Mục Cửu Ca

Mục Cửu Ca là người bình thường, so với việc trong ba ngày tới cô có thể gặp phải nguy hiểm, thì bắt đầu từ ngày thứ hai cái sự thực phải ở chung với Hoa Vô Ý trong ba ngày tới làm cho cô có cảm giác lửa cháy đến đít rồi.

Thi đấu, những nguy hiểm không rõ ràng, cuộc sống hôn nhân sắp tới, mấy việc này cùng tới một lúc, làm cho cô cả đêm không thể nào ngủ ngon được, lại vừa sợ làm phiền đến Hoa Vô Ý nằm bên cạnh, đến lật người cô cũng ngại không dám lật, chỉ dám nằm nghiêng suy nghĩ linh tinh chờ cho trời sáng.

Hoa Vô Ý nằm bên cạnh vẫn luôn im ắng, đêm nay anh cũng không ôm cô ngủ giống như đêm hôm trước, mà lại rất thành thật nằm bên cạnh cách cô khoảng một gang tay.

Cái giường bệnh này cũng không lớn lắm, vì để cho người bệnh là Cửu Ca đây ngủ được ngon giấc, nửa người của Hoa Vô Ý đều nằm bên ngoài giường, nhưng nằm như thế mà anh cũng có thể ngủ rất sâu.

Buổi sáng ngủ dậy, cả đêm chưa ngủ lại phải giữ nguyên một tư thế nằm đến mức cả người cứng nhắc, tinh thần của Mục Cửu Ca vô cùng xấu, ngược lại Hoa Vô Ý lại hiện rõ một vẻ ngủ rất là tốt.

Trịnh Dã lái xe đến đón bọn họ, nói chuyện riêng với Hoa Vô Ý một lúc lâu, Mục Cửu Ca biết ý nên tránh ra chỗ khác.

Trịnh Dã đi làm thủ tục xuất viện, Hoa Vô Ý ở lại cùng với Mục Cửu Ca thu dọn đồ đạc, cuối cùng cũng không đi cửa chính ra khỏi viện.

“Có phóng viên” Hoa Vô Ý giải thích.

“À…” Mục Cửu Ca không ngờ đến cô cũng lúc có thể làm cho phóng viên túc trực chờ suốt một ngày.

“Tí nữa em muốn cùng với anh ngủ ở phòng ngủ chính, hay là ngủ trong thư phòng?” Người đàn ông rất lịch sự hỏi.

“Chỉ có hai ba ngày, em ngủ thư phòng được rồi, nếu không được thì em ngủ ở sofa cũng được.” Mục Cửu Ca vội vàng trả lời.

Hoa Vô Ý nghiêng đầu, nhìn cô một cái, cũng không nói gì, đi đến chỗ chiếc xe việt dã, mở cửa xe ra.

Cửu Ca không hiểu ánh mắt vừa rồi của anh là có ý gì, nhưng lại không cảm thấy Hoa Vô Ý đang tức giận, vốn định giải thích vài câu, lại sợ nói nhiều thành ra nói dại, cuối cùng dứt khoát ngậm chặt miệng.

Trịnh Dã lên xe cảm giác không khí trong xe có chút kỳ quái, khuôn mặt đầy vẻ mong chờ xem kịch hay, nháy mắt với Hoa Vô Ý đang ngồi ở ghế lái phụ.

“Lái xe.”

Trịnh Dã toét miệng: “Được rồi mà đại ca.”

Về đến chung cư Ngân Hà, Mục Cửu Ca đi vào nhà, Trịnh Dã đứng ngoài cửa lại nháy mắt với Hoa Vô Ý.

Hoa Vô Ý mặt không chút biểu cảm.

“Đồ, đồ của em đâu?” Mục Cửu Ca đứng trước tủ quần áo trống huếch trống hoắc, quả thật không thể tin được vào mắt mình.


