Lúc này đã là hai rưỡi chiều, lần đầu tiên sau sáu năm hành nghề, Khâu Y Dã liên lạc với đoàn phim để xin nghỉ phép vì vấn đề cá nhân.
Nếu cậu là một nhân viên văn phòng sáng chín giờ đến làm chiều năm giờ tan làm thì nhất định sẽ có một mức độ ám ảnh nào đó đối với giải thưởng cho sự chuyên cần.
Ít nhất lúc cậu gọi điện thoại cho Trương Lượng Lượng thì cực kỳ không thoải mái: thành tựu duy trì bấy lâu nay vỡ tan như bong bóng, biến thành nước xà phòng không cam lòng bị xả đi.
Có lẽ vì bình thường Khâu Y Dã quá siêng năng và đúng giờ, Trương Lượng Lượng nhận điện thoại của cậu câu đầu tiên là hỏi có phải cậu bị ốm rồi không, mọi người trong đoàn phim đều rất lo lắng cho cậu.
Khâu Y Dã vừa nãy mới nói được ra tiếng, giọng khàn khàn như thể sắp vỡ ra bất cứ lúc nào.
Trương Lượng Lượng nhanh chóng bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt, dự tính sẽ dời cảnh quay của cậu sang mấy ngày sau.
Trương Lượng Lượng xem như tương đối bình tĩnh, còn Thư Dư và Tiểu An thì khác.
Bọn họ biết sức khỏe của Khâu Y Dã rất tốt, hiếm khi ốm đau nên vô cùng lo lắng, đều muốn đến thăm cậu, lại bị cậu dùng một câu ‘đang ở nhà bạn dưỡng bệnh’ ngăn lại.
Đùa nhau à, vết thương trên miệng gần như không có cách nào giải thích với người ngoài.
Đợi cậu dàn xếp ổn thỏa xong, cổ họng lần nữa bãi công, lại không nói nên lời.
Hạ Khôn đã đi làm, trước khi đi còn nói với cậu rằng mấy ngày tới ở lại đây để dưỡng bệnh.
Lúc đó cậu vẫn còn đang trong cơn khiếp sợ mặt mày hốc hác, giơ ngón giữa về phía Hạ Khôn.
Hạ Khôn đang thắt cà vạt, liếc nhìn ngón giữa của cậu: “Có mơ ước là chuyện tốt.”
Khâu Y Dã bỗng sinh ra một chút ý chí chiến đấu kỳ lạ, nhưng đồng thời đầu càng đau hơn.
Chiếc chăn bông ba lớp đã đóng góp công sức rất nhiều, cơn sốt của Khâu Y Dã đã giảm bớt, nhưng cổ họng lại cực kỳ khó chịu, vẫn luôn muốn ho, mà vừa ho xong thì cổ họng liền đau.
Cậu gửi tin nhắn cho Nhậm Quyên, muốn nhờ cô mang cho mình một ít tuyết lê, chanh và đường.
Nhậm Quyên khá đáng tin cậy, không chỉ lập tức nhắn lại ‘Ok’ mà còn nói cho cậu biết trong tủ đựng thực phẩm trong phòng bếp ở Hối Gia có mật ong, bảo cậu uống nước mật ong ấm.
Khâu Y Dã không nhìn thấy bộ quần áo của mình đâu, đương nhiên, nếu có nhìn thấy cũng chưa chắc đã muốn mặc.
Cậu quấn hai lớp áo choàng tắm dày cộp rồi lững thững đi vào bếp.
Khi nhìn thấy bốn mươi chín chai mật ong trong tủ đựng thực phẩm, nội tâm Khâu Y Dã đều là dấu ba chấm.
Không sai, bốn mươi chín chai, sau khi khiếp sợ xong cậu còn nghiêm túc đếm lại lần nữa.
Lẽ nào Hạ Khôn có sở thích sưu tầm mật ong? Vậy nếu cậu uống mật ong của hắn thì hắn sẽ không tức giận đó chứ?
Tức giận thì tức giận thôi, dù sao thì cậu cho rằng mình đã bước đầu nắm trong tay bí quyết để trấn áp lửa giận của Hạ Khôn.
Mặc dù tác dụng phụ có hơi lớn nhưng hiệu quả rất tốt.
Hơn nữa Khâu Y Dã rất tự tin mà phán định, thông qua cải thiện chi tiết, tác dụng phụ có thể được loại bỏ.
Khâu Y Dã mất một thời gian dài để chọn mật ong, từ nhãn mác có thể thấy được những chai mật ong này đến từ các vùng khác nhau của ít nhất mười quốc gia.
Làm sao bây giờ, cậu đều muốn thử hết.
Dường như lại có chút hiểu Hạ Khôn hơn, nếu cậu nhìn thấy những chai mật ong có dán mác dễ thương màu sắc hấp dẫn này thì có lẽ cũng sẽ phấn khích muốn mua hết về.
Cuối cùng cậu chọn một chai mật ong từ New Zealand, trên nhãn mác vẽ một bông hoa nhỏ màu trắng trông hơi giống hoa mơ.
Sau khi pha với nước ấm thì hơi có vị thuốc, nhưng tổng thể mà nói thì nó có vị khá ngon.
Khâu Y Dã cầm cốc nước mật ong, không muốn quay trở về giường nằm, cũng không đụng vào máy tính của Hạ Khôn, vì vậy cậu ôm chăn bông đi đến phòng máy chiếu tiếp tục nghiên cứu《 Crazy Stalker》.
Vương Thành Tịch nhận được điện thoại của Hạ Khôn vào sáng sớm, buổi sáng hắn không đến công ty, cuộc họp với giám đốc tài chính Từ Vãng sẽ chuyển sang video, hủy một phần những lịch trình khác, còn lịch trình quan trọng thì đẩy xuống buổi chiều.
Từ Vãng sau khi kết thúc video thì đi tìm Vương Thành Tịch, vẻ mặt trầm ngâm hỏi anh ta gần đây có phải có chuyện gì xảy ra với Hạ Khôn hay không.
Vương Thành Tịch bị hỏi đến có hơi ngơ ngác: “Xảy ra chuyện gì?”
Từ Vãng lấy một gói bánh quy tiêu hóa ở trên bàn, có chút ghét bỏ xé vỏ rồi bẻ một miếng cho vào miệng: “Cậu không biết à? Hôm nay tôi thảo luận với cậu ta về dự báo tài sản quý tới, vậy mà cậu ta lại thất thần! Tôi còn nghi ngờ có một Hạ Khôn giả ngồi sau màn hình.”
Vương Thành Tịch nhớ đến ánh mắt có chút hài lòng của Hạ Khôn khi nhìn thấy Liam tối hôm qua, chẳng lẽ là do kỹ thuật quá tuyệt vời của người đứng đầu bảng nên bị dày vò đến đêm muộn? Nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, anh ta còn chưa từng gặp người nào có thể giữ được Hạ Khôn ở trên giường.
Vì vậy chỉ có thể thận trọng đưa tin tức cho Từ Vãng, nói rằng tối qua Hạ Khôn đến tòa nhà Cửu Hoa.
Từ Vãng như thể bị chứng ám ảnh cưỡng chế mà gấp vỏ của chiếc bánh quy tiêu hóa thành một hình vuông rồi đè xuống đáy cái cốc của Vương Thành Tịch, sau đó mới tiếp lời: “Trực giác của tôi là, vấn đề không nằm ở tòa nhà Cửu Hoa.
Con người ấy mà, đều sẽ có thất tình lục dục, trước đây chưa từng thấy trên người Hạ Khôn, có lẽ chỉ là vẫn chưa gặp phải người đó thôi.”
Từ Vãng nhìn Vương Thành Tịch, lời nói không nhanh, thanh âm cũng không nặng, nhưng lại khiến người ta khó có thể xem nhẹ: “Sau đây là đề nghị cá nhân của tôi, cậu nghe thử xem.
Gần đây Hạ tổng thân cận với người nào, tôi không hỏi là ai nữa, cậu cũng không cần nói cho tôi biết.
Nhưng cả cậu và Nhậm Quyên nên đặc biệt lưu ý, tin tức không thể để lộ ra ngoài.”
Đôi mắt của Từ Vãng không to nhưng Vương Thành Tịch cảm thấy anh ta rất có mắt nhìn, anh ta liếc nhìn tập tài liệu thứ ba đặt ở trên bàn: “Năm sau, hoặc là năm nay, không còn là những tháng ngày thái bình nữa đâu.”
Sau khi Từ Vãng rời đi, Vương Thành Tịch sờ vào gáy của tập tài liệu màu đen, tư bản Lâm Thị?
Năm đó lúc Hạ Khôn đến Thiên Tịnh chỉ mang theo mỗi Từ Vãng, vô cùng tín nhiệm anh ta.
Từ Vãng quả thực có chút thần thông, trực giác còn chuẩn hơn cả phụ nữ.
Vương Thành Tịch nhận thấy lời nói của anh ta có giá trị tham khảo vô cùng cao.
Có lẽ do buổi sáng nhận được chỉ điểm của Từ Vãng mà buổi chiều lúc Vương Thành Tịch gặp Hạ Khôn thì cảm thấy khí chất trên người hắn có sự biến hóa vi diệu, dường như là mềm mỏng hơn nhưng lại càng chói mắt hơn.
Công bằng mà nói, ngoại hình của Hạ Khôn chỉ được xem là nam tính đoan chính, phần lớn sức hấp dẫn của hắn là khí chất dám làm dám chịu cũng như sự sắc sảo lúc bộc lộ lúc thu liễm khiến người ta không tài nào đoán được.
Nhưng bây giờ nhìn kỹ, lại cảm thấy hình như chỗ nào đó của hắn thật đẹp trai.
Nhậm Quyên bị gọi vào văn phòng của Hạ Khôn một lúc, sau khi ra khỏi văn phòng thì vội vàng rời đi, Vương Thành Tịch đưa mắt ra hiệu với cô.
Xuất phát từ sự phối hợp ăn ý nhiều năm, Nhậm Quyên dùng khẩu hình nói với y một cái tên.
Vương Thành Tịch nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trong lòng nói, Khâu Y Dã, báo động đỏ.
Bình thường hiệu suất làm việc của Hạ Khôn cực cao, cả một buổi chiều nay gần như là sắp bay lên đến nơi rồi, các loại công việc được phân chia chính xác từ phức tạp đến đơn giản, gọn gàng phân công xuống, đi gặp mặt hai người, vừa qua bốn giờ đã bảo Vương Thành Tịch cầm một ít tài liệu rồi rời đi.
“Hai ngày tới tôi không ở công ty, cuộc họp chiều mai với Đổng Liên Sinh và sáng ngày kia với Đàm Nghệ chuyển thành họp video.
Có bất cứ vấn đề gì thì gửi email.”
Vương Thành Tịch suy nghĩ rồi nói: “Vâng, Hạ tổng.
Chiều ngày kia có lẽ có một văn kiện cần ngài ký tên, tôi sẽ gửi fax cho ngài.
Gửi đến Lam Khu sao?”
“Hối Gia.”
Vương Thành Tịch thầm nghĩ, Từ Vãng thực sự siêu quá rồi.
Hạ Khôn chưa bao giờ nuôi tình nhân trong nội thành, vậy nên người này có còn là tình nhân không?
Hạ Khôn dẫn Vương Thành Tịch và Nhậm Quyên vào nhà.
Vương Thành Tịch giúp Nhậm Quyên bỏ hai chiếc thùng lớn xuống rồi mang tài liệu ở trong túi đi đến phòng làm việc.
Nhậm Quyên mở ba chiếc vali lớn nhất ở trên mặt đất, sau đó bắt đầu sửa sang phòng thay đồ.
Phòng ngủ chính không có người, Hạ Khôn đi đến phòng bếp.
Trong nồi đất Tử Sa, cháo đang được đun ở lửa nhỏ nhất, trên bàn bếp đặt một chai mật ong, trên đó dán một tờ giấy nhớ ‘Tôi đã uống mật ong của anh.
Xin lỗi vì đã phá hỏng đội hình chai mật ong của anh, sau này nhất định sẽ bổ sung lại cho anh’.
Hiển nhiên là Khâu Y Dã đã không luyện chữ cho tốt, nét chữ rất trẻ con.
Hạ Khôn cầm lấy tờ giấy nhớ, khóe miệng ngậm ý cười, sau đó còn nghiêm túc xem lại hai lần rồi mới bỏ vào túi.
Hạ Khôn đẩy cửa phòng máy chiếu, trên màn hình đang chiếu phiên bản Mỹ của《 Crazy Stalker》 mùa đầu tiên, Khâu Y Dã làm ổ trên sofa ngủ vô cùng ngon lành, cổ áo choàng tắm xiêu vẹo ló ra khỏi chăn bông, che đi một nửa vết bầm tím trên cổ.
Hạ Khôn ngồi xuống bên cạnh cậu, sofa hơi lún xuống, Khâu Y Dã cử động cổ, nhưng không tỉnh lại.
Hạ Khôn duỗi tay ra, ngón tay lướt nhẹ qua vết máu trên môi Khâu Y Dã.
Chàng thiếu niên hung bạo và khát máu năm xưa vẫn luôn chôn chặt trong lòng hắn, mặc cho cỏ dại mọc cao ba thước cũng không thể che lấp toàn bộ rễ cây có mùi gỉ sắt bên dưới.
Lúc Khâu Y Dã tỉnh dậy, Hạ Khôn đã xem gần hết các tập của《 Crazy Stalker》, chuyên chú giống như nhìn vào bảng ghi nợ vay vốn.
“Anh cũng thích xem chương trình này à?”
Hạ Khôn quay đầu lại, gạt phần tóc dính vào mặt sang một bên.
Khâu Y Dã vén chăn ngồi dậy, dụi mắt, ngáp một cái rồi cười với Hạ Khôn: “Vậy tôi phải biểu hiện thật tốt mới được.”
Một giấc ngủ này khiến người Khâu Y Dã đổ mồ hôi, cậu muốn đi tắm nhưng Hạ Không ngăn cậu lại không cho đi, mặc kệ sự phản kháng của cậu, uy nghiêm tỏ vẻ hôm nay chỉ có thể tắm một lần, hoặc là tắm bây giờ hoặc là tắm trước khi ngủ, chọn một cái thôi.
Khâu Y Dã cân nhắc lợi hại, vẫn là tắm trước khi ngủ thì tốt hơn.
Hạ Khôn dẫn Khâu Y Dã đến phòng thay đồ, chỉ vào bức tường rồi nói với cậu, đấy đều là quần áo của cậu.
Khâu Y Dã không tim không phổi mà cười với Hạ Khôn, nói với Hạ Khôn đây là khoảnh khắc hắn giống với kim chủ nhất.
Sau đó cậu cũng không ngượng ngùng, thay áo choàng tắm ra rồi mặc một bộ quần áo ở nhà, trước ánh mắt sắp bốc hỏa của Hạ Khôn, cậu vỗ vào cánh tay hắn: “Đi thôi, đi ăn cơm tối.”
Thực ra Khâu Y Dã rất muốn trò chuyện, nhưng vì để khôi phục giọng nói càng nhanh càng tốt nên cố hết sức không mở mồm nói chuyện,bèn dùng điện thoại đặt bên cạnh gửi tin nhắn cho Hạ Khôn.
“Có thể thêm WeChat của anh không?”
Hạ Khôn ngẩng lên nhìn cậu.
“Gói SMS của tôi phải trả tiền, trò chuyện trên WeChat tiết kiệm hơn.”
Hạ Khôn gửi cho cậu một tấm ảnh màu mã QR, Khâu Y Dã nghĩ thầm con người này thực sự là không biết cách sống, ngồi ngay bên cạnh quét một cái, tin nhắn màu sắc không cần phải trả tiền chắc?
Điều này thực sự là oan cho Hạ Khôn rồi, chỉ là chỉ số IQ của hắn tạm thời tụt xuống mà thôi.
Khâu Y Dã thêm tài khoản WeChat của Hạ Khôn, bất ngờ là tài khoản WeChat mà Hạ Khôn dùng không phải tên của hắn, hình đại diện cũng không phải hình chính thức.
Cậu nhìn hũ thủy tinh đựng thứ mật ong trắng đục như sữa kia mà suýt chút nữa phì cười.
Vì vậy cuộc trò chuyện đầu tiên của bọn họ diễn ra như thế này:
Nhất Dã: Cho nên nghề phụ của sếp Hạ là người mua mật ong sao?
Kun: …
Kun: Sở thích nhỏ …
Nhất Dã: Tôi có thể dựa vào cái này mà cười một năm ha ha ha ha..