Mục Cửu Ca

“Hi, xin chào các chú cảnh sát. Hôm nay thời tiết nóng quá, các anh làm việc vất vả nhỉ. Xin hỏi các anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Một anh chàng tóc vàng mắt xanh chuẩn Tây Âu liên tiếp nói ra những từ khiến người nghe không tài nào hiểu nổi. Chuyện này là chuyện hết sức bình thường…. nhưng họ không thể giao tiếp thì làm sao bây giờ?

David cười tủm tỉm, dùng tiếng Tây Ban Nha chào hỏi hai vị cảnh sát trước mặt.

Hai vị cảnh sát cứng miệng. Sau đó có một người dùng tiếng Anh lưu loát hỏi họ tên và quốc tịch của David, cũng yêu cầu anh xuất ra giấy chứng minh nhân dân.

Vẻ mặt David vô cùng hoang mang, dùng tiếng Tây Ban Nha nói: “Xin lỗi, các anh đang nói gì? Tôi không biết tiếng Anh.”

Hai vị cảnh sát chán nản, kiểu tình huống này thì phải xử lý sao đây?

Mục Cửu Ca đã tìm được tác phẩm của mình.

Chính xác là ‘tìm’. Bởi vì cô phải đi gần như toàn bộ hội trường triển lãm mới tìm được góc này.

Cô đã từng đi qua đây một lần, nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng, ở trong xó xỉnh này cũng có tác phẩm dự thi.

Bởi vì ở đây có nửa bức tường, vừa vặn che khuất tầm mắt của người bên ngoài, mà khoảng hổng bên cạnh lại bị một tấm biển quảng cáo lớn che mất. Thành ra khoảng không ở giữa tấm biển quảng vả nửa bức tường đó đại khái chỉ có thể rộng khoảng chưa vừa một người đi vào.

Tất cả tác phẩm của những người khác đều được tập trung trong hội trường, nơi mà mọi người đều có thể nhìn thấy, chỉ có tác phẩm của cô bị bỏ vào đây. Chính xác thì ở đây vẫn thuộc phạm vi của hội trường, nhưng ai mà biết có một tác phẩm dự thi cô đơn “Không được trưng bày” bị xếp đến góc bí ẩn này chứ?

Nếu nói không có sự gian lận, có đánh chết cô, cô cũng không tin.

Có lẽ để cho công bằng hoặc mượn cớ che giấu, ngoài tác phẩm của cô ra thì còn có một tác phẩm của một người dự thi khác cũng nằm trong góc hẻo lánh này.

Có điều tác phẩm của người dự thi này chắc chắn là để góp cho đủ số lượng….

Mục Cửu Ca đi tới góc đó rồi nhìn du khách bên ngoài, cô hy vọng cô có thể gây được sự chú ý của mọi người để kéo mọi người tới đây.


Thế nhưng đứng chưa được 2 phút bỗng có một tình nguyện viên đến nói với cô: “Có tác phẩm của cô ở đây à? Cô đang đợi bạn bè của mình đến hả? Xin chú ý hành vi của mình, lần này là cảnh cáo đấy.”

Mục Cửu Ca sửng sốt: “Tôi chưa làm gì cả, chỉ đứng đây cũng không được à?”

“Đương nhiên không được, hoặc cô nói cho tôi biết cô không phải là tác giả của tác phẩm bên trong đi? Nhưng tấm thẻ cô đeo trên người đã ghi rõ ràng rồi, các cô có thể không biết tấm thẻ mà các thí sinh dự thi đeo trên người với thẻ mà nhân viên công vụ chúng tôi đeo hoàn toàn khác nhau, phía trên có số thứ tự tác phẩm của các cô, tuy nhiên số hiển thị trên tác phẩm hiện thị không được rõ nét lắm, những du khách bình thường đều sẽ không chú ý tới điểm này. Song chúng tôi vừa nhìn là biết tác phẩm bên trong là của cô.” Cách nói chuyện của người tình nguyện này có chút dương dương tự đắc, dường như rất thích cảm giác có quyền được giám sát những người dự thi.