Nhanh chóng chạy từ phòng ngủ sang phòng thêu, phòng thêu lại càng sạch sẽ, đến chỉ thêu cũng không còn một sợi.

Phòng khách, nhà vệ sinh, ban công, đảo một vòng các phòng, cả căn hộ sạch sẽ đến mức dường như cô chưa từng dọn đến ở vậy.

Đúng vậy, ngoài những đồ dùng của bản thân cô ra, đồ nội thất, đồ điện và những thiết bị liên quan vốn có trong căn hộ đều còn, thế nhưng tất cả những đồ thuộc về bản thân cô đều biến mất.

“Ai làm việc này?” Mục Cửu Ca nắm chặt hai tay lại, cứ cho là nhà họ Hàn vẫn đang tiếp tục tìm kiếm gì đó, cũng không đến nỗi chuyển tất cả những đồ đạc của cô đi chứ? Đến mức nửa cuộn giấy vệ sinh đang dùng dở trong nhà vệ sinh cũng đem đi… Trong đó thì có thể cất giấu bí mật gì.

Còn có RÁC, rác cũng không còn. Tên trộm này không những trộm đồ như đi dọn nhà, lại còn giúp đỡ dọn dẹp rác?

“Khụ.” Hoa Vô Ý đi vào phòng khách, ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói: “Em đi theo anh.”

Cửu Ca âm thầm quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi: Có phải anh biết đồ của em ở đâu phải không?

Cửa đối diện mở ra, phòng khách vẫn như thế, gọn gàng, sạch sẽ, trông còn rất mới, dường như lúc nào cũng có thể làm thành căn hộ mẫu đem ra trưng bày được.

Cửu Ca cũng không phải là chưa từng tò mò, một người đàn ông có công việc, lại sống đơn thân, lấy đâu ra thời gian, sức lực để duy trì căn hộ của mình lúc nào cũng sạch sẽ thế này, mức độ sạch sẽ như vậy rất gần phạm vi của căn bệnh cuồng sạch sẽ rồi.

Hoa Vô Ý dẫn Mục Cửu Ca đến trước thư phòng, cầm tay nắm cửa, vặn xuống, mở ra.

Cửa phòng mở ra, Cửu Ca hình như nghi ngờ vào chính mắt của mình, quay đầu nhìn ra phòng khách, không sai mà, đúng là nhà của Hoa Vô Ý.

Thế nhưng tại sao cô lại nhìn thấy phòng thêu của cô ở đây? Giống y chang phòng thêu của cô vào hôm thứ bảy trước khi đi ra khỏi nhà.

Tất cả đồ vật đều ở đây, tất cả vị trí để đồ đều giống hệt với vị trí ban đầu cô để, đến cả độ dài của ống chỉ và góc độ để cái giá thêu tranh cũng không sai lệch chút nào, giống như có một lực lượng siêu nhiên nào đó di chuyển cả phòng thêu của cô sang đây vậy.

“Chị Mục, chị có hài lòng không?” Trịnh Dã cũng thò đầu vào, một anh chàng cao đến hai mét, cơ bắp đầy mình lại cười trông giống như một thằng ngốc.

“Hoa Vô Ý bảo anh làm phải không?” Mục Cửu Ca hít sâu một hơi rồi hỏi.

“ Ố ố ố, xin đừng có hiểu nhầm.” Trịnh Dã vội vàng xua tay: “Đại ca làm sao có thể làm được một việc lãng mãn như vậy chứ. Tối hôm qua, tôi cùng với đám Tiểu Ảnh bọn họ cùng xem tiết mục trực tiếp kia, Tiểu Ảnh nói cô mà còn ở căn hộ bên kia thì rất không an toàn, đại ca nhất định sẽ bảo cô sang ở cùng. Mọi người bàn bạc, nếu đã như vậy thì quyết định giúp cô chuyển đồ sang trước, tránh việc sau khi mọi người trở về lại phải thuê công ty chuyển đồ.”

