Edit + Beta: Minh An
Buổi trưa rất oi bức, nhân lúc chuông vào lớp chưa vang lên, các bạn học sinh thảo luận với nhau về đáp án của câu toán cuối trong đề.
Mỗi người có cách giải thích khác nhau, cuối cùng tất cả không hẹn mà cùng dừng ánh mắt trên người Khương Lâm Quyện.
Trong đó có một người chạy nhanh tới ngồi chỗ Ôn Tố, “Quyện thần, câu cuối đề toán cậu giải như nào thế?”
Khương Lâm Quyện nghe cái cách gọi kỳ lạ kia thì nhíu mày, vẻ mặt cậu trông lạnh lùng hơn bình thường một chút.
Nhưng cậu không nói gì mà lấy đề thi hôm qua ra, “Bài này có ba cách giải…”
Không lâu sau ở chỗ Ôn Tố có một đám bạn nam vây quanh.
Họ nghe Khương Lâm Quyện nói rất nghiêm túc, đến cả chủ nhân chỗ ngồi về chỗ cũng không thấy.
Ôn Tố chống tay lên bàn, “Đây là chỗ tôi.”
Bạn nam kia nghe thấy nhưng không định trả lời Ôn Tố, vẫn bá đạo chiếm lấy chỗ cô như cũ.
Nhưng Khương Lâm Quyện dừng bút lại, bình tĩnh nói, “Cậu về chỗ mình đi.”
Người kia xua tay, “Cậu quan tâm cậu ấy làm gì? Không phải tớ chỉ ngồi chỗ cậu ấy một chút thôi sao? Cậu ấy nhỏ mọn như vậy hả?”
Đột nhiên trong lớp học vang lên một tiếng động rất lớn, tất cả mọi người kinh ngạc ngẩng đầu.
Là Ôn Tố còn ngậm một cây kẹo mút vị dâu trong miệng.
Cô trực tiếp giơ chân lên đạp cái bàn của bạn nam kia, động tác của cô nhanh nhẹn dứt khoát, tất cả sách vở trong ngăn bàn của bạn học sinh kia rơi hết ra ngoài, rải đầy đất.
Mấy bạn nam đang đứng chỗ Ôn Tố ngây người.
Nói đúng hơn là cả lớp đều ngây người, chẳng ai ngờ được tính cách Ôn Tố lại “mạnh mẽ” đến vậy.
Chỉ ngồi chỗ cô một chút thôi mà cô trực tiếp đạp bàn của người ta.
Thấy bọn họ không động đậy, Ôn Tố lấy một tờ giấy ra, ung dung lau vết bụi dính trên giày mình, giọng điệu bình tĩnh, “Nhìn tôi làm gì? Không phải chỉ động vào bàn cậu chút thôi sao?”
Không ai nói câu nào.
Mấy bạn nam kia rời khỏi chỗ Ôn Tố ngay lập tức, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của cả lớp, họ về đúng chỗ mình, trong đó có một bạn ngồi xuống thu dọn đồ của mình bị rơi dưới đất.
Cả lớp sôi nổi ghé tai vào nhau nói chuyện, rõ ràng là họ đều thay đổi cái nhìn về Ôn Tố.
Kỷ Phán Phán vẫn ngây người, hình như cô đoán được cách Ôn Tố xử lý Hoàng Thiến rồi.
Khương Lâm Quyện nâng mắt nhìn về phía Ôn Tố, ánh mắt cậu phức tạp.
Rõ ràng cậu không ủng hộ hành động bạo lực này của Ôn Tố, hành động vừa rồi của cô đã phá tan kỷ luật của lớp.
Nhưng cậu mím chặt môi lại không nói câu nào.
Ôn Tố cười tủm tỉm nhìn cậu, “Sao thế lớp trưởng? Cậu định đi mách thầy à?”
Đương nhiên là Khương Lâm Quyện không nghĩ vậy.
Đến trẻ con cũng hiểu việc nhỏ này không cần báo thầy cô.
Nhưng Ôn Tố vừa nói vậy, cậu lại nảy ra ý định muốn đi mách thầy cô.
Ngón tay thon dài của Khương Lâm Quyện gõ gõ trên mặt bàn, “Sắp hết giờ nghỉ rồi, cậu mau về chỗ mình ngồi đi.”
Khóe miệng Ôn Tố xệch một chút.
Nhưng lúc này cô lại ngoan ngoãn nghe lời Khương Lâm Quyện nói, về chỗ mình ngồi.
Hết giờ nghỉ trưa, phòng học yên tĩnh trở lại.
Khương Nham tới lớp nhìn một chút, thấy kỷ luật của lớp tốt thì yên tâm chắp tay sau lưng rời đi.
Ôn Tố nhìn bóng người rời đi kia thì trở mình tiếp tục ngủ.
Không lâu sau cô đã tiến vào mộng đẹp.
Đang lúc mơ mơ màng màng, Ôn Tố thấy hình như mình lại bị nhốt trong nhà vệ sinh.
Cô đập cửa liên tục nhưng bên ngoài chẳng có chút động tĩnh gì.
Cô dựa vào cửa, nghĩ thầm, nếu lúc này tan học thì tốt rồi, sẽ có người phát hiện ra cô đang bị kẹt ở đây.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng Ôn Tố cũng chờ được lúc tiếng chuông tan học vang lên.
Đang định mở miệng nhờ người giúp thì một chậu nước lạnh dội từ trên đầu cô xuống.
Người Ôn Tố lạnh cóng, giọt nước chảy theo mái tóc, rơi xuống bả vai cô.
Người cô run lên, sau đó cô nghe được tiếng cười đùa vui vẻ chẳng coi ai ra gì bên ngoài.
Dòng nước lạnh lẽo cùng sự tủi thân ập vào người cô.
Ôn Tố run rẩy, từ từ tỉnh dậy.
Kỷ Phán Phán nhìn về phía cô, “Cậu gặp ác mộng à?”
Tay chân Ôn Tố lạnh cóng, trong giây lát cô còn chưa lấy lại được tinh thần.
Cô không đáp lời nhưng Kỷ Phán Phán rất nhiệt tình.
Mắt cô nàng cong cong như hai vầng trăng non, “Cậu có muốn cùng đi WC với tớ không?”
“Không.”
Câu trả lời của Ôn Tố mang theo một chút lạnh lùng.
Kỷ Phán Phán cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô nàng cảm thấy hình như Ôn Tố không muốn làm bạn với mình lắm.
Tuy rằng bị từ chối nhưng Kỷ Phán Phán vẫn cười, “Thế tớ tự đi vậy.”
Ôn Tố nâng mắt lên thì thấy Kỷ Phán Phán kéo một bạn nữ khác ra khỏi lớp học.
Cô không nhịn được mà nhìn lâu hơn một chút, sau đó lại làm như chưa có gì xảy ra, thu ánh mắt lại.
Cảm giác chân thực trong giấc mơ còn chưa biến mất.
Móng tay Ôn Tố nắm chặt vào lòng bàn tay.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, lớp học yên tĩnh ngay lập tức.
Một người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh nước biển, làm tóc xoăn, dịu dàng đi vào trong lớp.
Cái loa di động bên hông cô phóng to âm thanh của cô lên, trong miệng cô đọc tiếng Anh một cách trôi chảy.
Ôn Tố lười chẳng muốn nghe, cô giấu tai nghe trong áo, làm bộ gật đầu nhưng thật ra cô đang nghe nhạc.
Hai tiết tiếng Anh liền kết thúc.
Lớp học lại ồn ào ngay lập tức.
Phía cuối lớp là nơi tụ tập của mấy bạn học hành chẳng ra gì.
Các bạn đó dựa vào cửa sau nói chuyện phiếm, không hiểu sao chủ đề lại dời đến người Ôn Tố, “Dáng dấp trông cũng được, chỉ tiếc là tính cách quá ghê gớm.
Không phải chỉ ngồi cậu ta chút xíu thôi sao, cần gì phải thái độ như vậy cơ chứ?”
“Mày thì biết gì? Chắc là làm ra vẻ thôi chứ tay chân trắng nõn nhỏ xinh thế kia cơ mà.”
Mấy người cho nhau ánh mắt đen tối ngầm hiểu.
Lúc Ôn Tố đi cửa sau vào trong lớp, bạn nam cầm đầu huýt sáo với cô, trong miệng nói, “Ngực to thế có vào được không vậy em gái?”
Hôm nay Ôn Tố mặc cái áo màu đen, ngực cô bị bó chặt, trông khá lộ.
Cô từ từ dời mắt nhìn về phía bạn nam kia, nụ cười trên mặt dần lạnh đi, “Cậu muốn chết à?”
Có tiếng thét chói tai vang lên trong lớp.
Khương Lâm Quyện biết có người đánh nhau ở đằng sau thì huyệt Thái Dương cậu giật giật.
Cậu đứng dậy đi qua cản hai người, chắn trước người bạn nữ theo bản năng.
Sau khi thấy đó là Ôn Tố thì cậu cau mày quan sát cô.
Điều kỳ lạ là trên người cô chẳng có vết thương nào cả.
Khương Lâm Quyện nhìn người còn lại.
Trên trán người kia có một vết thương rất to.
“……”
Kỷ Hàng không phục.
Chẳng ai ngờ một thằng to con như cậu lại không đánh lại được Ôn Tố, “Có giỏi thì tí nữa tan học đừng trốn về.
Hẹn nhau ở ngõ nhỏ chỗ cửa sau của trường!”
“Được, đến lúc đó đừng trốn nhé!”
Học sinh trong lớp sôi nổi thảo luận với nhau, rõ ràng họ lại có cái nhìn mới về Ôn Tố.
lúc trưa họ chỉ cho rằng Ôn Tố hơi nóng tính chút thôi, vừa xem mới biết tay nghề đánh nhau này của Ôn Tố đã được luyện từ trước rồi.
Một cú đấm mạnh như thế đâm vào người cô mà cô chỉ nhẹ nhàng lách người đi là tránh được rồi.
Khương Lâm Quyện vẫn cảm thấy khó tin.
Cậu hỏi lại Ôn Tố, “Cậu có bị thương không?”
Bóng dáng cao gầy của cậu che kín trước mặt Ôn Tố, cho cô cảm giác an toàn, Ôn Tố bị mùi hương mát lạnh trên người cậu bao phủ, tim đập lỡ một nhịp.
Cô nhanh chóng che ngực lại, “Bị thương.”
“Chỗ nào?”
“Ngực như bị tiếng sét ái tình đánh vào ấy, đau muốn chết luôn!” Ôn Tố nở nụ cười tinh nghịch.
Khương Lâm Quyện: “……”
Cậu biết miệng cô chẳng nói được cái gì hay ho từ lâu rồi.
Cậu cách xa cô vài bước, có lẽ do sợ cô mê hoặc nên đánh trống lảng, quay sang hỏi Kỷ Hàng, “Tại sao đánh nhau?”
Đối phương không phục, “Tớ chỉ nói cậu ta hai câu thôi.”
Khương Lâm Quyện biết đức hạnh của mấy chàng trai tuổi này, bọn họ rất thích nói mấy chuyện đồi trụy và phán xét về vẻ bề ngoài của người khác.
Cậu nhíu mày, “Hy vọng cậu có thể tôn trọng các bạn của mình, đừng tự gây ra chuyện, phá bầu không khí đoàn kết của cả lớp.”
Ôn Tố không nhịn được phì cười.
Khương Lâm Quyện là ông già à? Mở miệng ra là bắn đạo lý, còn nói nhiều hơn cả ba mình nữa.
Khương Lâm Quyện nghe tiếng cười thì liếc mắt nhìn Ôn Tố, ánh mắt cậu mang theo chút cảnh cáo.
Tiếp đó cậu nói với Kỷ Hàng, “Vết thương trên đầu có nặng lắm không? Nếu không thì cậu đến phòng y tế đi.”
Kỷ Hàng từ chối, “Không cần.”
Nhìn qua trông giống như đang cậy mạnh.
Dù sao nếu để người khác biết cậu ta vào phòng y tế vì bị một bạn nữ đánh thì cậu ta mất hết mặt mũi rồi.
“Thế thì tốt rồi.
Với lại, thu hồi những lời vừa rồi cậu nói.
Trong nội quy trường học có ghi rõ không được đánh nhau.
Lần này tôi bỏ qua.
Sau khi tan học, cậu biết mình nên làm thế nào rồi đó.”
Tuy rằng Khương Lâm Quyện bằng tuổi Kỷ Hàng, nhưng trên người cậu có khí thế của người lãnh đạo, vì thế dù lời cậu nói ra là mệnh lệnh mà người ta không muốn làm nhưng đối phương vẫn vô thức sợ hãi mà nghe theo.
Kỷ Hàng vừa định đồng ý thì Ôn Tố nhẹ nhàng nói một câu, “Ai không đi là cháu người kia.”
“……” Huyệt Thái Dương Khương Lâm Quyện giật giật.
Cậu khá là đau đầu.
Mãi mới dập được lửa chiến, tự dưng Ôn Tố lại khơi ra.
Quả nhiên Kỷ Hàng bị chọc giận.
Cậu ta đập bàn một cái thật mạnh, “Được, đến lúc đó xem ai là cháu ai.”
Khương Lâm Quyện lạnh giọng cảnh cáo, “Ôn Tố.”
Cậu nghiêm túc gọi tên cô, nghe khá là êm tai.
Vì thế Ôn Tố híp mắt, dường như cô cảm thấy hưởng thụ, “Hửm? Gọi thêm tiếng nữa đi.”
Nghe xong câu này của cô, Khương Lâm Quyện lạnh lùng về chỗ mình ngồi, không thèm để ý đến cô nữa.
Sau khi tan học, đầu tiên Ôn Tố nán lại chỗ mình ngồi một lát.
Chờ sau khi gần như cả lớp rời đi cô mới đeo tai nghe màu xanh nước biển lên, từ từ đứng dậy đi ra ngoài.
Cô đi xuống tầng, đi qua nhà ăn và ký túc xá đến chỗ cổng.
Trên đường đi, cô cảm thấy có người nào đó đi sau mình.
Ôn Tố nhếch khóe miệng, đến lúc đi tới chỗ ngoặt thì cô dừng lại, lấy điện thoại ra nhắn tin.
Thiếu niên đi tới trước mặt cô, lúc này mới biết mình đã bị cô phát hiện.
Ôn Tố tháo tai nghe xuống, cười tủm tỉm hỏi cậu, “Lớp trưởng, có phải cậu yêu thầm tớ không mà đi cùng một đường với tớ suốt từ nãy đến giờ thế?”
Một tay Khương Lâm Quyện đút túi, “Tôi tới hiệu sách mua chút đồ.”
“Ồ ra là vậy.
Thế lần sau cậu phải chú ý một chút đó nhé.
Nhỡ đâu người khác cho cậu là kẻ biến thái thích theo dõi người khác thì phải làm sao bây giờ?” Ôn Tố đi một bước tới gần Khương Lâm Quyện.
Rõ ràng Khương Lâm Quyện không thích ứng được sự tới gần đột ngột của cô, cậu lùi về sau một bước.
Áo sơ mi của cậu trắng tinh tươm, vô cùng sạch sẽ.
Cứ như không dính hạt bụi nào vậy.
Ôn Tố cười cười rồi xoay người rời đi.
Đến chỗ rẽ vào ngõ nhỏ, người phía sau không nhịn được, giơ tay túm chặt lấy cánh tay cô.
Ôn Tố xoay người, nhướng mày, dùng ánh mắt hỏi cậu đang có ý gì.
Khương Lâm Quyện cau mày, cứng đầu nói, “Thầy chủ nhiệm bảo tôi để ý tới cậu.”
Ôn Tố không nhịn được tới gần chỗ Khương Lâm Quyện hơn vài bước.
Thấy cậu trốn, cô càng tới gần hơn.
Gần như Ôn Tố dán người vào ngực cậu, cặp chân trắng nõn dán sát vào quần dài màu đen của Khương Lâm Quyện, hơi thở hai người như đan vào nhau, “Khương Lâm Quyện, sao cậu nghe lời thế nhỉ? Người khác bảo làm gì thì cậu làm cái đó à?”
Khương Lâm Quyện cúi đầu thì thấy đôi mắt xinh đẹp của Ôn Tố.
Dường như cứ sau một chữ là người cô gần cậu hơn vậy, cứ như giây tiếp theo cô sẽ hôn cậu..