Mùa Xuân Hoang Dã FULL


Trung tuần tháng bảy qua đi, đoàn phim《Quả Mọng》được nghỉ năm ngày, Chung Lạc Cương, Chương Khánh và Khâu Y Dã đều đi thành phố B để chúc thọ Trịnh Tự Phương, sau đó sẽ đi thành phố S để tham gia Liên hoan phim Ngôi sao phương Đông.

Khâu Y Dã còn có một vài lịch trình khác: đến Minh Sơn gia hạn hợp đồng, từ biệt Bình Yến Thu và gặp tổng giám đốc mảng nghệ sĩ mới nhậm chức Mã Trí Hâm.
Khâu Y Dã gặp Thư Dư ở tòa nhà Minh Sơn, sau đó được trợ lý của Tạ Nghiêu dẫn đến văn phòng của cậu ta.

Cậu đã hơn hai tháng không gặp Tạ Nghiêu, câu đầu tiên bật thốt lên sau khi gặp là: “Sao cậu lại gầy đi nhiều thế?”
Tâm trạng của Tạ Nghiêu không quá tốt, cậu ta bảo trợ lý mang cà phê vào: “Haiz, Tiểu Sênh đòi chia tay với tôi, mấy hôm trước thời tiết xấu nên ốm một trận.”
Khâu Y Dã nhận lấy cà phê từ trợ lý: “Hai người không phải rất tình cảm sao? Có hiểu lầm gì à?”
Tạ Nghiêu lại thở dài: “Xã giao nhiều quá, không tránh được gặp dịp thì chơi, bị Tiểu Sênh bắt gặp hai lần.”
“Còn ‘bắt gặp hai lần’ nữa? Không phải là cậu không thành thật đấy chứ?”
Tạ Nghiêu ra vẻ tức giận vì bị hiểu lầm: “Sao cậu có thể hướng khuỷu tay ra ngoài thế! Chỉ là ngoài ý muốn! Là trùng hợp thôi!”
Khâu Y Dã cười: “Rồi rồi rồi, ngoài ý muốn, trùng hợp.

Cậu cũng mạnh mẽ quá đấy nhỉ, ốm thành như vậy rồi mà còn hẹn tôi buổi trưa đi ăn lẩu cay Tứ Xuyên.

Hay chúng ta đổi thành đồ ăn tẩm bổ?”
Tạ Nghiêu tức giận nói: “Không, phải ăn lẩu! Tôi đã bị mẹ ép ăn chay bao ngày rồi, ăn chay không phải là cách để sống qua ngày nhá!”
Sau khi trở nên nổi tiếng, rất nhiều nghệ sĩ sẽ rời công ty quản lý để mở studio riêng, ngoài việc thoát khỏi sự chèn ép của công ty quản lý thì bọn họ sẽ càng tự do hơn trong việc sử dụng tài nguyên và chạy lịch trình.

Tạm thời Khâu Y Dã không có suy nghĩ như vậy.

Thứ nhất, cậu chủ yếu tập trung vào diễn xuất, không muốn tự mình xử lý những vấn đề về quan hệ công chúng hay là tài vụ.

Thứ hai, cậu đang hơi nổi tiếng, nhưng thực lực vẫn kém hơn rất nhiều so với những minh tinh tuyến một tuyến hai.


Hồi Bình Yến Thu còn chèn ép cậu thì cậu vẫn cảm thấy Minh Sơn không tệ với cậu lắm, bây giờ Tạ Nghiêu đã có chỗ đứng vững chắc, tài nguyên của cậu cũng tốt lên nên càng không có lý do gì để rời đi, vì vậy cậu lại ký hợp đồng thêm năm năm.
Minh Sơn cũng đủ thành ý với cậu, tuy cậu còn lâu mới đạt tới tiêu chuẩn của nghệ sĩ tuyến đầu ở Minh Sơn, nhưng Minh Sơn đã giành được cho cậu vị trí MC thường trú mùa tiếp theo của một chương trình tạp kỹ nổi tiếng và vai nam chính trong bộ phim điện ảnh mới của Ngụy Vân Thiên, coi đây như một món quà thể hiện thành ý cho việc cậu gia hạn tiếp hợp đồng.