Cửu Ca quay đầu nhìn chăm chú Trịnh Dã.

Trịnh Dã làm ra cái dáng vẻ như một con khổng tước đang chờ đợi được khen ngợi.


“Mọi người? Ngoài anh và Tiểu Ảnh ra còn có ai nữa?” Cửu Ca cố gắng nhẫn nhịn cơn phẫn nộ hỏi tiếp.

Trịnh Dã vội trả lời: “ Đều là người trong cùng công ty, rất nhiều người trong công ty đã dọn về tòa chung cư này ở cùng rồi, đều là người tốt cả, chờ cho cô sắp xếp ổn thỏa xong xuôi, tối nay tất cả mọi người cùng ra ngoài ăn bữa cơm làm quen nhé.”

“Có bao nhiêu người?” Mục Cửu Ca ra sức tự nhủ với bản thân rằng bọn họ đều là đồng nghiệp của Hoa Vô Ý, cô không thể xả giận, cô phải nghĩ cho Hoa Vô Ý, không được để cho anh ở trong công ty phải khó xử.

Trịnh Dã xòe tay ra đếm: “Tiểu Ảnh, Thợ Săn, Hòa Thượng, Đinh Tử, bác sĩ, David, Trùng Đế Giày, với cả bà già, và em nữa, tất cả 9 người.”

“Tất cả đều đến để g-i-ú-p tôi chuyển nhà?” Mục Cửu Ca nhấn mạnh vào từ GIÚP.

Trịnh Dã hình như không nhận ra sự nhẫn nại của Cửu Ca, rất vui vẻ gật đầu một cái.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Hoa Vô Ý đã đi tới mở cửa phòng ngủ, vừa liếc mắt xem, khóe miệng lập tức giật giật, khẽ khàng đóng cửa lại, khẽ khàng lướt qua hai người, đi về phía phòng bếp.

“Vì thế tất cả mọi người đều đã nhìn thấy đồ vật cá nhân của tôi rồi đúng không?” Lúc này, ai cũng có thể nhận ra Mục Cửu Ca không vui vẻ một chút nào.

Trịnh Dã cả kinh, vội vàng giơ tay: “Chị Mục, ngàn lần vạn lần chị không được hiểu lầm nhé, bọn em đều không phải là người thích tọc mạch đâu nhé. Bọn em chỉ là muốn phát huy tiềm năng của robot dọn nhà thôi nhé, bọn em đều không có nhìn trộm đồ của chị đâu nhé. Thật đấy! Em có thể xin thề.”

Có thể do quá căng thẳng, nên hầu như câu nào Trịnh Dã nói cũng phải có thêm chữ “nhé” vào.

“Robot?” Cơn tức giận của Cửu Ca giảm xuống được một ít.

Trịnh Dã điên cuồng gật đầu.

“Bây giờ lại còn có robot tinh vi như vậy nữa cơ à? Còn có thể dọn nhà nữa?” Mặc dù Cửu Ca hỏi như vậy, nhưng trong lòng cũng có chút tin tưởng. Cũng phải, ngoài robot dựa vào trình tự cài đặt để chấp hành mệnh lệnh ra thì con người làm sao có thể chuyển cả phòng thêu của cô cứ như là nguyên trạng sang vậy.

“Có mà có mà, đây là sản phẩm tự hào của công ty bọn em đấy, cũng tại đám kia quá lười, bình thường đều không chịu dọn dẹp vệ sinh, cũng không chịu giữ gìn môi trường làm việc sạch sẽ, mọi người chẳng còn cách nào khắc, chỉ có thể ngừng mọi việc để nghĩ cách, cùng hợp tác chế tạo ra một loạt robot osin, công năng chủ yếu là giúp việc vặt và làm bảo mẫu.”

Trịnh Dã nói đến đây, tự nhiên lại dùng chân đá đá cái thùng rác làm bằng kim loại hình cầu ở bên cạnh sofa: “Yêu Yêu, đi ra chào bà chủ của mày đi.”

Thùng rác hình cầu đột nhiên chuyển động một vòng tại chỗ, nắp thùng nâng lên cao lộ ra một vòng ánh sáng màu xanh: “Xin chào, tôi là Yêu Yêu, vân tay và giọng nói của ngài đã được nhập vào hệ thống mệnh lệnh của tôi, hiện tại ngài đứng thứ hai trong quyền vân tay chủ, nếu có việc cần phân phó, xin trực tiếp ra lệnh.”

Mục Cửu Ca nhìn con robot hình tròn siêu việt mà bình thường chỉ có thể nhìn thấy trong mấy tiết mục khoa học viễn tưởng, nhất thời không biết nói năng gì. Chả trách cái nhà này sạch sẽ như thế, chả trách… được rồi, đáng lẽ trong mấy tiết học lịch sử cô nên sớm học được một điều rằng – Người làm biếng sáng tạo ra thế giới.


Hoa Vô Ý ngó đầu từ trong bếp ra hỏi: “Có café này, thêm đường hay sữa không?”

Mục Cửu Ca dùng ánh mắt đầy tố cáo hỏi anh: “Sao anh lại có thể vô tư như thế nhờ?”

Hoa Vô Ý: “Không uống café à? Thế sữa nhé?”

Mục Cửu Ca không còn lời gì để nói: “ Hôm nay là thứ hai, các anh không phải đi làm à?”

“Chờ em ổn định xong xuôi rồi đi.” Hoa Vô Ý dừng một chút lại hỏi: “Em có muốn đi lên công ty cùng với anh không?”

“Cám ơn, không cần đâu.” Cô còn lâu mới muốn bị một đám kỹ sư vừa điên khùng vừa kỳ quái kia bao vây, có thời gian để cho người ta ngắm, không bằng ở nhà nghĩ xem thứ tư tới đây nên thêu cái gì.

Cửu Ca lại nhìn về phía Trịnh Dã: “Xin hỏi những hành lý khác của tôi ở đâu rồi?”

Trịnh Dã vừa nhìn thấy Cửu Ca không lạnh cái mặt nữa, liền biết là nguy hiểm đã qua rồi, mặt mày hớn hở xoa xoa tay chỉ chỉ: “Đồ của chị vốn lúc đầu ở đâu, thì bây giờ ở nguyên đó nhé, còn đồ của đại ca thì ở bên cạnh đồ của chị nhé, nhưng mà phòng ngủ hiện có một chút thay đổi nho nhỏ, đó là một chút quà tặng cho chị và đại ca, hi vọng chị sẽ thích.”

Cửu Ca phát hiện, bản thân có chút không dám đi xem bố trí trong phòng ngủ, hình như lúc nãy Hoa Vô Ý có mở cửa xem qua rồi thì phải?

Nhìn thấy Cửu Ca do dự nhìn về phía phòng ngủ, Trịnh Dã liền nguẩy đít đi lên trước giúp đỡ, mở cửa phòng ngủ, cả khuôn mặt sáng bừng lên như vẻ đi cống báu vật: “Chị Mục, chị xem xem, có thích không?”

Cửu Ca vừa liếc mắt một cái liền than thở, bịt kín mắt.

Đây là cái phản ứng gì? Trịnh Dã gãi đầu.

Hai tay Hoa Vô Ý cầm hai cái cốc tình nhân có họa tiết đối xứng với nhau, đi đến bên cạnh Cửu Ca, đưa cốc trà sữa bên tay phải cho cô, bản thân thì cầm cốc café nhìn vào trong phòng ngủ, trấn định nói: “Đổi ở góc độ khác nhìn, trông cũng không đến nỗi? Em xem có phải không?”

Cửu Ca bỏ tay đang bịt mắt xuống, đón lấy cốc trà sữa, cả khuôn mặt bất lực ngẩng đầu nhìn nhìn Hoa Vô Ý, sau đó lại quay mặt nhìn nhìn phòng ngủ.

