Mùa Xuân Ở Căn Nhà Cũ

Mỗi một tấm ảnh, đều là Trình Nặc tốt đẹp nhất trong mắt anh.

Có lẽ do người chụp ảnh mang theo tâm tình tốt đẹp chụp lại, nên với những người theo dõi, những tấm ảnh này đều khiến họ cảm động. Những bình luận của người theo dõi đã từ hâm mộ ghen tị biến thành hâm mộ chúc phúc. Nhất thời, trong mắt các fans, cuộc sống của Trình Nặc và Tông Lãng đã trở thành tình yêu hoàn mỹ nhất.

***

Series video ngày Tết tạm chấm dứt ở đây, còn những thứ khác, Trình Nặc tính đến ngày thì lại chụp. Ví dụ như lễ cúng ông táo hai mươi ba tháng Chạp hay tảo trần ngày hai mươi tư tháng Chạp. Đến lúc đó cô vừa làm vừa quay, cũng càng thêm phần chân thực. Nên nhân lúc hai ngày rảnh rang, cô liền cắm đầu vào laptop, biên tập những tài liệu trước đó.

Tông Lãng không làm gì, nghĩ muốn xây lò sưởi sát tường ở nhà cũ. Phòng rộng lại trống, đến mùa đông cứ cảm thấy lạnh. Nhìn tới nhìn lui, anh chọn được mảng tường bên trái ở cửa sau. Chuyển tủ sách qua góc tường, cũng dời giường tới bên cửa sổ, thế là có được chỗ trống rồi. Anh nói lại dự định này với Trình Nặc, Trình Nặc vui vẻ nhảy cẫng lên, ôm lấy mặt anh hôn lấy hôn để.

Trong nhà không lắp máy điều hòa chứ đừng nói là lò sưởi, đúng là khá lạnh. Đến khi trời lạnh, Trình Nặc vẫn luôn dùng chậu than sưởi ấm. Nếu như trong phòng có lò sưởi thì đến lúc tuyết rời, đốt lửa lên, ngồi bên cạnh đọc sách, nhấp ly trà, hoặc chẳng làm gì cả, chỉ ngẩn người nhìn cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, cũng thật mãn nguyện.

Tông Lãng nhận cái hôn làm phần thưởng, thế là có sức làm việc, lúc này bèn đi tìm chú Lưu. Xây lò sưởi sát sát tường cần kỹ thuật, vẫn phải tìm người chuyên nghiệp mới làm được.

Chú Lưu sang xem, nói được. Có thể xây ống khói ở ngoài tường, không cần tháo nóc nhà, công trình cũng không lớn, hai ba ngày là xong ngay. Tông Lãng nghe thế liền gọi điện mua xi măng với cát, định ngày hôm sau sẽ làm luôn. Đến buổi chiều, vật liệu đều được đưa tới.

Tông Lãng dỡ đồ xuống xe chất đống trong sân sau. Vừa làm xong thì điện thoại anh vang lên. Đối phương nói mấy câu, anh nghe, cau mày chửi thề.

Cúp máy, anh đi tìm Trình Nặc.

Trình Nặc đang dọn dẹp trong sân trước, hoa hồng đã héo, cô nhổ hết cỏ dại cây khô ở góc tường, tính đến đầu mùa xuân năm sau sẽ trồng ít hoa. Ở đây giáp Giang Nam, nhiệt độ vừa phải, cô còn định trồng một vài loại thực vật mọng nước.

Trong tóc cô dính cỏ, Tông Lãng cười lấy xuống cho cô, nói: “Thiệu Hồng tìm anh có chút việc, anh đến trấn trên một chuyến.”

Trình Nặc đứng thẳng cười, nãy giờ gập lưng nên hơi mỏi, cô đưa tay đấm, hỏi anh: “Tối có về ăn cơm không?”

Trình Nặc nói có, rồi lại chỉ vào đám cỏ dại kia: “Đừng nhổ nữa, đợi anh về làm cho, chỉ mấy phút thôi mà.”


Trình Nặc đáp vâng, cô cảm thấy cuộc sống của mình quá nhàn nhã rồi, chỉ làm có chút việc đã thấy mệt, cả ngày buồn ngủ muốn chết, cứ như ngủ không đủ.

Tông Lãng đi theo xe xi măng đến bến phà. Trước đó anh đã gọi điện cho lão Chu, bảo ông ấy đợi ở bến phà một lúc, nên khi đến, phà vẫn đậu bên bờ.

Lên phà, trực tiếp đến buồng lái tìm lão Chu, châm điếu thuốc cho ông ấy, nói: “Chuyến này chú nghỉ một lát đi, để tôi chạy cho.”

Lão Chu vui vì có thể nghỉ, cũng không hỏi anh nguyên do, “Được, thế tôi về uống ngụm trà, chuyến sau lại chạy.”

Lão Chu đi rồi, Tông Lãng lái phà đến bên bờ.