Nghe nói kinh phí bộ phim được khởi quay vào năm sau của Ngụy Vân Thiên ước tính hơn một trăm triệu NDT.

Chủ tịch Trương Tường Lâm của Minh Sơn thậm chí còn muốn tổ chức lễ gia hạn hợp đồng hoành tráng cho Khâu Y Dã, nhưng cả Bình Yến Thu sắp rời đi và Mã Trí Hâm sắp đến đều nhất trí phản đối nên ông mới từ bỏ ý định này.
Mã Trí Hâm tuổi ngoài bốn mươi, khuôn mặt dài, tướng mạo đoan chính nhưng tầm thường, nếu nhìn kỹ sẽ thấy mặt mày có hơi ái nam ái nữ.

Vẻ ngoài của Mã tổng rất đại trà, nhưng làm việc lại rất sắc sảo, việc chấm dứt hợp đồng đầy sóng gió với nữ nghệ sĩ đang nổi Lam Tử Duy đã được làm lắng xuống một cách gọn gàng dứt khoát, hiện tại trên mạng cũng không còn bất cứ tin tức gì về tiểu hoa đán này.
Mã Trí Hâm và Bình Yến Thu hiển nhiên không cùng một phong cách, trong không gian rộng năm sáu mươi mét vuông không có một tí dấu vết hỗn loạn nào, được phân chia thành các khu vực chức năng, chỉnh tề ngay ngắn đến nỗi khiến Khâu Y Dã có chút không quen.
Lúc Mã Trí Hâm bắt tay Khâu Y Dã vô cùng thong dong, lời nói cũng rất bình thường, chỉ là cậu rất tốt, công ty rất coi trọng cậu, cùng nhau phát triển vững chắc trong tương lai.

Nhưng Khâu Y Dã cảm thấy anh ta không đơn giản, bởi vì theo cậu thấy, trên người Mã Trí Hâm có khí chất ‘người của Hạ Khôn’ vô cùng rõ ràng, từ Vương Thành Tịch, Nhậm Quyên đến chú Phan tài xế, thậm chí cả dì Tương và Triệu Tư Vi mới gặp qua một lần, đều là kiểu ‘xem tôi là người bình thường thì cậu thua rồi’.
Khâu Y Dã không hề đề cập đến Mã Trí Hâm với Hạ Khôn.

Hạ Khôn có không ít người ở trong giới giải trí, việc nhậm chức của Mã Trí Hâm có lẽ là một hoạt động kinh doanh bình thường, nếu cậu nói ra thì cứ như có ý đồ gì đó, thế thì không còn thú vị nữa.
Gặp được Bình Yến Thu ở bữa tiệc chia tay vào buổi tối, Khâu Y Dã dường như có chút không dám nhận là quen biết chị ta.

Bình Yến Thu ở công ty vẫn luôn mặc những bộ đồ công sở unisex được thiết kế cắt may tinh xảo, nhưng lúc này chị ta đang mặc một chiếc váy liền hở lưng bằng da, vắt chiếc áo khoác da đinh tán trên cánh tay, đi đôi bốt cao tới đùi, tạo cảm giác chân dài mét tám.

Tóc buộc cao đuôi ngựa, trang điểm sang chảnh, nói chị ta hai mươi mấy tuổi chắc chắn sẽ có rất nhiều người tin.

Những nam nữ nghệ sĩ trước đây từng bị chị ta mắng chửi đều lần lượt đến kính rượu, bị chị ta hời hợt dùng một câu đuổi đi: “Đừng có quá trớn, chị đây vẫn còn cổ phần ở Minh Sơn đấy.”
Khâu Y Dã thấy thế, cầm hai cốc nước dừa vừa mới bổ đi tới: “Chị Bình.”