Mục Cửu Ca chỉ có thể nuốt cục tức xuống rồi bỏ đi.

Người kia vẫn nói vói theo: “Hãy từ bỏ ý định bỏ tấm thẻ ra đi, tôi nhớ cô rồi!”

Mục Cửu Ca đứng ở chỗ khác. Lần này đứng rất lâu mà chẳng thấy ai tới cảnh cáo cô cả.

Cô nhìn những du khách lần lượt đi qua khoảng hở, nhưng không hề có một ai chú ý đến tác phẩm bên trong, trong lòng vừa tức vừa giận.

Chín giờ, đột nhiên lối vào hội trường trở nên đông đúc hơn. Nhiều du khách đều ngẩng đầu kiễng chân nhìn sang đó.

Ngay sau đó, một vài vị lãnh đạo thành phố và người phụ trách nhà triển lãm đi vào hội trường, mà hai bên phía sau họ là các phóng viên và quay phim cũng lần lượt đi vào.

Sau đó trong hội trường bỗng xuất hiện một hiện tượng lạ, đó là các phẩm nào hễ được đoàn lãnh đạo nhìn ngắm hoặc khen ngợi thì tức khắc có một đám người tranh nhau vào xem.

Thời gian một giờ chắc chắn không đủ để xem hết các tác phẩm trong hội trường, tưởng chừng các nhà lãnh đạo sẽ đi xem tác phẩm một cách ngẫu nhiên, nhưng thực chất là bị ảnh hưởng bởi hướng dẫn viên.

“Để phù hợp với không gian phòng triển lãm cũng như tạo sự công bằng cho việc chấm điểm, kích thước của các tác phẩm đã được giới hạn, tối đa không được vượt quá 100x120cm, tối thiểu không thể nhỏ hơn 35cm.” Hướng dẫn viên phụ trách hai ngày này bắt đầu giải thích thể lệ cuộc thi cho đoàn lãnh đạo và các du khách nước ngoài.

“Mỗi người dự thi phải nộp ba tác phẩm. Tác phẩm thứ nhất là thêu theo mẫu. Tương tự như các bài kiểm tra trình độ, cùng một mẫu nhưng ai thêu đẹp hơn sẽ đạt điểm cao hơn.”

Một vị lãnh đạo cười: “Đây cũng là một cuộc thi khảo sát thị lực của người xem nhỉ.”

“Chính xác.” Hướng dẫn viên gật đầu: “Mọi người hãy nhìn xem, bên cạnh là tác phẩm dự thi thứ nhất, chúng tôi đã quy định màu và in ra, như vậy sẽ tạo điều kiện cho mọi người có thể dễ dàng so sánh, tương tự như trò chơi tìm điểm khác nhau vậy.”


“Wao.” Được hướng dẫn viên giải thích, mọi người bắt đầu cảm thấy thấy hứng thú, nếu nhĩn kỹ, có thể nhận ra chất lượng của những bài thi không giống nhau. Có tác phẩm giống hệt bức mẫu, cũng có tác phẩm vừa nhìn đã thấy chẳng giống chút nào.

“Mọi người hãy nhìn sang tác phẩm thứ hai, lần này chúng tôi đã quy định sẵn nội dung. Bởi vì giờ là mùa hè cho nên các thí sinh có thể tự do sáng tạo quanh chủ đề mùa hè này.”

“Tác phẩm thứ ba hoàn toàn là do người dự thi tự chọn. Ví dụ như tác giả của tác phẩm này chọn thêu một con ngựa, nhưng muốn thêu được thế này không phải dễ. Mọi người có thể nhìn thấy thần thái, dáng vẻ, màu sắc của con ngựa này rất sống động, hoàn toàn không cứng nhắc giống như máy thêu thông thường. Đây cũng là một trong những người dự thi được ban giám khảo đánh giá rất cao.

Và đây, đây là một tác phẩm thêu tranh thủy mặc. Tuy không sử dụng nhiều thủ pháp thêu, thậm chí có vẻ hơi non nớt, nhưng màu sắc và bố cục lại hết sức tự nhiên.”

Dường như vị lãnh đạo to nhất rất thích tác phẩm thêu con ngựa, đứng ngắm rất lâu, cũng khen không ngớt miệng.

Cách đó không xa, tác giả của bức thêu trên nghe thấy những lời khen ngợi này thì vui không tả xiết.

Mà bên này, David vẫn đang cà kê nói chuyện với hai vị cảnh sát, Hoa Thượng xoa cằm lẩm bẩm: “Chúng ta mời người tới là để ủng hộ cho vợ đại ca, sao lại thành ra ủng hộ người khác rồi? Không đúng ở chỗ nào nhỉ…”

Hoa Vô Ý cũng chú ý đến điểm này. Ban đầu anh nghĩ chỉ cần tác phẩm của Mục Cửu Ca được trưng bày, chắc chắn sẽ thu hút được ánh mắt của mọi người, thậm chí không cần phải giúp công ty Trọng Vũ ủng hộ thí sinh.

Nhưng…

Chắc chắn, có người nào đó đang mờ ám bày mưu tính kế.

Anh đã đi khắp hội trường nhưng vẫn không thể tìm thấy tác phẩm của Cửu Ca —— được rồi, thực ra anh đã thừa dịp lúc Cửu Ca không có ở nhà lén sang xem tác phẩm dự thi của cô.

Cái gọi là ‘tâm ý thương thông’ không phải muốn là có thể có, vì hạnh phúc gia đình, đôi khi cũng phải cần tác động của con người.

Hoa Vô Ý đi đến anh chàng cao gầy đeo kính lớn bên cạnh, túm lấy cổ áo người đó, thấp giọng nói: “Tất cả chú ý, toàn bộ tản ra tìm một tác phẩm dài 120cm, rộng 50cm, trong tác phẩm thêu một người mẹ đang cúi đầu cho con bú.”

Anh chàng cao gầy giơ tay lên, trêu chọc: “Đại ca, anh không thấy tư thế của chúng ta rất dễ khiến mọi người hiểu lầm à? Anh xem, anh dọa bạn gái tương lai của em bỏ chạy hết rồi kìa.”


“Thôi đi, trông dáng vẻ thô tục của cậu, cô gái nào dám tiếp cận cậu chứ, khăng khăng bám lấy người ta còn nói.” Trong bộ đàm truyền ra tiếng cười nhạo.

Đinh Tử bĩu môi, anh tự nhận mình là người rất anh tuấn, rất khôi ngô, tuyệt đối có thể được xếp là người đẹp trai thứ hai trong công ty.

“Đại ca, sao thế?” Có người hỏi.

“Vợ tôi bị người ta hãm hại rồi.” Hoa Vô Ý thản nhiên nói.

“…” Trong bộ đàm đột nhiên im lặng hẳn, ngay cả Đinh Tử cũng chau mày, đẩy Hoa Vô Ý ra. Anh không ngắm các cô gái Trung hoa trong hội trường nữa, mà bắt đầu nghiêm túc đi tìm tác phẩm.

Đôi mắt David lộ ra sự tức giận, dùng tiếng Tây Ban Nha chửi thề những câu rất khó nghe, đột nhiên anh xoay người đi vào trong.

“Hêy!” Hai vị cảnh sát chạy theo gọi anh.

David quay đầu lại, trầm giọng nói: “Tôi muốn đi xem các tác phẩm, các anh cũng muốn đi cùng à?” Đương nhiên vẫn là tiếng Tây Ban Nha.

Hai vị cảnh sát nghe không hiểu, nhưng không thể tự ý mời đối phương ra khỏi phòng triển lãm được. Không còn cách nào khác, hai người cảnh sát đành phải bám sát David, không dám rời nửa bước.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người còn tưởng David là một người ngoại quốc có địa vị —— bởi vì có tận hai cảnh sát đi theo bảo vệ anh ta cơ mà.

Toàn bộ nhân viên của Trọng Vũ đều đã tới đây, mười mấy người cùng nhau tìm kiếm, cho dù là góc bí ẩn nhất cũng được tìm ra nhanh chóng.

“Đại ca, cửa chính, hướng hai giờ, đằng sau tấm biển quảng cáo lớn, anh thấy chưa?” Thợ Săn là người đầu tiên phát hiện ra mục tiêu.

Hoa Vô Ý vội vàng chạy sang bên đó, những người khác của công ty Trọng Vũ cũng nhanh chóng đến theo.

Thợ Săn, một anh chàng cao 178cm, ánh mắt sắc bén như chim ưng, toàn thân toát ra hơi thở đàn ông.

Hoa Vô Ý nhìn thấy Thợ Săn, cũng nhìn thấy một nơi héo lánh chỉ đủ rộng cho một người đi vào.

Thợ Săn nghiêng đầu ra hiệu, dẫn đầu vào trong, Hoa Vô Ý cũng vào theo.

Mục Cửu Ca đã trông thấy Hoa Vô Ý, cũng nhìn thấy anh đi vào góc đó.


Cô vừa nhấc chân bỗng khựng lại, có người nhằm vào cô. Nếu như cô tới, chỉ sợ cô và Hoa Vô Ý sẽ bị vu cáo là quen biết. Cách an toàn nhất bây giờ là phải rời xa tác phẩm của mình.

Nhìn nhìn những thí sinh dự thi khác làm đủ trò ám hiệu, có người thậm chí đứng ngay trước tác phẩm của mình cũng chẳng có ai thèm để ý, khéo miệng Mục Cửu Ca giật giật.

Trong góc hẻo lánh.

“Là tác phẩm thêu này phải không?” Thợ Săn thấp giọng hỏi.

Hoa Vô Ý nhìn tác phẩm, gật đầu.

“Nếu không có ý định tìm thì ai mà phát hiện ra góc xó xỉnh này chứ.” Thợ Săn nói.

Hoa Vô Ý không lên tiếng, chỉ cẩn thận dán phiếu của mình lên khung dán dưới tác phẩm, Thợ Săn cũng làm theo.

Đột nhiên bên ngoài xuất hiện tiếng ồn ào, hai người đồng thời quay đầu nhìn về lối nhỏ.

Đinh Tử và Hòa Thượng cũng chạy tới, nhưng hai người họ vừa chạy tới bỗng đụng phải một nhân viên quét dọn vệ sinh.

Người nhân viên đó vừa thấy họ muốn vào bèn cản lại: “Xin lỗi, trong này cần phải dọn dẹp, mời mọi người đi sang chỗ khác xem trước.” Vừa nói vừa lấy một biển hiệu ‘Đang dọn vệ sinh’ từ trong xe ra đặt trước lối nhỏ.

“Bên trong rất sạch, sao phải quét dọn?” Thợ Săn đi tới hỏi.

Người vệ sinh liếc anh ta: “Anh thấy sạch là được à? Đây là công việc của chúng tôi, bẩn thì phải quét dọn. Chúng tôi cũng vì du khách mà thôi.”

“Vậy có thể để cho chúng tôi nhìn trước không?” Hòa Thượng cười toe toét hỏi.

“Vậy các anh có thể chờ cho đến khi tôi quét dọn xong được không?” Người vệ sinh trừng mắt.

Hòa Thượng: “Quét dọn mất bao lâu?”

Người vệ sinh nhún vai: “5 phút”

“Được, vậy chúng tôi chờ.” Hòa Thượng nháy mắt với các nhân viên Trọng Vũ khác, tất cả mọi người lập tức giả bộ như không quen biết nhau đi qua đi lại xung quanh lối nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận