đầu được tiếp xúc thân mật với Trần Mặc, sau lại được gặp đại thần, ôi chao, cuộc sống thực quá tốt đẹp.
Tấn công NPC, đầu tiên là phải mở toàn bộ trạng thái PK, cho nên trong vòng một trăm dặm, đều bị sát thương.
Trong lúc Vô Danh vung nguyệt đao lên, thân ảnh bốn phía phát ta một tầng ánh sáng, nhìn thẳng về chỗ Đỗ Viện Viện.
[Vô Danh]: Viện Viện, chú ý máu của mình.
[Ham Chơi Viện Viện]: Sao?………….A!
Đỗ Viện Viện thở hắt ra, lập tức thêm máu cho chính mình, hóa ra, ánh sáng kia không phải chỉ là khuếch chương thân phận, mà còn có lực sát thương nhất định.
Ôi? Từ từ! Đại thần vì sao lại thân mật gọi mình là “Viện Viện”?
Vô Danh – ngoạn gia mãn cấp, có được trang bị đứng đầu khu, giá trị sinh mệnh 30000.
Tuy vậy, bằng thực lực của hắn, giết chết ngục trưởng mười mấy vạn huyết vẫn phải cần mười phút.
Lúc lòng mình xúc động, cô cũng không quên đem hình ảnh mình cùng với đại thần chụp lại, a, ha ha, này có tính là anh hùng cứu mỹ nhân không, hắc hắc = =
Nhưng mà ngay tại lúc cô điều chính độ lớn của góc màn hình lại thấy hai ngoạn gia trâu bò ăn mặc giống nhau.
Hai người này chính là thường lên loa, chính là đệ nhị cùng đệ tam của bản khu [Ban Ngày Không Hiểu Gia] dắt tay thê tử [Mị Nương] ngủ tại nhà tù nhỏ bé.
Đỗ Viện Viện mở lớn hai mắt, này này này, vào ngục giam thật là tốt a!
Nhưng không đợi cô nghĩ xong, chỉ thấy Ban Ngày Không Hiểu Gia đưa lưng về phía Vô Danh, đã thay đổi thành trạng thái công kích.
Mà Vô Danh lại đang PK cùng ngục trưởng, không rảnh để phòng ngự công kích bên ngoài, Ban Ngày Không Hiểu Gia cũng một thân trang bị cực phẩm, lực công kích không thể khinh thường, Vô Danh buộc phải ăn đại hoàn đan để bổ xung giá trị sinh mệnh.
Đỗ Viện Viện ngồi ở trước máy tính, thấy máu của Vô Danh liên tục rớt xuống, nhanh đến độ đỏ cả mắt. Nhịn không được mắng lớn.
[Ham Chơi Viện Viện]: Tiểu nhân! Hắn đang đánh ngục trưởng, ngươi lại còn ở sau lưng hắn hạ độc thủ? Có bản lĩnh quang minh chính đại PK, đừng có như chuột cống đánh lén!
[Mị Nương] ngoái đầu nhìn lại cười: Đồ rác rưởi, đúng xa ra một chút.
Mị Nương cũng Đỗ Viện Viện đều là chức nghiệp vú em, nhưng cấp bậc và trang bị của hai người, hiển nhiên là kém xa nhau.
Điều khiến Đỗ Viện Viện không nghĩ tới đó chính là, mồm Mị Nương rất không sạch sẽ! (Bạch:cười)
[Ban Ngày Không Hiểu Gia]: Lão bà, đừng cùng nàng nói năng nhàm nhí, mau thu hình lại, ta hôm nay muốn đem Vô Danh dẫm nát trong lòng bàn chân, ha ha.
Nhưng mà ngay lúc cô bất bình tức giận lại nhận được tin nhắn của Mặc. Phát thư tới.
“ Đừng để ý đến hai người bọn họ, bọn họ dù cùng tiến lên cũng không đánh chết được ta.”
Thì ra Vô Danh chính là Mặc, không trách được hắn lại xuất hiện tại ngục giam, trách không được hắn là tiểu hào một thân rác nát cũng không để ý, trách không được thao tác của hắn rất kiêu ngạo, cũng do hắn không phải là một người bình thường, mà là đại thần lớn nhất cả khu.
Không biết vì sao, Đỗ Viện Viện cư nhiên lại đem Vô Danh cùng Trần lão sư Trần Mặc liên tưởng trên cùng một nhân vật, vì thế mượn tên Vô Danh, cô mê trai quá mà đem suy nghĩ trong lòng nói ra:
[Ham Chơi Viện Viện]: Mặc cố lên! Ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi! Cố lên! Cố lên!
Lời này vừa nói ra, không biết Vô Danh bị dọa tới như thế nào, nên tốc độ thao tác hỗn loạn một chút, hắn đứng im lặng một chỗ, tùy đối thủ công kích mãnh liệt, tầm mắt hắn từ đầu đến cuối dừng lại ở chỗ nhân vật của Đỗ Viện Viện.
[Ham Chơi Viện Viện]: Mặc mau đánh trả, đừng để cho tiểu nhân đạt được mục đích a!
Vô Danh lúc này mới thu hồi suy nghĩ, một chiêu bạo kích tung ra, giơ cao nguyệt đao chém vào đầu vai đối phương, làm cho sinh mệnh đối phương giảm 8000.
Mị Nương thấy sinh mạng lão công nhanh chóng tụt xuống, vi phạm quy tắc PK, một bên giúp lão công thêm huyết, nhân phẩm cuối cùng cũng không còn.
Vô Danh một mặt đối phó với những công kích của Ban Ngày Không Hiểu Gia, một mặt giết chết ngục trưởng, mắt thấy giá trị sinh mệnh của ngục trưởng sắp tới đáy, Mị Nương lại vụng trộm ném độc phấn về phía Vô Danh, nháy mắt đưa hắn hóa thạch tại chỗ, nhưng không đợi Mị Ngương đắc ý rêu rao, Vô Danh thoát khỏi sự trói buộc của độc phấn, vung một đao chém vào chân Mị Nương, đao quang ghê gớm đánh Mị Nương bay tới chỗ cột gỗ.
[Vô Danh]: Thấy ngươi là nữ nhân nên mới không cùng ngươi so đo, tự giải quyết cho tốt.
[Mị Nương] vẻ mặt thất sắc: Như thế nào có thể? Kỹ năng “Thạch hóa” ở toàn khu chỉ có mình ta đạt tới mức mãn cấp, cho dù trang bị ngươi tái cuồng cũng không thể lập tức thoát khỏi được.
[Ham Chơi Viện Viện]: Vỗ tay! Vỗ tay! Xứng đáng! Bởi vì giá trị nhân phẩm của các ngươi là số âm.
Vợ chồng hai người không để ý đến những lời khiêu khích của cô, vô liêm sỉ cùng xuất chiêu đối phó với Vô Danh.
Rốt cục NPC ngục trưởng chết, Ham Chơi Viện Viện thuận lợi chạy ra khỏi ngục giam, cùng lúc đó, Vô Danh thông qua tiểu hào đưa cô tống truyền phù, nhanh chóng đưa cô bay về thành, đứng ở khu vực an toàn chờ hắn. Bởi vì nếu cô bị giết, sẽ bị trở lại ngục giam đền tội.
Nhưng Đỗ Viện Viện lại không muốn rời khỏi, dù sao đối thủ cũng là một gã mãn cấp chiến sĩ cùng một vị cao cấp đạo sĩ – tổ hợp chiến đấu, thiên hạ vô địch.
Tuy rằng cô thế đơn lực bạc, nhưng tốt xấu gì cũng là một tiểu đạo sĩ, có thể cấp cho Vô Danh vài giọt máu……
Lúc tâm ý cô hoảng loạn lại phát hiện đại danh của mình từ màu đỏ chuyển sang màu vàng, thông báo rằng cô đẫ tẩy được một phần tội lỗi, lại sẽ không bị ngoạn gia tùy ý công kích, vì vậy, cô mua truyền tống phù, đau lòng mua sang dược Đại hoàn đan để trị thương, tiếp theo liền trở lại trước cửa ngục giam.
Khi cô đến nơi chính là lúc Vô Danh cùng Ban Ngày Không Hiểu Gia đang đánh nhau túi bụi, ánh sáng bắn ra bốn phía, Sơn Băng Địa Liệt. Cô tìm một góc khuất an toàn, im lặng thêm máu cho Vô Danh, trộm vứt đại hoàn đan xuống dưới đất.
Mà hành vi lén lút của cô, rất nhanh bị một người đang đứng ở một bên xem cuộc chiến – Mị Nương phát hiện.
[Mị Nương]: Nha đầu chết tiệt, còn dám trở về?
[Ham Chơi Viện Viện]: Hừ! Vì cái gì không giám? Xem ta không vừa mắt sẽ giết ta, dù sao ngươi là quý danh không sợ hồng danh.
Đỗ Viện Viện áp dụng phép khích tướng, chỉ cần Mị Nương ra khỏi nhà giam, Vô Danh mới có thể thắng.
Mị Nương sẽ không ngốc đến nỗi cùng cô so đo, nhưng nàng mở hình thức PK tổ đội, một khi công kích Vô Danh, tên của nàng sẽ biến sắc, vì thế Đỗ Viện Viện bắt được cơ hội này, mỗi khi tên của Mị Nương biến sắc, cô có thể ác ý trong hình thức PK tung một ít độc dược về phía Mị Nương, còn phát mấy cái biểu tình chọc giận cợt nhả Mị Nương.
Rốt cuộc Mị Nương không thể nhịn được nữa, một chiêu sát thương đủ lớn “Hỏa Phù” bay về phía Ham Chơi Viện Viện.
Ham Chơi Viện Viện ngã ngay xuống đất, cô vui vẻ lập tức trở về khu vực an toàn, mua thuốc lần nữa rồi tái trở về ngục giam.
Cứ như vậy, đi đi về về, Mị Nương giết cô vô số lần, Mị Nương tiền nhiều, lần lượt ăn đạo cụ tẩy bạch, mà Đỗ Viện Viện cũng bám riết không tha chạy tới, dẫn Mị Nương nhảy nhót khắp bốn phía, cho đến khi đem Mị Nương tới bên cạnh ngục trưởng vừa sống lại. Ngục trưởng gặp hồng danh giết không tha, tất nhiên bám lấy Mị Nương điên cuống chém giết.
Chức nghiệp của Mị Nương dù sao cũng là đạo sĩ, phòng ngự so với chiến sĩ không giống nhau, càng không chịu nổi NPC liên tục công kích, chỉ có cách vừa bổ sung huyết vừa chạy, bộ dạng chật vật không chịu nổi, còn đâu hình dáng đệ tam toàn khu.
[Đại Lạt Bá][Vô Danh]: Từ lúc khu mở đến nay, ngươi đã bị ta giết 1356 lần, đừng tự rước lấy nhục nữa.
Lời vừa lóe ra đúng lúc Ban Ngày Không Hiểu Gia ngã xuống đất,vừa xoát ra, nháy mắt mặt biên trò chơi đã chật ních.
Đỗ Viện Viện xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, tuy rằng đã chết hơn chục lần, nhưng giờ phút này miễn bàn, cô đều cười đến vui vẻ.
Cô cứ tưởng Vô Danh sẽ mắng đối phương đến tang tác tơi bời, không biết, Vô Danh vừa nói câu kia xong, đổi lại một khuôn mặt ôn nhu tươi cười.
[Đại Lạt Bá][Vô Danh]: Viện Viện, nàng nguyện ý gả cho ta chứ?
“?!” Đỗ Viện Viện suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống, Vô Danh nói cái gì vậy?
[Đại Lạt Bá][Vô Danh]: Nếu nàng không đáp ứng, ta sẽ tiếp tục xoát, cho đến khi nào nàng đồng ý mới thôi.
Đỗ Viện Viện cứ tưởng là hắn nói giỡn, ai ngờ hắn thật sự làm.
Mấy trăm lời câu hôn, rất nhanh chóng nhấn chìm các tin tức của ngoạn gia, thậm chí cũng có ngoạn gia bắt đầu quát [Ham Chơi Viện Viện], giục nàng nhanh chóng đáp ứng, để làm cho khu trở lại bình thường, còn bắt đại thần đẹp trai đứng đầu toàn khu chờ đến bao giờ?
“……………..” Đỗ viện viện cắn căn ngón tay, gả thực ra không thành vấn đề, nhưng cô chính là một cái nghèo kiết xác, …….. Làm sao có thể sánh với những cái người ta sử dụng tùy tiện cũng là đại loa a.
[Ham Chơi Viện Viện] tán gẫu riêng [Mặc]: Ngươi đừng có xài tiền bậy bạ, nếu ngươi không sợ ta là gay, ta liền gả cho ngươi.
[Mặc] hồi âm [Ham Chơi Viện Viện]: Xem màn hình.
Đỗ Viện Viện không hiểu rõ nên từ từ ngước mắt lên….
“ Vô Danh đã sử dụng phù thay đổi thời tiết, đem toàn bộ không trung vốn màu xanh nhuộm thành một mảng tối đen, “ Bằng bằng bằng” vài tiếng nổ vang lên, mấy đạo pháo hoa y như lửa của phượng hoàng bừng sáng tận trời, ngay sau đó, những cánh hoa anh đào màu hồng nhạt bay lợn khắp nơi, một sân đầy màu đỏ của hoa anh đào, nhẹ nhàng bay trong gió khắp thành, tạo thành một biển hoa ùng tâm tư.”
Thấy thế, Đỗ Viện Viện hiển nhiên là thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà đam ra lo sợ), cô che môi, tự nhiên khóc.
Lúc này cô lại nhận được một cái bưu kiện, cái nhẫn độc nhất vô nhị[Ám Kim Long giới] đã được đưa vào hộp thư của Đỗ Viện Viện.
Cô khẽ mím môi, tuy rằng cảnh trước mắt đều giống như hư cấu trong câu truyện tiểu thuyết, cô lại cảm thấy niềm hạnh phức trước nay chưa từng có, đông thời cũng cảm thấy tội lỗi lan tràn khắp lòng mình.
Thực xin lỗi Trần sư huynh, ta biết ta không nên thay lòng đổi dạ, nhưng là ……..Ô ô……….. ta chỉ hâm mộ người ta một lát, ta còn rất thích ngươi, tin tưởng ta, ta thề!
[Đại Lạt Bá][Vô Danh]: Điều quan trọng nhất đã quên nói, canh của nàng tay nghề thật không tồi ^_^………… Uống được lắm.
Đỗ Viện Viện nháy mắt hóa dại, cô đồ đần độn này, kỳ thật vừa nãy Trần Mặc đã đưa ra gợi ý, thế nhưng cô thật không ngờ đại thần Vô Danh chính là Trần Mặc cô yêu nhất!
Cơ thể cô khẽ run lên, cô không nói hai lời, véo một cái vào đùi bạn tốt……
“A!……..Khuya khoắt đừng động kinh!…………”
“ Úi da! Đau sẽ không phải là mộng! Mau rời giường chúc mừng ta! Mặc rốt cục cũng theo ta………. Ha ha ha………..”
Người yêu nhau, không ở nơi này gặp nhau, thì ở chỗ này gặp gỡ, đơn giản là, bọn họ vì muốn tìm được hạnh phúc mà ra sức chạy.
-Hoàn-