Bình Yến Thu ra hiệu cho cậu ngồi xuống, nghiêng đầu đánh giá cậu: “Gần đây rất tốt à?”
“Vẫn ổn, tốt hơn hồi bét bền vững trước đây.”
“Không hận tôi khi xưa chèn ép cậu sao?”
“Không không, lần trước không phải chúng ta đã nói rồi sao, em cảm kích chị Bình còn không kịp nữa là.”
Bình Yến Thu cầm lấy cốc nước dừa mà cậu vừa đem tới, nụ cười trên mặt bớt lạnh lùng hơn bình thường: “Bây giờ nói lời hoa mỹ thì có tác dụng gì, sau này cũng có thể nhớ đến cái tốt của tôi mới được.”
Khâu Y Dã một mặt thì đáp ‘Tất nhiên rồi’, một mặt lại cảm thấy Bình Yến Thu có hơi kỳ lạ: thái độ đối với những nghệ sĩ khác đều là ‘các cô các cậu có làm sao thì tôi cũng không quan tâm’, chỉ duy nhất với cậu lại khác.

Nhưng Bình Yến Thu sắp phải tạm biệt vô thời hạn với giới giải trí rồi, nhìn không ra sẽ cùng cậu có can hệ gì, nghi ngờ cũng chỉ có thể là nghi ngờ mà thôi.
Trịnh Tự Phương năm nay tổ chức tiệc thọ sáu mươi tuổi, vốn dĩ không định làm lớn, nhưng ông có rất nhiều học trò nổi tiếng, thậm chí một phần ba trong số họ có thể gọi là ‘ngôi sao đang tỏa sáng’.

Vợ của ông không thích náo nhiệt ở nhà nên trưa hôm đó mọi người tập trung tại một nhà hàng đã đặt sẵn.
Chương Khánh và Khâu Y Dã bước vào đã thu hút hầu hết ánh mắt của mọi người ở đấy, một người thì nổi tiếng sang tận nước ngoài, một người đang hot nóng phỏng tay – chính là vào tối hôm trước,《Crazy Stalker》đã phát sóng tập đầu tiên của mùa thứ hai trên đài Giang Nam, rating theo thời gian thực tăng 40% sau hai mươi phút phát sóng.

Trong tình hình hiện nay, các chương trình tạp kỹ truyền hình đã bị chuyển hướng sang phần lớn các chương trình tạp kỹ trực tuyến, thành tích của《Crazy Stalker》tốt đến mức có chút không thực tế cho lắm, còn chưa tính đến hàng chục triệu lượt truy cập sau khi phát sóng đồng thời trên nền tảng trực tuyến.

Sau khi đoạn cắt riêng của nhóm Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy được phát ra, tỷ lệ truy cập trong vòng vài giờ đã vượt qua cả bản chiếu đầy đủ.
Tuy nhiên, cho dù Chương Khánh và Khâu Y Dã có nổi tiếng đến đâu thì lai lịch vẫn còn kém xa.

Trịnh Tự Phương dẫn theo vợ đến, sau khi hàn huyên với hai ba nhóm người thì bữa tiệc bắt đầu, tiếp theo lại qua thêm một tiếng thì mới đến lượt Chương Khánh và Khâu Y Dã.
Tuy Trịnh Tự Phương trông không quá già nhưng dù sao cũng đã có tuổi, nói chuyện lâu như vậy, lúc này ngồi trên sofa hiển nhiên không có tinh thần như lúc mới đến.

Ông vỗ vào bàn tay đang cuộn tròn của Chương Khánh, khẽ thở dài: “Đừng ép mình quá.”
Có lẽ mọi người đều sẽ thay đổi, trong ấn tượng của Khâu Y Dã, Trịnh Tự Phương chưa từng cẩn thận với Chương Khánh như vậy, lúc trước thì keo kiệt lời khen còn mắng mỏ thì lại rất tàn nhẫn, nhưng khi biết Chương Khánh phải đến nước Mỹ xa xôi, ông đã đập vỡ chiếc cúp mà Chương Khánh để lại cho mình.


Sau này Khâu Y Dã mới nhận ra, thầy Trịnh không có thay đổi nhiều đến vậy, chỉ là trạng thái của Chương Khánh trông có vẻ thật sự rất tệ.
Trịnh Tự Phương quay đầu nhìn Khâu Y Dã: “Chung Lạc Cương đã nói với thầy rồi, diễn xuất của em rất tốt.”
Khâu Y Dã cười: “Thầy cho đạo diễn Chung xem bài luận văn mà hồi năm hai em đã viết về《Di Tích Mê Thành》rồi đúng không? Xem qua bài luận văn giả tạo đến thế mà vẫn dùng em, đạo diễn Chung quả thực rất quyết đoán.”
Trịnh Tự Phương trừng mắt: “Giả tạo cái gì mà giả tạo, bây giờ em nhìn lại cũng chỉ có em của lúc đó là ngay thật thôi.

Chung Lạc Cương nói rằng thầy có lẽ đã đánh giá thấp năng lực của em, thầy lại không nghĩ vậy, đó không phải là đánh giá thấp.

Mỗi người đều có một vị trí phù hợp nhất cho mình, có lẽ có một vài thứ em có thể làm rất tốt, nhưng không có nghĩa em chính là người phù hợp.”
Trước đây, mỗi lần Trịnh Tự Phương nhắc đến chuyện này thì cậu đều nhẹ nhàng phản bác lại một hai câu, nhưng lần này cậu không phản bác: “Thầy còn hiểu rõ em hơn cả em.

Gần đây em đã dần dần hiểu ra, giới giải trí đối với em mà nói quả thực… khó, hơn nữa càng ngày càng khó.”
Trịnh Tự Phương như mất đi sự kiên trì trước đây, ông có chút mệt mỏi dựa lưng vào sofa: “Nếu đã đi đến bước đường này thì đừng có nghĩ đến hối hận.

Gặp nhiều rồi, thử nhiều rồi, có lẽ chính bản thân em sẽ có thay đổi.

Các em đấy, trẻ tuổi, dũng cảm lên, cởi mở lên.”
Sau khi tạm biệt Trịnh Tự Phương, Khâu Y Dã và Chương Khánh cùng nhau đi bộ ra khỏi vườn hoa của khách sạn, hoa xuân đã tàn, tràn ngập trước mắt là màu xanh mướt.
“Mấy hôm trước quay phim chưa kịp hỏi em, Tiểu Dã, em đang yêu đương hả?”
Khâu Y Dã quay đầu lại: “Đàn anh nhìn ra rồi sao?”
Chương Khánh cười nhạt: “Ừm, trước đây em không hoạt bát vui vẻ như vậy.”
“Hoạt bát vui vẻ?”
“Nhìn đi, đến bản thân mình còn không nhận ra…”
***
“Hạ Khôn, lúc anh mới quen tôi thì tôi là người như thế nào?” Khâu Y Dã kẹt trong chăn không muốn động đậy, nghiêng người túm mấy sợi lông trên ngực Hạ Khôn.
Hạ Khôn đã đặt làm cho Khâu Y Dã một bộ váy dạ hội màu đỏ sẫm bằng vải voan và một bộ tóc giả màu đen, còn đang nghĩ làm thế nào để tặng cậu, bảo cậu mặc nó, nghe thấy vậy thì thoạt nhiên không hiểu lắm, nghĩ một lúc rồi mới nói: “Có vẻ rất thông minh, nhưng vẫn có lúc hơi ngốc, vô cùng hài hước, hoàn toàn không có gánh nặng thần tượng.”
Khâu Y Dã đá hắn xuống giường rồi đứng dậy đi tắm, thầm nghĩ có lẽ từ lúc gặp được Hạ Khôn thì cậu đã trở nên ‘hoạt bát vui vẻ’ rồi.
Liên hoan phim Ngôi sao Phương Đông đã được tổ chức đến lần thứ mười bốn và trở thành một trong những sự kiện giải trí quan trọng nhất trong mùa hè ở Trung Quốc.
Nhờ lồng tiếng cho một bộ phim hoạt hình vào năm ngoái và đóng bộ phim《Thượng Hải Phong Vân》vào đầu năm nay mà Khâu Y Dã nhận được hai đề cử.


Tuy cậu nghi ngờ rằng hai đề cử này là do ban tổ chức thấy cậu gần đây đang rất nổi tiếng nên mới sắp xếp như vậy, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cậu đều phải xuất hiện.
Tập đoàn Thiên Thịnh là một trong những nhà tài trợ chính của Liên hoan phim, Hạ Khôn vốn dĩ không có ý định tham dự, LOGO làm đủ lớn là được rồi.

Nhưng nếu như Khâu Y Dã cũng đi, hắn tự nhiên cũng thay đổi ý định.
Chiều ngày 22 tháng 7, đại lộ trước Trung tâm phim Điện ảnh và Truyền hình ở thành phố S bị phong tỏa, chỉ những người có giấy phép phóng viên đặc biệt và giấy phép công tác thì mới được vào.

Lễ thảm đỏ bắt đầu đúng giờ lúc sáu giờ.
Khâu Y Dã tán gẫu cùng Tưởng Thanh Duy trong lúc trang điểm, Tưởng Thanh Duy cũng được đề cử cho vai nam phụ xuất sắc nhất mảng phim truyền hình.
Đây là lần đầu tiên đi thảm đỏ của Khâu Y Dã.

Thực ra cậu rất muốn đi cùng với người quen như Tưởng Thanh Duy, nhưng cậu còn lâu mới là nhân vật có tên tuổi đủ lớn để có thể đi thảm đỏ hai người, mà phải cùng đi với đoàn phim《Thượng Hải Phong Vân》.
Sau khi thợ trang điểm hoàn thành những bước trang điểm cuối cùng, Khâu Y Dã đứng trước gương quan sát bản thân: Có vẻ tạm ổn.
Cậu không làm đại ngôn cho bất kỳ thương hiệu quần áo nào, mặc trên người là bộ quần áo mà Cừu Y Vân đã làm cho cậu trước khi xuất ngoại, một phiên bản cải tiến của bộ quần áo Tôn Trung Sơn màu xanh navy đậm kết hợp với túi áo ngực bên trái để nhét khăn của bộ âu phục, trông đứng đắn đoan chính mà không mất vẻ thời thượng.

Giày da thì là Hạ Khôn tặng, không nhìn ra là của nhãn hàng nào, lại còn là phong cách của Hạ Khôn: trong chuẩn mực ngoại hình còn mang theo chút cảm giác thiết kế riêng, nhưng tuyệt đối không thể ‘nhìn mặt mà bắt hình dong’.

Khâu Y Dã chưa từng đi đôi giày da nào thoải mái như vậy, thậm chí cậu còn nghi ngờ đế giày có giấu ‘công nghệ đen’ nào đó.

Đồng hồ là của một thương hiệu Đức mà cậu làm đại ngôn, vừa mới ký không lâu trước đây.

Thương hiệu này rất thú vị, trước chiến tranh Thế giới thứ hai thì vẫn luôn chế tạo máy bay, sau khi thất bại trong trận chiến thì đổi sang làm đồng hồ, vì thế đồng hồ cũng mang theo phong cách chính xác và tự do.
Cậu tự biết rằng trạng thái tâm lý của mình rất dễ xảy ra vấn đề, mấy ngày nay đều không dám xem Weibo và tin tức giải trí, càng miễn bàn đến các diễn đàn và các nền tảng video.

Những tác phẩm có thể đại diện cho thực lực của cậu vẫn chưa ra mắt, cậu hoàn toàn không thể tiếp nhận được nhiều sự quan tâm như thế này.

Cậu chỉ hy vọng có thể trải qua hết đêm nay bằng một nụ cười không mắc sai lầm không gây chú ý.
Nhưng hiển nhiên, đêm nay đã định sẵn là sẽ không yên ổn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận