Mục Cửu Ca

Đó là một thanh niên chừng 20 tuổi, mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh da trời, đeo thẻ công tác, một tay cầm thùng dụng cụ, một tay cầm một bản kẹp.

“Tính toong tính toong.” Tên thanh niên đó nhấn chuông, sau đó tiếp tục gõ cửa: “Xin chào, công ty Gas đến kiểm tra khí ga đây. Xin hỏi có ai ở nhà không?”

“Em quen không?” Hoa Vô Ý hỏi Cửu Ca.

Cửu Ca lắc đầu: “Em không biết,phí dùng ga của em đều thanh toán qua tài khoản, chưa từng ra ban quản lý, cũng chưa từng thấy người nào của công ty gas đến nhà kiểm tra cả.”

“Trùng hợp thế?” Trịnh Dã sờ sờ cằm.

“Hay là em đi ra ngoài một lát, biết đâu họ đến kiểm tra thật….”

“Khoan đã!” Hoa Vô Ý kéo cô lại: “Mọi người nhìn xem, cậu ta đang lấy chìa khóa ra kìa.”

“Chìa khóa?” Cửu Ca nhìn sang màn hình.

Trong màn hình, tên thanh niên đợi một lúc, không thấy ai ra mở cửa bèn áp tai lên cửa nghe ngóng. Xác định trong nhà không có ai, cậu ta bỏ thùng dụng cụ xuống, lấy một cái chìa khóa từ trong túi ra.

Sắc mặt của Cửu Ca lập tức thay đổi. Từ lần trước bị mất những bản vẽ thì cô đã nghi ngờ khóa cửa nhà mình bị trộm rồi. Cô định thay ổ khóa khác nhưng mọi chuyện sau đó cứ đến liên tục khiến cô quên bẵng việc này luôn.

“Ở cạnh em nửa năm, anh em nhà họ Hàn có rất nhiều cơ hội để làm ra một cái chìa khóa y chang.” Hoa Vô Ý nắm tay cô, tựa như đang an ủi.

Trịnh Dã tò mò: “Mọi người đoán xem cậu ta vào trong sẽ làm gì đi?”

“Không phải cậu ta vừa nói mình là người của công ty khí gas à?” Ánh mắt của Hoa Vô Ý lạnh băng.

Cửu Ca phản ứng kịp, ngay lập tức lấy điện thoại di động ra: “Em phải báo cho cảnh sát.”

Hoa Vô Ý bỗng đè tay cô lại: “Bây giờ báo cảnh sát cũng vô dụng thôi. Động tác của đối phương chắc chắn còn nhanh hơn cả thời gian cảnh sát đến nữa.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Mục Cửu Ca nhíu mày, chẳng lẽ cứ trơ mắt mà nhìn ư.

Sau khi bước vào nhà Mục Cửu Ca thì người tự xưng là người của công ty gas đó lập tức sững sờ, có cái gì đó lạ lạ, sao nơi này trông giống như không có ai ở vậy?

Có điều có người ở hay không không liên quan tới cậu ta, cậu ta chỉ cần làm tốt việc đã được giao là được.

Tên thanh niên đi vào phòng bếp, mở cửa tủ, tìm đường ống dẫn ga.

Ngay lúc cậu ta đang cố gắng phá đường ống dẫn ga thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở.

Shit! Không xui vậy chứ?

Tên thanh niên thầm mắng, dáo dác ngẩng đầu tìm chỗ trốn.

Nhưng phòng này quá nhỏ, phòng bếp cũng không chứa thứ gì. Nếu bây giờ cậu ta đi ra ngoài thì tất sẽ đụng với người đi vào, không còn cách nào khác, cậu ta đành đứng im bất động.

Giọng Trịnh Dã vang lên: “Chị Mục, chị xem còn quên gì nữa không?”

Mục Cửu Ca: “Được rồi, chúng ta nhìn lại một vòng vậy. Hình như còn cái xoong chưa mang đi thì phải, tôi qua đó xem thử.”

Tên thanh niên nghe thế thì lập tức chui ra khỏi phòng bếp.

“AAAAA! Có trộm!” Có người hét lên.

Tên thanh niên rút con dao găm ra, hướng mũi dao tới phía Mục Cửu Ca trông yếu ớt nhất.

Thế nhưng….”Bịch!” Cậu ta có cảm giác như mình đã đụng phải một ngọn núi lớn vậy.

Ánh sáng chớp lóe một cái, Trịnh Dã lại hú lên lần nữa, đấm một cú mạnh như trời giáng, đốn ngã cậu ta rồi dùng hết sức đè cậu ta xuống đất.

Tên thanh niên bị đè đến mức sắp tắc thở.

Trịnh Dã thấy cậu ta vẫn còn sức giãy dụa, lập tức nâng nửa thân trên lên rồi nện mạnh xuống dưới.

“Bẹp!” Tên thanh niên không thể chịu nổi sức nặng này, lập tức rơi vào trạng thái hôn mê.

Hoa Vô Ý xem xét tình hình, sau đó mới lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát tiểu khu. Bấm số xong liền đưa điện thoại cho Mục Cửu Ca.

Cửu Ca nhận lấy, điện thoại nhanh chóng được kết nối, Cửu Ca vội vàng trình báo: “Xin chào, tôi là chủ căn hộ 606, tòa nhà 19, chung cư Ngân Hà. Tôi và bạn vừa về nhà thì phát hiện có một người đàn ông lạ mặt đang ở trong nhà, người đó còn cầm dao…. Bạn của tôi đã bắt tên đó lại, mời các anh qua đây gấp. Cảm ơn!”

Dù đã gọi điện báo cảnh sát nhưng Mục Cửu Ca vẫn thấy không giống thật lắm, bọn cô vừa bắt được trộm ư?

Trịnh Dã đứng dậy, dùng chân đá đá vào tên thanh niên đó, quan sát một lúc rồi lắc đầu: “Chưa từng thấy, chẳng biết là sát thủ từ xó xỉnh nào. Có điều đụng phải bố mày thì coi như đi nghe con.”

“Sát thủ á?” Sắc mặt của Cửu Ca trắng bệch.

Sau khi nhận được thông báo thì đội cảnh sát tiểu khu lập tức cử người đến, còn mang theo 3 người bảo vệ đến để hỗ trợ.

Tên thanh niên bị bắt, còn ngụy biện rằng mình chỉ vào trộm vặt.

Mục Cửu Ca bèn đi sang phòng bếp bên cạnh, chỉ vào đường ống ga đã bị phá hỏng cho cảnh sát xem.

Lúc đội cảnh sát vừa bước vào đã ngửi thấy mùi ga nồng nặc, giờ nhìn thấy đường ống dẫn ga bị hỏng thì gương mặt lập tức đanh lại. Còn gì để nói chứ, đây rõ ràng là một vụ giết người.

Vì thế vụ án được thăng cấp, tên thanh niên bị áp giải đến đồn cảnh sát, Mục Cửu Ca là người bị hại phải kể lại chi tiết đầu đuôi vụ việc cho đội điều tra phá án.

Cửu Ca nói cô vừa mới kết hôn, chồng cô là hàng xóm ở nhà đối diện. 2 ngày trước cô phải vào bệnh viện nên chồng cô và đồng nghiệp của anh ấy đã giúp cô chuyển đồ đạc qua nhà mới. Sáng nay khi cô xuất viện, chồng cô dẫn cô về nhà để xem còn gì để chuyển qua nữa không thì không ngờ lại gặp phải trộm.

“Nếu như không phải bạn tôi có lòng tốt ở lại giúp hai vợ chồng dọn nhà vào thứ bảy, chủ nhật thì hôm nay e là hai vợ chồng tôi đã bị hại chết rồi.” Hoa Vô Ý ôm Mục Cửu Ca, sắc mặt của anh cực kỳ không tốt.

Cảnh sát hỏi: “Anh chị có quen tên thanh niên đó không?”

Hoa Vô Ý và Mục Cửu Ca đều lắc đầu.

“Vậy anh chị….có kẻ thù nào không? Hay anh chị cảm thấy có người nào muốn hại mình nhất?”

Cửu Ca cười khổ: “Còn ai nữa, ngoại trừ người của nhà họ Hàn gia ra thì còn có ai muốn hại tôi chứ?”

Sau khi đội cảnh sát rời đi, ba người lại quay trở về căn nhà đối diện.

Trịnh Dã đang đứng ở cửa bỗng nhíu màu nhìn Hoa Vô Ý, hất cằm chỉ xuống cầu thang.

Hoa Vô Ý vỗ vỗ vai Mục Cửu Ca, đi tới cửa.

“Khi nãy ở dưới cầu thang có một thằng nhóc. Thấy cảnh sát đi xuống thì cậu ta lập tức trốn đi. Nhưng khi cảnh sát vừa đi khỏi thì cậu ta lại chạy ra lại. Kìa, chính là cậu ta, ánh mắt dữ dằn không tệ đâu.”

Cậu ta trông khá trẻ, tầm 18 19 tuổi nhưng đã có nếp nhăn mờ mờ giữa hai hàng lông mày. Quần áo lôi thôi lếch thếch, trời nóng như thế này mà còn đi một đôi giày thể thao kín mít. Khuôn mặt và ánh mắt cực kỳ hung dữ, giống như là một người hay cau có, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi giận.

“Này, mấy người có quen Mục Cửu Ca không? Cô ta ở chỗ này à? Cô ta đâu?” Tên đó hỏi liên tục.

“Cậu kia, cậu tên gì? Mẹ cậu không dạy cho cậu cách ăn nói lễ phép à?” Trịnh Dã cười mỉa.

“Mắc mớ đếch gì tới mấy người!” Tên nhóc này hoàn toàn không thèm nể sợ Trịnh Dã đô con lực lưỡng mà ngang nhiên xoay người đi đến đập cửa nhà Mục Cửu Ca.

Camera theo dõi vẫn chưa tắt, Cửu Ca nhìn thấy cậu ta thì lập tức bỏ cốc trà vừa cầm xuống rồi đi ra ngoài.

“Em quen à?” Hoa Vô Ý kéo cô lại hỏi.

Cửu Ca gật đầu: “Vâng. Là con trai với vợ hai của ba em, tên là Mục Tụ Hâm.”

“Thằng nhóc đó trông chả giống người tốt xí nào. Chị Mục, tốt nhất chị đừng ra.” Trịnh Dã ngăn trước cửa nói.

Cửu Ca lắc đầu: “Không sao đâu, tôi đi gặp cậu ta một lát, xem cậu ta tìm tôi có việc gì. Chứ bình thường không có việc gì thì cậu ta sẽ không tìm tôi đâu.”

Hoa Vô Ý không yên tâm, nhưng vẫn đành buông tay ra.

Cửu Ca bước qua người Trịnh Dã đi ra ngoài, Mục Tụ Hâm quay đầu nhìn thấy.

“Tôi đi sai cửa à?” Cậu ta đi tới hỏi.

Cửu Ca vừa mang giày vừa đáp: “Không phải. Sao lại tới đây?”

Mục Tụ Hâm quan sát mặt cô một vòng rồi trưng vẻ mặt khiến cho người khác không tài nào ưa nổi, cậu ta cười nhạo: “Sắc mặt chị kém thế, bị bệnh à?”

“Ừ, hai ngày nay phải nằm trong bệnh viện.” Bỗng Cửu Ca ngửi thấy mùi mồ hôi trên người đối phương, cau mày hỏi: “Cậu chạy tới đây à?”

“Ừ, không có tiền đi xe. Ông đây là người nghèo khó, không phải chị không biết.” Mục Tụ Hâm nhướng mày, khiêu khích trả lời.

Dường như Cửu Ca đã quen với thái độ nói chuyện của cậu ta, cô không hề tức giận, vẫn hỏi han như bình thường: “Ăn sáng chưa?”

“Chưa.”

“Đi thôi, chị mời cậu đi ăn sáng.”

Mục Tụ Hâm với vẻ mặt hung ác vậy mà không hề từ chối, đi theo sau Mục Cửu Ca xuống dưới lầu.

Trịnh Dã thò đầu ra, vẻ mặt hoang mang, dùng ánh mắt hỏi Hoa Vô Ý: Chuyện này là sao?

Hoa Vô Ý không trả lời, nhìn bóng hai người xuống lầu sau đó cũng đi theo.

Cửu Ca dẫn cậu nhóc đến một quán mì thịt bò, ba người ngồi xuống ba chỗ khác nhau.

Mục Tụ Hâm lộ liễu quan sát Hoa Vô Ý mấy lần, không chút lễ phép hỏi: “Anh là ai?”

“Chồng của Cửu Ca.” Hoa Vô Ý đáp.

Cửu Ca không phủ nhận sự thật này, chỉ hỏi Hoa Vô Ý xem anh muốn ăn gì.

“Chị kết hôn rồi á?” Mục Tụ Hâm ngạc nhiên nhìn sang Cửu Ca, ngay sau đó tỉnh ngộ gãi đầu: “Cũng đúng, chị đã lớn tuổi rồi, không kết hôn thì sẽ thành gái ế mất. Anh ta là người nước ngoài à? Nhà giàu không?”

“Không phải, anh ấy là người Trung Quốc, là một nhân viên kỹ thuật bình thường thôi.” Cửu Ca lại hỏi Mục Tụ Hâm: “Cậu ăn gì?”

“Mì thịt bò khô, chén lớn, cho thêm gân bò, sủi cảo và thịt bò chiên nữa.”

Cửu Ca gọi phục vụ gọi món, cô không muốn ăn lắm nên chỉ gọi một tô mì thịt bò nhỏ.

Hoa Vô Ý hứng thú quan sát hai “Chị em”. Cửu Ca dường như không ghét đứa em trai này, mà đứa em trai này dường như cũng không có ác ý đối với Mục Cửu Ca.

“Chị kết hôn khi nào?” Mục Tụ Hâm hỏi.

“Mới đây. Không tổ chức, chỉ đi đăng kí kết hôn thôi.”

“Sau này có tổ chức không?”

“Tất nhiên.” Hoa Vô Ý giành trả lời trước Mục Cửu Ca.

Cửu Ca cứng họng, đành nói: “Sau này tổ chức sẽ mời cậu. Nhưng cậu đừng nói chuyện này cho người đó.”

“Biết rồi.” Mục Tụ Hâm không nhịn được buột miệng: “Nhưng tôi không có tiền mừng cho chị đâu.”

“Cậu mang theo cái miệng đến ăn là được rồi.”

Hoa Vô Ý để ý thấy khi Mục Tụ Hâm hỏi Cửu Ca có tổ chức hay không thì cơ thể cậu ta rõ ràng cứng nhắc, chờ lúc Cửu Ca nói sẽ mời cậu ta đến thì trên mặt cậu ta trông có vẻ bình thường, nhưng các bắp thịt căng cứng đã được thả lỏng hơn rất nhiều.

Đúng là một cậu nhóc xấu tính.

“Sao cậu biết chị ở đây?” Cửu Ca nhìn đôi môi khô nứt nẻ của Mục Tụ Hâm bèn gọi người phục vụ mang một chai nước tăng lực tới.

“Trước đó có tới cùng ông già. Ông ta không biết tôi đi theo.” Mục Tụ Hâm cầm chai nước tăng lực, 3 ngụm uống hết chai nước.

Mục Cửu Ca lại gọi thêm cho cậu ta một chai nữa: “Chị từng định nói địa chỉ cho cậu, thế mà cậu còn nói không cần đấy.”

“Tốt nhất là không cần, tránh cho ông già tìm đến. Chị nghi ngờ tôi à?”

Cửu Ca tức giận, giơ tay đánh sau gáy cậu ta một cái.

Lực đập rất nhẹ, đầu của Mục Tụ Hâm chẳng hề xê nhích xí nào. Cậu ta nhếch miệng cười nhạo, cầm lấy chai nước tăng lực, vặn nắp, từ từ uống một ngụm, sau đó lại cầm cái chai ngắm nghía, rồi bỗng nói: “Sau này chị nên cẩn thận một chút.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui