Phản ứng tức thì không lừa được người.
Trong mắt Hướng Nghiễm có một nửa kinh hỉ cùng một nửa kinh hoảng.
Bút bị đặt xuống lăn tới cạnh bàn, cậu lập tức cúi đầu, đặt bút về chỗ cũ, sau đó bàn tay đặt trên bàn bắt đầu run rẩy.
"Tan làm rồi, em ra ngoài trước đi." Hướng Nghiễm quay đầu lại nói với y tá.
"Ở đây không phải vẫn còn một bệnh nhân sao?"
"Anh ta không bệnh."
Y tá nhìn Hướng Hưng Học, Hướng Hưng Học gật đầu với cô.
Y tá ôm chồng hồ sơ đặt lên mặt bàn sắp xếp, đến lúc thẳng thớm liền ôm ra ngoài, trước khi đi nói một tiếng: "Bác sĩ Hướng, gặp lại sau."
"Ừ, gặp lại sau."
Hướng Hưng Học tìm một cái ghế ngồi xuống, từ tầm mắt anh nhìn sang thấy tay Hướng Nghiễm còn run rẩy hơn lúc nãy.
Hướng Nghiễm dùng tay trái đặt lên tay phải, nắm rất chặt, khiến mu bàn tay bị nắm đến trắng bệch.
Hướng Hưng Học biết rõ, trước đây cậu đều dùng cách này để che giấu —— Hướng Nghiễm có nhiều lúc không khắc chế được cảm xúc, cậu muốn giấu nó đi, dùng đủ mọi cách thức, rõ ràng giấu không được tốt lắm, nhưng Hướng Hưng Học lại không nhìn ra.
Hướng Hưng Học khổ sở, nhưng anh cảm thấy Hướng Nghiễm lại càng khổ sở hơn.
Anh há miệng định nói chuyện, nhưng ngôn ngữ toàn bộ kẹt lại trong cổ họng.
Hướng Nghiễm cũng không lên tiếng, cúi đầu trầm mặc.
"Không chia tay có được không?" Hướng Hưng Học rốt cuộc cũng nói thành lời, giọng nói so với quạ kêu còn khó nghe hơn.
"Không được."
"Vậy anh theo đuổi em một lần nữa, được không?"
Hướng Nghiễm ngẩng đầu lên, lại dùng giọng điệu rất tùy tiện, nói: "Không cần thiết."
"Hướng Hưng Học, chúng ta chóng hợp chóng tan đi, anh đừng làm mình thấp kém thêm."
Hướng Hưng Học kéo ghế tựa hơi di chuyển đến gần Hướng Nghiễm, Hướng Nghiễm thấy động tác của anh, đạp xuống đất một đạp, ghế làm việc nhanh chóng lùi lại, lưng ghế đập vào tủ cạnh tường nghe "rầm" một tiếng.
Không nhẹ không nặng, không lớn không nhỏ.
Thân thể cậu bạn nhỏ theo chuyển động run một chút, sau khi ngồi vào chỗ của mình thì chống chân xuống đất, còn định lui lại, nhưng đã không còn đường lui.
Hướng Hưng Học mở bàn tay ra, dùng tay nâng trước ngực, "Anh có chuyện muốn nói."
"Anh thấy ngày đó em đặt vé máy bay, đi Lan Châu, có phải là tới tìm anh?"
Hướng Nghiễm cười nhạt một tiếng, "Đúng vậy, đi giúp anh nhặt..."
Hướng Hưng Học đoán cậu muốn nói "nhặt xác", nhưng không đành lòng nói hai chữ này ra.
Hướng Nghiễm sợ anh chết, từ ngữ kiêng kỵ đến nhắc cũng không dám nhắc.
"Đi xem anh đông thành cái gì."
Hướng Hưng Học bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn, anh thật sự cảm nhận được lời Hoàng Đào nói, "Anh ấy vẫn còn yêu thầy", "Nhất định có thể đoạt về được."
"Em yêu anh." Anh nở nụ cười, "Anh cũng yêu em."
Phương pháp quấy rối, anh cũng biết.
"Tan làm rồi, mời anh ăn cơm đi."
Lúc này, tay Hướng Nghiễm không run rẩy nữa, "Ăn một mình đi."
"Anh không đem tiền."
"Hiện tại trên người ai có đem tiền."
"Không đem điện thoại di động."
Hướng Nghiễm tìm tìm trong túi, lấy điện thoại ra gọi điện cho Hướng Hưng Học.
Chuông reo, Hướng Nghiễm lập tức bấm tắt.
Hướng Hưng Học lấy điện thoại ra, gọi lại, chuông điện thoại của Hướng Nghiễm cũng vang lên.
"Nghe máy đi."
"Anh có bệnh à?"
"Em mau nghe máy đi."
Hướng Nghiễm không nghe.
Hướng Hưng Học lại nghe được "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
"Anh cho rằng em chặn số anh rồi, may là không có. Đi thôi, anh mời em ăn cơm."
Gài bẫy người khác kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần như vậy là đủ hiểu được đối phương.
Hướng Hưng Học cảm thấy mình thật sự thông suốt rồi.
"Lát nữa anh sẽ lấy số em làm số liên lạc khẩn cấp, em mà không nhận điện thoại, có thể anh sẽ chết ở đâu cũng không chừng."
Hướng Nghiễm nhíu mày, bị thái độ thần kinh của Hướng Hưng Học làm cho hết sức mất kiên nhẫn, nghe được câu này vẻ mặt lại cứng đờ.
Đánh rắn đánh giập đầu, bản thân Hướng Hưng Học chính là chỗ yếu của Hướng Nghiễm.
Hướng Hưng Học tìm một quán ăn Trung Quốc, gọi không ít món có vị ngọt.
Hướng Nghiễm mỗi món chỉ gắp mấy cái đã bỏ đũa xuống.
"Không hợp khẩu vị sao?"
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Theo đuổi em."
Hướng Hưng Học gắp một cục sườn xào chua ngọt vào bát Hướng Nghiễm, "Gầy rồi, ăn nhiều một chút."
"Tôi nói chúng ta kết thúc rồi, anh không cần phải như vậy, tôi sẽ không tiếp tục cùng anh."
"Anh sai rồi, nhưng anh còn chưa đồng ý."
"Như vậy rất vô nghĩa." Hướng Nghiễm cúi đầu, dùng đũa khều khều cục sườn bóng loáng trong bát, "Tôi không muốn ở đây với anh."
Hướng Hưng Học lại gắp thêm một cục sườn cho cậu, "Anh muốn là được rồi, ăn thịt đi."
Cái miệng nhỏ của Hướng Nghiễm gặm sườn, như chim nhỏ mổ mổ, vất vả lắm mới gặm xong một cục sườn, cậu lại buông đũa xuống, "Anh sao lại phải như vậy? Trước kia ly hôn không phải rất dứt khoát sao?"
"Không dứt khoát đâu, ly thân hai năm, em nếu muốn chia tay anh, ít nhất bốn năm mới có thể dứt khoát, anh yêu em nhiều gấp đôi so với yêu Thẩm Vân Mộng, à, gấp đôi còn chưa đủ, gấp mười, chúng ta phải mất hai mươi năm. Hơn nữa, ly hôn là lỗi của Thẩm Vân Mộng, cô ta ngoại tình, em lại không ngoại tình, anh ít nhất cũng dằn vặt với em đến 50 tuổi."
Hướng Nghiễm ngẩng đầu nhìn anh một chút, lại rất nhanh cúi thấp đầu, gặm cục sườn khác.
"Tôi ngoại tình rồi."
"Em không có."
Cậu bạn nhỏ thở dài một hơi, "Anh trước đây không phải như vậy."
"Anh hiện tại chính là như vậy, trừ phi em đồng ý lại cùng với anh."
"Tôi không thích anh như vậy." Hướng Nghiễm nhíu mày, đem xương sườn gặm sạch sẽ.
Hướng Hưng Học bỗng phát hiện bọn họ nói chuyện như vậy, Hướng Nghiễm sẽ không tự chủ ăn thêm vài món, liền gắp cho cậu không ít thức ăn.
"Nhiều lắm rồi."
"Ăn từ từ." Hướng Hưng Học cầm bát, múc cho Hướng Nghiễm nửa bát canh gà, đứng dậy, đặt bát bên tay trái Hướng Nghiễm.
Tới gần như vậy khiến toàn thân Hướng Nghiễm bắt đầu đề phòng, động tác nhai cũng ngừng lại.
Hướng Hưng Học làm bộ không nhìn thấy, lập tức ngồi xuống.
"Em không thích anh chỗ nào, anh đều có thể thay đổi, đổi đến khi em thích mới thôi, nhưng em phải nói cho anh, không nói anh sẽ không biết, như vậy anh mãi mãi không có cách nào thay đổi được."
"Lúc trước đi Bác Nhĩ Tháp Mộc Tạp, anh không hỏi ý em, anh chỉ cảm thấy em sẽ thích sinh hoạt của mục dân Kazakhstan mới đi tới đó, nếu em không muốn anh đi, anh sẽ không đi."
"Anh không nên không gọi điện thoại cho em, thế nhưng một khoảng thời gian rất dài bọn anh không có điện thoại vệ tinh, nhưng sau đó có điện thoại anh cũng không gọi cho em là lỗi của anh. Anh cũng không cố ý đi ra ngoài, lúc gặp nguy hiểm anh không nên ở mãi bên ngoài, thế nhưng lúc đó thật sự hết cách rồi, một cô bé gái bị ngựa điên hất xuống tuyết gãy chân, anh không thể bỏ một cô gái trong gió tuyết chờ chết... Lần sau anh sẽ không đi chỗ nguy hiểm như vậy, sẽ không có lần sau. Anh sai rồi, anh xin lỗi em."
"Anh sẽ không lại để em lo lắng nữa."
Hướng Nghiễm vùi đầu dùng bữa, không nói lời nào.
Hướng Hưng Học lại gắp cho cậu hai cục sườn.
Anh nhớ tới Hoàng Đào còn từng nói Hướng Nghiễm không thích Mân Mân đi theo anh.
"Anh đã nói với Lục Mân, cậu ta biết anh rất yêu em. Vừa đến đó đã nói, anh không thích cậu ta, anh yêu em."
"Cậu ta đi với anh là do trường học phân công, không phải anh để cậu ta đi theo."
"Hơn nữa anh sao có thể ra tay với học sinh được?"
- -----
Editor: Ừ ông không ra tay với học sinh, ông chỉ ra tay với thằng cháu ông biết nó từ lúc nó mới sinh ra thôi à:)