Người xưa có câu, lấy chồng không chỉ lấy một người đàn ông, mà là lấy cả một gia đình, cho nên trước khi gả chồng không chỉ phải xem người đàn ông đó như thế nào, mà còn phải xem gia đình anh ta ra làm sao nữa, đàn ông lấy vợ cũng vậy, cho nên đây chính là nguyên nhân của việc không dựng vợ gả chồng được cho con cái ở trong vùng nếu như có phụ huynh hoặc anh chị em là hàng cực phẩm.

Có một người bố như vậy, lại còn có một người mẹ bị bệnh cần dùng rất nhiều tiền để duy trì, từ trước tới nay Mục Cửu Ca chưa bao giờ kỳ vọng quá nhiều vào hôn nhân của mình.

Con người đâu phải ai cũng đều là đồ ngốc, tình yêu cũng không thể thay cơm được, sau khi hai bên thực sự hiểu rõ tình trạng của nhau, ai còn có thể bằng lòng kết hôn cùng với cô?

Thế nên cho dù cô quen biết được với công tử nhà giàu Hàn Gia Duệ, từ trong thâm tâm cũng không cảm thấy mối quan hệ này duy trì được bao lâu, do đó cô cũng không dám quá thân thiết với anh ta, khi mà Hàn Gia Duệ đối với cô lộ ra một chút không bình thường, cô liền lập tức co mình lại.

Nói cho cùng, tự ti cũng là do không tự tin mà thành, cho dù trong cuộc sống cô luôn tỏ ra mình là người luôn lạc quan, nhiệt tình, tự tin.

Nếu như không phải do cái quy định hoang đường của tổ tiên bên đằng mẹ bắt buộc, muốn ra nghề phải kết hôn trước, Mục Cửu Ca trước kia chắc chắn rằng, bản thân cô hoàn toàn có thể độc lập về kinh tế để lo chữa bệnh cho mẹ được, có lẽ cô sẽ sống độc thân luôn, hơn nữa cô lại còn phát hiện bản thân còn không có khả năng sinh đẻ.

Nếu như không phải do Hoa Vô Ý đã biết cô không thể sinh đẻ mà vẫn chủ động cầu hôn, nếu như không phải cô luôn ôm ý nghĩ chỉ là kết hôn giả một năm rồi sau đó sẽ ly hôn, cô sẽ không dám, cũng không thể ngay sau đó chạy đi cầu hôn với Hoa Vô Ý được.


“Anh không ghét bỏ em, em cũng sẽ không ghét bỏ anh, bọn họ cũng chỉ là không bình thường một chút mà thôi.” Nghĩ đến ông bố lúc nào cũng làm cho người khác lao tâm khổ tứ kia của mình, Cửu Ca cảm thấy không còn có gì có thể làm cho cô không thể tiếp nhận, cố kéo khóe miệng lên, vỗ vỗ vai Hoa Vô Ý, dũng cảm tiến lên trước một bước, bước vào phòng ngủ.

Bộ chăn cưới màu đỏ quê mùa kinh khủng phủ lên cái giường lớn hình tròn mầu hồng, đôi gối công phượng để dựa vào đầu giường đầy những hình trái tim mầu hồng. Một chữ Hỷ to đùng đặt lên trên hình thêu Công Phượng Cát Tường trên cái chăn.

Trên táp đầu giường bên trái để đầy những cái bình trông như củ lạc chính là kem bôi trơn, còn bên phải là đầy những cái hộp chính là bao cao su.

Trên cái kệ tivi thấp đặt một cái hộp, bên trên có đề bốn chữ vô cùng bắt mắt: “Dụng cụ tình dục”.

Nếu như bạn cho rằng trên đây vẫn còn được miễn cưỡng tính là bình thường, thế thì khắp phòng trên các bức tường rồi trần nhà đều được treo gương, nghĩ thấy cũng không thể không chấp nhận nổi.

Cửu Ca đã không để ý đến ở cuối giường còn có một bộ váy ngủ gần như trong suốt, cũng không nhìn đến trên chiếc sofa đơn ở góc phòng có để một cái roi da màu đen, cô đi thẳng vào phòng ngủ tìm tủ quần áo.

“Ở đây.” Trịnh Dã xông xáo tiến lên trước, tự mình giúp cô mở một tấm gương ra.

Cửu Ca nhìn một chút trong tủ quần áo, rất tốt, rất bình thường, quần áo của Hoa Vô Ý được treo bên tay trái, của cô được treo bên tay phải.

Cái tủ quần áo này khá to, có cảm giác có thể bước vào trong được.

Cửu Ca tìm thấy túi du lịch của mình, lấy một ít quần áo thay đổi ở trong ngăn kéo nhét vào đó, đóng cửa tủ, vừa đi ra khỏi phòng vừa nói: “Em nghĩ mấy ngày này em sẽ ở ngoài khách sạn tốt hơn. Ở trong cái phòng đó ba ngày, em sợ không cần đến nhà họ Hàn ra tay, đã phải vào bệnh viện thần kinh rồi.”

“Hả?” Lông mày của anh chàng Trịnh Dã rũ xuống: “Chị Mục, chị không thích cái bài trí ở bên trong à? Mọi người đã phải tìm hiểu rất nhiều tài liệu mới có thể sắp xếp được như thế đấy, nghe nói bố trí như thế có khả năng gia tăng cảm xúc của vợ chồng đấy nhé, em còn đang định sau này phòng tân hôn của em cũng sẽ để như thế đấy nhé.”

Cửu Ca nói nghiêm túc: “Xin thứ lỗi cho tôi vì phải cầu nguyện cho vợ tương lai của cậu. Mời cậu nhường đường, tôi vào lấy đồ dùng cá nhân trong nhà vệ sinh.”

Mặt Trịnh Dã đầy vẻ bất an, chỉ chỉ: “Con gái không phải đều thích cách bài trí như vậy à? Chị Mục, chị không phải xấu hổ đấy chứ? Hehehe, em sai rồi! Chị Mục, chị đừng đi, chị mà đi bây giờ, đại ca sẽ giết em mất.”

Trịnh Dã vồ lên định ôm chân Mục Cửu Ca.

Hoa Vô Ý xuất hiện giữa hai người, ấn cái mặt to dùng của anh ta lại: “ Cho cậu thời gian ba mươi phút, biến phòng ngủ trở về hiện trạng ban đầu, nếu không tôi sẽ nói với Tiểu Ảnh là cậu muốn dọn đến ở với cậu ta.”

“Đừng mà, đại ca, anh đừng tàn nhẫn như thế chứ, Tiểu Ảnh bị chứng mộng du đấy nhé, nửa đêm cậu ta sẽ cầm dao thái rau chém em đấyyyyyy.” Trịnh Dã chuyển sang ôm trầm lấy chân Hoa Vô Ý kêu gào.

“Tính toong tính toong” Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên lảnh lót.

Mục Cửu Ca ngẩng đầu, tiếng chuông cửa này hình như là chuông cửa bên nhà cô, hay Hoa Vô Ý cũng dùng tiếng chuông giống thế à?

Hoa Vô Ý đẩy Trịnh Dã ra, cầm lấy điều khiển từ xa, hướng về chỗ cái tivi siêu to siêu mỏng như là được dán ở trên tường ấn một cái.

Trên tivi hiện lên hình ảnh camera chỗ chiếu nghỉ ở tầng 6, trước căn phòng 606 mà Mục Cửu Ca thuê xuất hiện một người con trai.

Không biết Hoa Vô Ý thao tác gì, hình ảnh được phóng to ra, bộ dạng của người con trai kia được xuất hiện một cách rõ ràng trước mặt ba người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận