Editor: Aissss
Beta: 727
_____________
Lâm Ỷ đã lật qua sách của Chu Việt vô số lần, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô thấy nét chữ người khác trong sách của cậu.
Nét chữ thon gọn mượt mà, rõ ràng là chữ con gái.
Lâm Ỷ đẩy sách đến trước mặt Chu Việt, tò mò hỏi: “Ai viết thế?” Chu Việt nhìn thoáng qua rồi chuyển tầm mắt nhìn cô: “Trần Tư Duệ.”
Lâm Ỷ càng tò mò: “Sách cậu sao lại có chữ của cậu ấy?”
Chu Việt nhìn điện thoại, không ngẩng lên: “Lúc cậu ấy mượn xem ghi chú tiện tay viết vào.”
“Sao cậu lại để cậu ấy viết lung tung vào sách chứ?” Lâm Ỷ cố ý làm ra vẻ.
Chu Việt dừng một chút, buông điện thoại xuống, dùng chóp mũi chạm vào lỗ tai cô, nhẹ giọng nói: “Lần sau sẽ không vậy nữa.”
Lâm Ỷ nhìn cậu đầy ghét bỏ, Chu Việt cũng tỏ vẻ ghét bỏ nhìn lại cô.
Cô run rẩy, duỗi chân đạp cậu: “Làm gì thế! Định sàm sỡ à?”
Chu Việt nở nụ cười, đưa chân chặn bàn chân đang làm loạn của cô, khiến một chân Lâm Ỷ đặt trên giường, chân còn lại bị nâng lên trên tạo ra tư thế kì lạ.
Tay cậu vuốt lên trên, quần ngủ dài đến cổ chân cũng bị động tác của Chu Việt kéo đến đầu gối.
Bàn tay thô ráp của cậu ma sát dọc từ bắp chân lên đùi, sau đó hướng thẳng vào trong, hung hăng véo một cái.
Lâm Ỷ đau đến hét lên.
Thật ra Chu Việt không bóp mạnh tay, nhưng da ở đùi trong quá nhạy cảm với cơn đau.
Lâm Ỷ tức giận, xoay người đè cậu xuống, dùng sức bóp phần thịt ở cánh tay cậu, ai dè lại đau khổ phát hiện thịt của Chu Việt quá cứng, cô không bóp nổi.
Cậu híp mắt, lẳng lặng nhìn Lâm Ỷ trên người mình, không hề có ý định phản kháng, thậm chí còn buông di động, hai tay thả lỏng bên người, khoe hết điểm yếu trước mắt Lâm Ỷ.
Mắt Lâm Ỷ hiện lên sự nghịch ngợm, cô véo cổ Chu Việt chán chê, lại quay qua túm lấy một chút thịt gần yết hầu rồi buông ra, vì da đàn hồi nên bị bắn ngược trở về.
Giọng Chu Việt khàn khàn, cậu nói véo như vậy không đau chút nào.
Lâm Ỷ nghi ngờ đưa mắt nhìn cậu.
Chu Việt: “Cậu cắn một cái sẽ đau hơn.”
Lâm Ỷ đột nhiên bối rối, luôn miệng nói không, dùng sức di chuyển đùi khỏi người cậu.
Chu Việt nhanh tay lẹ mắt, một tay bóp eo cô, một tay chạm vào gáy Lâm Ỷ, ấn giữ cô trên người mình: “Cậu thử đi.”
Lâm Ỷ nghĩ thầm trong đầu, ‘thử xem’ một cái thì hai người sẽ tiêu đời.
Cô cười gượng: “Cái này không ổn, bị giáo viên chủ nhiệm của cậu nhìn thấy là xong luôn.”
Nghe cô nói thế, Chu Việt cố ý kề sát môi vào cổ cô, Lâm Ỷ giữ mặt cậu lại rồi ấn trở về giường.
Cô trừng mắt nhìn cậu, cậu cũng không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn cô như vậy.
Gần đây Chu Việt gầy hơn hẳn, khiến khuôn mặt trở nên góc cạnh, sắc bén, đẹp trai.
Lâm Ỷ nhìn mặt cậu, cái này là cậu bảo cô làm, dù sao cô cũng không thua thiệt gì.
Cô nằm trên ngực Chu Việt, kề sát môi vào cổ, dưới lớp da đó là dòng máu ấm áp của cậu.
Cô thoáng chần chờ, há miệng dùng sức mút mạnh bên cổ Chu Việt.
Mặt cô thoáng chốc đỏ bừng, Lâm Ỷ vội vàng đứng dậy, nhìn thấy trên cổ Chu Việt có thêm một dấu màu tím đỏ mập mờ.
******
Ngày trở lại trường, mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt kì lạ, trong những người có mối quan hệ khá tốt thì không dưới năm người hỏi cậu vết đỏ đó từ đâu mà có.
Chu Việt chỉ bình tĩnh giải thích là muỗi cắn.
Một số người tin lời giải thích của Chu Việt, ví như giáo viên chủ nhiệm, hoặc như Đổng Hạo Thâm.
Mà những người không tin cậu hầu hết là nữ sinh, các cô ấy kinh ngạc, nghi ngờ Chu Việt có bạn gái.
Diễn đàn trường lập tức nổi bão.
Chu Việt và Lâm Ỷ đương nhiên đều không để tâm, thời gian thoải mái cũng chỉ có một ngày cuối tuần ngắn ngủi, ngày vừa kết thúc, hai người tự nhiên phải trở về chế độ học tập.
Vừa có kết quả thi thử, Chu Việt vẫn giữ hạng nhất như cũ, còn Lâm Ỷ lại tụt hạng.
Từ sau khi Chu Việt đến trường với dấu dâu tây, các nữ sinh lớp 11 cũng hạn chế đi tìm Chu Việt hỏi bài, đơn giản là họ cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa.
Trần Tư Duệ cầm đề tới tìm Chu Việt, biểu cảm tương đối phức tạp: “Chu Việt, cậu chỉ mình câu này được không?”
Chu Việt nhận lấy tờ đề xem lướt qua, giải thích nhanh một vài ý chính xong thì mặc kệ cô ấy.
Ánh mắt Trần Tư Duệ dừng ở cổ Chu Việt, làm bộ bâng quơ hỏi: “Chu Việt, cổ cậu bị sao vậy? Hình như đã bị nhiều ngày rồi.”
Tay phải của Chu Việt đang giải đề bỗng dừng lại, tay trái vô thức đưa lên sờ cổ, cũng không ngẩng đầu trả lời: “Bị muỗi cắn.”
Trần Tư Duệ xấu hổ gật đầu: “À.” Nhưng ánh mắt vẫn đặt ở mặt Chu Việt không dời đi.
Đổng Hạo Thâm tiến lại gần nói: “Nếu không phải cậu không có bạn gái, mình còn tưởng đây là vết dâu tây.”
Chu Việt cười lạnh lùng đáp lại.
Đổng Hạo Thâm gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Cậu cười cái gì? Nhìn rất giống có được không!”
Tranh thủ giờ giải lao, cậu phổ biến cho Chu Việt một chút mưa gió gần đây trên diễn đàn.
Chuyện bắt đầu là do một nữ sinh đăng bài nói trên cổ Chu Việt có một vết dâu tây.
Bài đăng này làm các nữ sinh hoang mang.
Sau đó liên tục có người để ý cổ cậu, mọi người đều phát hiện đó là sự thật.
Có người giải thích, chính miệng Chu Việt nói là vết muỗi cắn.
Có người vẫn hoài nghi, cho rằng áp lực học tập quá lớn nên Chu Việt ra ngoài hẹn hò.
Nhưng lại có người khẳng định, kì thi đại học sắp tới đối với Chu Việt không qua áp lực, cậu không cần ra ngoài làm loạn đến mức độ đó.
Chu Việt luôn cư xử lạnh nhạt, lễ phép và giữ khoảng cách với các bạn học, mọi người vốn không tưởng tượng được cậu còn có bộ dáng khác.
Nhưng qua lần này, diễn đàn dấy lên một trận phong trào màu vàng, cho dù trên cổ Chu Việt thật sự là vết muỗi cắn cũng không ngăn được việc các nữ sinh tưởng tượng đến hình ảnh của cậu lúc làm ra những hành động không thể miêu tả.
Có một tài khoản tin tưởng Chu Việt là người lạnh lùng, mọi người có thể xem khoảng cách giữa cậu và nữ sinh luôn được khống chế rất tốt, không thân cận không cợt nhả, có muốn chui vào khoảng cách đó cũng không chui được.
Ngoài ra có một bộ phận dựa vào màu da trắng nõn của cậu mà cho rằng Chu Việt chắc chắn nằm dưới ở phương diện kia.
Thậm chí còn tự mình viết truyện ‘Đổng Hạo Thâm x Chu Việt’ đăng lên diễn đàn, bình luận cũng đã vượt con số một trăm.
Còn có một ít sắc ma thèm muốn cơ thể Chu Việt đã lâu, suy đoán cậu có khả năng là mãnh hổ, vừa chạm sẽ cháy.
Chu Việt lạnh nhạt ngồi nghe, Đổng Hạo Thâm vừa nói xong, cậu lập tức gọi cho một người bạn trong hội học sinh.
Lâm Ỷ cơ bản không biết diễn đàn đã xảy ra một trận mưa bão, Kim Lộ Lộ cũng không dám nói với cô.
Hoàng thượng không vội, thái giám đã vội, Kim Lộ Lộ cảm thấy mình sắp điên rồi, cô nghi ngờ Chu Việt một chân đạp hai thuyền, sợ miếng thịt mọng nước Lâm Ỷ quá đơn thuần sẽ bị lừa.
Cô ấy nghĩ, Lâm Ỷ và Chu Việt đang trong mối quan hệ mập mờ, mà lại khó gặp mặt như vậy.
Lâm Ỷ ở trường nghiêm túc học tập, Chu Việt lại có tin đồn bay đầy trời.
Lần trước, Lưu Tuệ Tuệ vừa mở miệng đã nhắc tới Trần Tư Duệ, lần này diễn đàn lại ngập tràn cơn bão màu hồng.
Cô lo thay Lâm Ỷ đến mức xì khói.
Kim Lộ Lộ thăm dò: “Lâm Ỷ, cậu cảm thấy Chu Việt thế nào?”
Lâm Ỷ suy nghĩ một chút, chọn câu trả lời mà Kim Lộ Lộ sẽ thích: “Đẹp trai.”
Kim Lộ Lộ đau khổ nói: “Lâm Ỷ à, cậu không thể để bề ngoài của cậu ta lừa được!”
Lâm Ỷ không hiểu gì, tò mò nhìn cô ấy: “Không phải cậu vẫn nói Chu Việt rất đẹp trai à?”
Đúng vậy, Kim Lộ Lộ luôn cảm thấy Chu Việt rất đẹp trai.
Bây giờ cũng rất đẹp trai, nhưng hải vương là không thể tha thứ! Hơn nữa con cá béo tốt trong đại dương đó lại là người chị em cô ấy yêu nhất, cô ấy làm sao có thể chịu được!
Kim Lộ Lộ uyển chuyển nói: “Tuy rằng cậu ấy rất đẹp trai, nhưng không thể vì đẹp trai mà bỏ qua tất cả hành vi xấu của cậu ấy.”
Lâm Ỷ gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Đúng vậy.”
Cho nên cô vẫn luôn cảm thấy tính tình Chu Việt vừa ngây thơ vừa thối tha.
“Vậy nên nếu cậu ta làm sai, cậu nhất định phải dừng cương trước vực, không nên vì không nỡ mà nắm lấy không buông, mình phải sống có lòng tự trọng!”
Lâm Ỷ mê man: “Hả?”
Cô chắc chắn mạch não thần kỳ của Kim Lộ Lộ lại đang tưởng tượng đến các tình huống máu chó.
Nhưng qua nhiều năm kinh nghiệm, Lâm Ỷ hoàn toàn tin tưởng chỉ cần cô ấy biết chuyện, hơn nửa lớp đều sẽ biết.
Lâm Ỷ cảm thấy hiện tại chưa phải lúc nói cho cô ấy biết việc cô và Chu Việt là thanh mai trúc mã, lại đang ở cùng nhà.
Cô chuyển đề tài: “Lộ Lộ, cậu đừng suy nghĩ linh tinh, mình và Chu Việt… sau này cậu sẽ biết.
Cậu mau về ôn bài đi.”
Kim Lộ Lộ tỏ vẻ muốn nói lại thôi, cũng không suy đoán tại sao Lâm Ỷ nói sau này sẽ biết, tự mình lắc đầu về chỗ ngồi.
Lâm Ỷ: “…” Rốt cuộc là cô đã bỏ lỡ chuyện gì??.