Không phải cuối tuần, thời gian cũng không sớm không muộn, nên chuyến phà này cũng chỉ có mỗi xe đưa cát đá, đến bên bờ thì cũng chỉ có một người chờ ở bến phà. Cách bến không xa có một chiếc xe bán tải màu xanh.

Lúc cập bờ, cửa ở chỗ tài xế chiếc bán tải hạ xuống, người trong tay giơ tay ra, vẫy vẫy với Tông Lãng. Tông Lãng hiểu ý, cũng ngoắc lại với người kia.

Khi phà đã cập bến, người chờ ở bến trước đó liền lên phà. Tông Lãng ở buồng lái không đi, dựa vào bên cửa sổ, châm điếu thuốc, liếc nhìn người kia.

Không ai khác, chính là Lâm Dĩ An.

Hút xong một điếu thuốc, không có hành khách thứ hai lên phà. Tông Lãng dập thuốc, nổ máy chạy, chậm rãi rời bờ.

Trên boong, Lâm Dĩ An đón gió sông, thấy lạnh. Anh ta chỉ mặc áo choàng dài máu xám, ở trên thành phố không thấy lạnh, đến nơi đây, nhiệt độ cứ như giảm bảy tám độ. Anh ta khép áo choàng nhìn khắp nơi, muốn tìm một chỗ có thể tránh gió. Song đột nhiên lại phát hiện phà ngừng chạy, dừng giữa lòng sông.

Anh ta lấy làm lạ nhìn xuống từ lan can, nước sông cuồn cuộn làm hoa mắt. Quay người đi, tính tìm người lái phà hỏi xem chuyện gì xảy ra, thì từ cầu thang ở bên sườn phà có một người chậm rãi bước xuống.

“Tông Lãng?” Anh ta bật thốt.

Tông Lãng cười nói: “Ấy, còn nhớ tôi à.”


“Xem ra trí nhớ cũng không tệ lắm, nhưng sao anh vẫn không nhớ lời nhỉ?”

“Có phải tôi đã nói với anh rồi không, không được phép đến tìm Trình Nặc.”

Anh vừa đi vừa nói. Trước khi tới đây đang làm việc nên chỉ mặc mỗi áo khoác mỏng, ống tay áo có nút gài. Anh cởi nút áo, vén tay áo lên, xoay cổ tay, vừa hay đi tới trước mặt Lâm Dĩ An.

Không nói gì nhiều, vung quyền đấm thẳng mặt Lâm Dĩ An.

Từ nhỏ anh đã chẳng phải là con ngoan, thời đi học cũng không ít lần đánh nhau ẩu đả. Nhưng anh nhớ kỹ một điều, không đánh con gái, đánh con trai không đánh mặt. Một lời không hợp thì đánh nhau rất là bình thường, nhưng vẫn chừa mặt lại cho đối phương. Dù sao con người ta cũng là muốn mặt.

Có điều đối với Lâm Dĩ An, bản thân cũng chẳng cần kiêng dè gì mà phải giữ mặt mũi lại cho anh ta.

Lâm Dĩ An bị đánh ngã xuống đất, nửa bên mặt liền sưng lên. Bụm mặt bò dậy, muốn nói gì đó nhưng miệng đau rát, không mở miệng được.

Anh ta vừa đứng lên, Tông Lãng lại vung quyền thứ hai xuống nửa mặt còn lại của anh ta.

Lâm Dĩ An lại lần nữa ngã xuống, lần này không bò dậy nổi, giãy giụa cả buổi ngồi dưới đất, che mũi chảy máu.

Tông Lãng xoa tay, lôi một điếu thuốc ra châm, rít vài hơi rồi ngồi xổm trước mặt Lâm Dĩ An, hỏi anh ta: “Bây giờ, đã nhớ điều tôi nói chưa?”

Lâm Dĩ An rụt lui sau theo bản năng, liếc nhìn vết máu trên tay, lúng búng nói: “Anh dám cố ý hành hung, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Tông Lãng cười ra tiếng, chỉ vào mặt sông chảy xiết mà nói: “Anh có biết trong Trường Giang này, hằng năm có bao nhiêu xác chết trôi không?”

“Chỗ này của bọn tôi chỉ là nơi nhỏ, không giống thành phố lớn đâu đâu cũng có camera. Chiếc phà này rồi cả bến phà, cũng không lắp camera.”


“Anh nói xem, nếu bây giờ tôi ném anh xuống, thì xác suất anh được tìm thấy còn nguyên vẹn tay chân là bao nhiêu?”

Sắc mặt Lâm Dĩ An phờ phạc đi, không nói gì.

Tông Lãng đứng lên, hỏi anh ta: “Còn tìm Trình Nặc nữa không?”

Lâm Dĩ An vẫn không mở miệng.

Tông Lãng liền níu lấy vạt áo anh ta, kéo đến bên lan can. Dù vóc dáng Lâm Dĩ An không khác Tông Lãng là bao, nhưng lại gầy gò, bị Tông Lãng lôi như thế lại không có sức giãy gụa, mở miệng la to, bị treo trên lan can.

Tông Lãng đẩy nửa người anh ta ra ngoài lan can, “Hỏi lần cuối cùng, còn tìm Trình Nặc không?!”

Gió sông thổi vù vù qua tai, giống như bị ù. Lâm Dĩ An nhìn mặt sông vô biên, như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị nước sông nuốt chửng. Anh ta nhắm mắt, hét lớn: “Không tìm, không tìm!”



Phà lại lần nữa đến gần bờ, vừa dửng hẳn, Lâm Dĩ An đã xiêu vẹo đi xuống phà, nhưng lại bị một người cao to cường tráng cản đường.

Tông Lãng xuống khỏi buồng lái, chào hỏi với người nọ, “Làm phiền người anh em rồi, đưa hắn ta ra ga tàu đi.”

Người kia nói: “Phiền gì chứ, là chuyện thuận tay thôi.” Vừa nói vừa lôi vạt áo Lâm Dĩ An vào trong xe bán tải, “Đi thôi, coi như mày có phúc, ông đây lái xe riêng chở mày đi.”

Đi không được mấy bước thì Tông Lãng gọi họ lại. Anh đi lên, cởi áo khoác Lâm Dĩ An ra.

“Quần áo tốt như thế, đừng để gió thổi nhăn.” Vừa nói vừa ném áo khoác cho người kia, “Đến ga tàu thì lại mặc vào.”

Người kia hiểu ý, lôi Lâm Dĩ An đến thùng sau xe.

Lâm Dĩ An sưng mặt, ngồi trong thùng xe không có nắp, hành vi bạo lực của Tông Lãng đúng là trơ tráo, nhưng cũng tự biết mình, không nói thêm gì.

Xe bán tải nhanh chóng rời đi, Tông Lãng đứng tại chỗ, cười đưa mắt nhìn Lâm Dĩ An chìm trong gió rét đi xa.


***

Lại quay về cù lao, lão Chu đã chờ ở bến phà rồi. Tông Lãng giao trả phà cho ông ấy, nhìn thấy tay dính máu liền xuông sông rửa, lại sửa lại ống tay áo, vỗ quần áo rồi mới về nhà.

Trình Nặc đã chuẩn bị rau làm bữa tối. Rau cải trong vườn đã lớn, hai cây rau là có thể xào được một dĩa. Lại nhổ mấy củ cải, xắt mỏng hầm cùng thịt ba chỉ, rắc ít hành lá lên, ăn ngon lại hợp với cơm.

Thấy Tông Lãng về, cô khá bất ngờ, đứng lên hỏi: “Về nhanh thế?”

Tông Lãng đi đến, nhận lấy củ cải trong tay cô, “Tưởng anh ấy tìm anh có chuyện quan trọng gì, thì ra là mời cơm anh, nên anh về. Ăn cơm mà, đương nhiên vẫn là cơm vợ anh nấu ngon nhất rồi.”

Trình Nặc cười liếc xéo anh, đi tới cạnh giếng múc nước rửa rau.

Tông Lãng vội cướp thùng nước, “Để anh để anh, mấy chuyện mất sức thế này sao có thể để vợ làm được.”

Lúc này Trình Nặc không nhịn được nữa, nhấc chân đạp vào mông anh.

“Có thể đứng đắn được không hả?”

Tông Lãng lại gần cô, cười híp mắt, “Thương vợ mà, sao lại không đứng đắn chứ.”

Cuối cùng số rau đó vẫn do Tông Lãng rửa rồi cắt, sau đó Trình Nặc mới xuống bếp. Lúc xào thịt ba chỉ, không biết vì sao Trình Nặc lại đột nhiên nhớ đến món dưa cải chua xào thịt ba chỉ ăn ở nhà thím Ngô lúc trước. Thịt hầm mềm rục, dưa cải chua xào ra nước xanh, cắn rau trong miệng mà vẫn giòn, thêm ít tiêu khô, cay cay rất ngon cơm.

Nói với Tông Lãng, Tông Lãng liền mặt dày chạy sang nhà thím Ngô xin một bình dưa cải chua. Thế là món củ cải hầm thị tối nay biết thành dưa cải chua xào thịt. Đúng khẩu vị của Trình Nặc nên cô ăn chừng hai bát cơm đầy.

Ăn no, lại không muốn nhúc nhích, dựa mình trên ghế xích đu nhìn Tông Lãng dọn dẹp bát đũa.

Ghế xích đu đong đưa, lúc cô thấy nóc nhà, lúc lại thấy Tông Lãng.

Ngôi nhà, người yêu. Ngôi nhà, người yêu…

Nhà + người yêu = tổ ấm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận