Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Edit: Tịnh Hảo

Huấn luyện quân sự trước ngày khai giảng.

Cuối thu, trời nắng gắt tàn sát mọi người, học sinh mới ở trên sân thể dục mặc đồng phục ngụy trang, bị nắng chiếu đến khô héo, vừa hô nghỉ ngơi thì mọi người liền chạy đến dưới bóng cây.

Tưởng Tây Trì có vóc người cao lại vừa nghiêm túc, mặc bộ quân phục, thẳng tấp cao ngất, vô cùng đặc biệt trong đám người nên dễ nhìn thấy. Huấn luyện viên vừa liếc mắt đã nhìn trúng, chọn làm lớp trưởng. Cuối cùng phát hiện lớp trưởng này vốn không để ý chuyện gì cả, khi nghỉ ngơi cũng chạy nhanh hơn người khác.

Phương Huỳnh phiền nhất chính là những quy địng cứng ngắc, nhưng đã đồng ý với Tưởng Tây Trì lên cấp 3 phải đúng đắn ít gây chuyện, nên chỉ có thể tạm thời thu lại tính tình cáu kỉnh của mình.

Buổi chiều trời nóng, huấn luyện viên không dám để bọn họ huấn luyện quá lâu, sợ bị cảm nắng, cứ nửa tiếng rồi nghỉ ngơi.

Vừa hô “giải tán”, Phương Huỳnh lập tức chuồn mất, không quan tâm gì cả, ngồi xuống bóng cây. Một lát, Tưởng Tây Trì cũng lại đây. Anh nhìn chằm chằm mặt đất, đứng từ chối một lát, mới chịu ngồi xuống.

Phương Huỳnh cởi nón ra làm quạt, quay qua nhìn Tưởng Tây Trì, ngạc nhiên: “… Sao cậu không đổ mồ hôi?”

Tưởng Tây Trì: “... Ồ.”

Phương Huỳnh: “... Cũng không bị đen.”

Tưởng Tây Trì: “...”

Phương Huỳnh: “Rất tức giận đấy.”

Tưởng Tây Trì mặc kệ cô, cầm bình nước đặt ở bên cạnh đưa cho cô, sờ sờ, đã bị nắng chiếu đến nóng theo luôn rồi.

“Khát không, tớ đi qua mua hai chai nước đá.”

Phương Huỳnh: “Được được.”

Tưởng Tây Trì đang muốn đứng lên, chợt nghe bên cạnh có một người hô lớn: “Lương công tử mời mọi người uống nước đây!”

Phương Huỳnh nhíu mày, “Cái gì mà Lương công tử? Lương Sơn Bá à?”

“Lương Yến Thu.”

“Ồ.” Phương Huỳnh trợn trắng mắt, “Tên ngốc kia có tiền à.”

Lương Yến Thu mang logo Âu Mỹ, gắn lên trên quân phục vô cùng chói mắt. Phía sau cậu ta là ba người học sinh, một người xách hai túi nilon rất to, giống như lãnh đạo xuống nông thôn thăm hỏi, lần lượt đưa nước đá đến trong tay các bạn học nghỉ ngơi dưới bóng mát.

Lương Yến Thu tự lấy ra một chai từ trong túi, vặn mở uống một ngụm, giơ tay vẫy vẫy vô cùng giống như “thủ trưởng”, “Mọi người cứ việc uống, không đủ thì nói với tớ.”

“Lương công tử...”

Lương Yến Thu quay đầu lại.

“Không đủ...”

“... Làm sao có thể không đủ! Thêm huấn luyện viên tổng cộng là 50 người! Vừa vặn mua 50 chai!”

“Thực sự không đủ.” Người kia vô tội giơ túi nilon rỗng trong tay lên, “Cậu đã quên tính chính cậu… Cậu uống một chai, nên thiếu một chai.”

“...” Lương Yến Thu không nói gì nhìn chai nước đá đã vơi đi phân nửa trong tay.

Người ngồi ở bên cạnh Phương Huỳnh, vừa đúng xui xẻo không có nước.

Lương Yến Thu tự giác làm không chu đáo chuyện này, đang muốn đi qua giải quyết “nguy cơ quan hệ xã hội”, đã thấy cô trực tiếp đưa nước trong tay cho Tưởng Tây Trì bên cạnh.

Lương Yến Thu thật sự không muốn gặp học sinh giỏi, nhất là học sinh giỏi thi vào đứng trong top 3, cũng không có ý muốn bù đắp, chân vòng lại, bước đi.

Phương Huỳnh mở chai nước đá trong tay Tưởng Tây Trì, ngửa đầu uống phân nửa, đưa cho Tưởng Tây Trì.

Tưởng Tây Trì nhìn cô, lại nhìn chai nước trong tay cô.

“Ồ...” Phương Huỳnh ý thức được, “Cậu thích sạch sẽ, cậu ghét bỏ tớ.”

“...” Tưởng Tây Trì đưa tay đoạt lấy chai nước.

Ánh mắt không tự nhiên nhìn chỗ miệng chai, một lát, ngửa đầu uống ừng ực không còn một giọt.

Khi anh uống nước, Phương Huỳnh cũng đang nhìn chằm chằm.

Hầu kết lúc lên lúc xuống.

Tưởng Tây Trì uống xong, phát hiện ánh mắt của cô, “Nhìn cái gì?”

“... Không có.” Phương Huỳnh sờ sờ mũi, đột nhiên cảm thấy không tự nhiên.

Tưởng Tây Trì nhìn chai không trong tay, cũng cảm thấy không được tự nhiên.     

Hai người một người nhìn bên trái, một người nhìn bên phải.

Lúng túng ngồi một lát như thế, huấn luyện viên chợt thổi còi, “Tập hợp!”

Tưởng Tây Trì đứng lên, đưa tay ném bình không đi. Bình không bay thành hình vòng cung, vững vàng rơi vào thùng rác.

Phương Huỳnh sâu sắc cảm thấy phía sau có vài ánh mắt, quả thật là mấy nữ sinh, nhìn Tưởng Tây Trì chằm chằm hăng hái kề tai xì xào bàn tán.

Cô khẽ hừ một tiếng, bĩu môi.

Buổi tối, trên sân thể dục lớn đang chiếu bộ phim giáo dục chủ nghĩa yêu nước “Trương Tư Đức”.

Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì ngồi ở hàng cuối cùng, mỗi người đeo một tai nghe nghe nhạc.

Một lát, vang lên tiếng “bốp”.

Tưởng Tây Trì nhìn cánh tay mình, lại nhìn Phương Huỳnh.

Phương Huỳnh vô tội: “Không đánh cậu, có muỗi.”

“... Sao tớ không biết vậy.”

“Cậu ngu ngốc.”

Tưởng Tây Trì nhìn cô, “... Cậu mới ngu ngốc.”

Phương Huỳnh nhàm chán không ngồi yên, khuỷu tay chống trên đầu gối, hai tay ôm mặt, “… Bộ phim nói gì thế?”

“Không biết.”

“Cậu không xem sao?”

“Không.”

Phương Huỳnh ngửa đầu nhìn anh, “Vậy cậu đang nhìn cái gì?”

Vẻ mặt Tưởng Tây Trì bình tĩnh, “Không nhìn cái gì cả.”

Phương Huỳnh nhàm chán ngáp một cái, “Nơi này muỗi thật nhiều đấy, chúng ta đi căn tin mua chút đồ ăn đi.”

Vừa dứt lời, lại nghe phía sau có một giọng nói đè thấp phấn khởi thông báo: “Lương công tử mời mọi người ăn đồ ăn vặt!”

Lãng Vị Tiên (tên loại bánh snack), bánh bơ nhỏ, bánh mì gấu trúc, socola HERSHEY, khoai tây chiên… truyền về phía trước.

Phương Huỳnh: “... Cái tên Lương Yến Thu này có phải bị bệnh không? Tiền nhiều đốt không hết nên quyên cho tớ à?”

Đỉnh đầu có một giọng nói, “Bạn Phương Huỳnh có khó khăn gì sao?”

Phương Huỳnh ngẩng đầu, đối diện là gương mặt tươi cười nhe ra tám cái răng trắng sáng.

Phương Huỳnh: “...”

“Trực tiếp cho tiền, chuyện này ảnh hưởng không tốt, nhưng tớ có thể nói cha tớ lập một học bổng…” Lương Yến Thu ngồi bên cạnh cô, xắn tay áo, nhìn dáng vẻ e là muốn tán dóc về chuyện học bổng từ kiếp này đến kiếp trước một lần.

Tưởng Tây Trì tháo tai nghe xuống, bắt lấy cánh tay Phương Huỳnh, “Đi.”

“Đi đâu?”

“Mua đồ ăn vặt.”

“Này không phải có...” Phương Huỳnh chỉ chỉ túi nilon phía trước mặt, lại bị Tưởng Tây Trì quăng về sau, cứ như vậy rời khỏi băng ghế, tự nhiên đứng lên.

Huấn luyện viên tuần tra ở phía sau gào to: “Bạn học phía trước ngồi xuống!”

Phương Huỳnh vội vàng kéo Tưởng Tây Trì ngồi xuống cỏ, đúng lúc Lương Yến Thu vạc chân ra bao quanh.

Ba người nhìn nhau, tình hình có chút lúng túng.

Lương Yến Thu nhìn Phương Huỳnh, lại nhìn cánh tay Phương Huỳnh kéo Tưởng Tây Trì, “Quan hệ của bạn Phương và bạn Tưởng tốt lắm đấy.”

“Tốt hay không liên quan gì đến cậu.” Phương Huỳnh trợn trắng mắt, quay đầu nhìn huấn luyện viên cùng đội trưởng hàng khác nói chuyện, liền lôi kéo Tưởng Tây Trì, khom lưng, dọc theo khe hỡ trong hàng, lặng lẽ rời khỏi sân thể dục.

Đến căn tin mua chút sữa chua và đồ ăn vặt, hai người lại về lớp học.

Kết quả vừa nhìn, đèn đuốc sáng trưng, bên trong đã có ba bốn người ngồi, xem phim, nghe nhạc, thì ra không chỉ có hai người họ chuồn đi.

Ghế đã ở trên sân thể dục, hai người trực tiếp ngồi lên bàn học.

Phương Huỳnh ngồi dựa lưng vào vách tường, mở nắp sữa chua, vươn đầu lưỡi liếm vài miếng sữa chua dính trên nắp, ngửa đầu uống một hớp lớn.

Nâng mắt nhìn, phát hiện Tưởng Tây Trì đang nhìn cô.

“Làm sao vậy? Cậu cũng muốn uống à...”

“... Dính trên mặt.”

Phương Huỳnh nâng tay chùi, “Chỗ nào?”

“Dựa qua đây một chút…”

Phương Huỳnh không kiên nhẫn, lục tìm khăn giấy trong ngăn kéo, đột nhiên Tưởng Tây Trì đưa tay.

Cô dừng một lát, không biết vì sao lại ngừng hô hấp.

Ánh mắt Tưởng Tây Trì gần như là chăm chú nhìn vào chỗ khóe miệng kia của cô, một lát, ngón tay anh chạm vào, lau miệng cô.

Đầu ngón tay có chút lạnh, có chút...

Phương Huỳnh nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, “Cái kia…”

“Tốt rồi.” Tưởng Tây Trì rũ mắt, nhìn trên ngón trỏ, không tự giác xoa xoa, sau đó mới rút khăn giấy, lau tay sạch sẽ.

Phương Huỳnh nhét hai viên kẹo mềm Q.Q, vừa ăn vừa nói, “… Nghe nói học kỳ này kết thúc chúng ta phải kiểm tra chia lớp. Học kỳ sau đa số vào khoa tự nhiên, còn lại muốn vào lớp thực nghiệm và lớp thường.”

Tưởng Tây Trì cảm thấy có chút ngạc nhiên, “... Sao cậu lại quan tâm chuyện xa vời như vậy?”

“Cậu học khoa tự nhiên nhỉ?”

“Ừ.”

“... Tớ sợ mình không vào được lớp khoa học tự nhiên và lớp thực nghiệm.”

“Cậu có thể học khoa văn.”

Phương Huỳnh bĩu môi, “Không muốn. Tớ rất phiền chính trị.”

Yên lặng một lát, Tưởng Tây Trì nói: “... Có tớ nè.”

“Hả?”

“... Dạy thêm cho cậu.”

Phương Huỳnh cười.

“... Tớ cũng không muốn học khoa văn.”

“Vì sao?”

“... Thì tớ không có bài văn để sao chép chứ sao.”

“... Chúng ta không học cùng nhau, tan học không phải cũng có thể cho cậu sao chép sao!” Tưởng Tây Trì không nói chuyện, nghĩ nghĩ, sau một lúc lâu, vẫn nói: “Cậu nên học khoa văn đi?”

“...” Phương Huỳnh không nói gì, “Sao lại thay đổi?”

Tưởng Tây Trì dừng một lát, “... Đều được, cậu thích cái gì thì học cái đó.”

“Cậu còn chưa có trả lời đấy, sao lại muốn tớ học khoa văn?”

Tưởng Tây Trì nhìn cô, “... Không có gì, nói bừa.”

Bởi vì nam sinh của khoa học tự nhiên rất nhiều.

Khi bộ phim sắp kết thúc, Tưởng Tây Trì trở về sân thể dục, chờ hàng ngũ giải tán, hai người nhấc ghế dựa trở về.

Phương Huỳnh đã dọn dẹp đồ xong, trong miệng ăn kẹo cao su, nghe nhạc, chờ Tưởng Tây Trì.

Nơi ở của hai người họ gần, về nhà không mất bao nhiêu thời gian, cho nên không nhanh không chậm, không tranh đoạt ra phòng học với người khác.

Người đã đi hơn phân nửa, mới chậm rãi đi ra ngoài.

Phương Huỳnh cúi đầu đổi nhạc nên không chú ý, vừa nhấc đầu mới phát hiện có một người ngồi trên bục giảng, từ trên cao nhìn xuống cô.

Phương Huỳnh hoảng sợ, “Làm gì vậy?”

Lương Yến Thu hứng thú cười, “Bạn Phương, tớ nghe nói cậu ở cùng một chỗ với bạn Tưởng?”

“Liên quan gì đến cậu.”

Tình hình đầu năm nay là gì thế, sao chuyện riêng tư truyền ra nhanh như vậy.

Ánh mắt Lương Yến Thu liếc về phía sau, nhìn Tưởng Tây Trì, “Các cậu…”

Tưởng Tây Trì lạnh nhạt liếc cậu ấy một cái: “Từ lúp cấp 2 tụi tớ đã ở chung một chỗ rồi, có vấn đền gì sao?”

Lương Yến Thu sửng sốt, đè mũ thể thao xuống, cười nói: “Không có gì.” 

Nhảy xuống bàn giáo viên, đi ra một bước, lại quay đầu, “Chơi Warcraft không?”

Tưởng Tây Trì không lên tiếng.

Lương Yến Thu cười, “Có rảnh thì đấu đơn nhé.”

Về nhà, Phương Huỳnh tắm rửa trước, mặc áo ngủ hai dây mà Đinh Vũ Liên mới mua cho cô, đi gọi Tưởng Tây Trì tắm.

Cửa khép hờ, Phương Huỳnh trực tiếp đẩy ra.

Đã thấy màn hình máy tính lúc nãy còn sáng, một lát sau liền tối đi.

Tưởng Tây Trì đứng lên, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, “... Tắm xong rồi?”

“Ừ.” Phương Huỳnh nhìn chỗ máy tính, “... Cậu đang làm gì?”

“Không có.”

“... Vậy sao cậu rút điện ra?”

“... Chân đá phải.”

Phương Huỳnh nhìn anh tựa như nghiên cứu, một lát, cười ác ý, “Có phải cậu đang xem phim đó…”

“Không có.” Tưởng Tây Trì cầm lấy khăn lông trên bả vai cô, che lên đầu cô, ỷ vào ưu thế dáng người cao ráo, còn ấn đầu cô, đưa tay đóng cửa lại, “… Sau này vào phòng nhớ gõ cửa.”

Phương Huỳnh lấy khăn lông ra, “Tưởng Tây Trì! Cậu thay đổi!”

Bước chân của Tưởng Tây Trì không dừng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui