1.
Vở kịch này thật nực cười.
Mục Dã chẳng những cùng tình yêu mới của mình là Mạc Ngôn đến dự tiệc đón gió của tôi, mà còn tự tin ngồi trước mặt tôi công khai tình cảm.
Mục Dã dùng đôi tay chơi piano của mình cẩn thận bóc tôm cho Mạc Ngôn mà không hề cau mày khó chịu, phải biết rằng trước đây anh ta có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng đến mức khi chúng tôi ở bên nhau, anh ta cũng chưa từng chạm vào chú ckó Đông Đông mà chúng tôi cùng nhau nuôi dưỡng.
Mạc Ngôn ngượng ngùng cắn con tôm, sau đó giống như mới chú ý đến ánh mắt của mọi người.
Cô ta khẽ kêu một tiếng rồi trốn vào vòng tay của Mục Dã, nhẹ nhàng nói:
“Mọi người đều đang nhìn chúng ta kìa, thật xấu hổ.”
Mục Dã bình tĩnh lau tay rồi ôm cô ta vào lòng, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và trìu mến: “Ngoan, bọn họ không có ác ý.”
Lúc nói điều này, đôi mắt anh ta rơi vào trên người tôi, với ánh mắt lạnh lùng xa lạ.
Mạc Ngôn lè lưỡi với tôi một cách tinh nghịch, thật giống như một bông hoa nhỏ màu trắng không biết gì về thế giới này.
Tôi cười khẩy.
Nếu thực sự đơn thuần thì sẽ không nhân cơ hội lúc tôi đi du học mà theo dõi tài khoản xã hội của tôi, sau đó ngày ngày đều đăng tải những khoảng khắc của cô ta với Mục Dã. Để cho tôi tận mắt chứng kiến Mục Dã dần dần yêu cô ta như thế nào.
Mục Dã cau mày, lạnh lùng nhìn tôi cảnh cáo.
Mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt thương hại và đồng cảm.
Ai có thể ngờ rằng, chỉ trong ba năm ngắn ngủi, anh ta đã hoàn toàn quên hết tất cả chuyện của chúng ta trong hơn mười năm qua?
Tay Yến Huân bị bẩn, tôi đưa cô ấy đến phòng vệ sinh rửa tay.
Mục Dã liền đứng dậy, cắn vào môi Mạc Ngôn rồi bế lên lầu.
Thật quen thuộc, ngôi nhà này đã chứa đựng vô số kỷ niệm giữa Mục Dã và tôi.
Anh ta tự coi mình là chủ nhân, sau khi bóng dáng của họ biến mất ở góc cầu thang, mọi người trong đại sảnh đều kinh ngạc nhìn nhau.
Tôi cười nói: “Các cậu không cần phải thận trọng như vậy, tôi và Mục Dã đã sớm chia tay rồi.”
Lúc này, mọi người mới thả lỏng, không khí bắt đầu chảy, mọi sự sôi động của lúc trước đã quay trở lại.
Tần Ngọc Trúc nâng ly chúc mừng tôi: “Chúc mừng Lan Lan đã du học về, cậu bây giờ có lẽ là trưởng nhóm trẻ nhất của đoàn múa rồi.”
Cô ấy là bạn thân nhất của tôi từ khi còn nhỏ, mặc dù chúng tôi ít gặp nhau và thường xuyên xa nhau, nhưng mối quan hệ của chúng tôi chưa bao giờ thay đổi, vẫn nhiệt tình như vậy.
Những người khác cũng mỉm cười, tôi cười nhẹ, đáp lại và nâng ly.
2.
Không có Mục Dã và Mạc Ngôn, bầu không khí của bữa tiệc chào mừng này khá vui vẻ.
Có một nam sinh sau khi uống quá nhiều rượu, anh nheo mắt và nhìn vào ghế trống. Anh ta cao giọng nói: “Sao đã gần nửa giờ rồi mà bọn họ vẫn chưa xuống?”
Lời này khiến khung cảnh nhất thời yên lặng, tất cả đều vô thức nhìn sang tôi, ánh mắt lộ ra vẻ khó nói.
Đúng lúc này, hai người họ cuối cùng cũng xuống.
Môi của Mạc Ngôn sưng đỏ, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt có chút ngượng ngùng. Trên cổ còn có vài dấu hôn cực kì dễ thấy.
Vẻ mặt của Mục Dã cực kỳ thoả mãn, vô cùng bình tĩnh, hai chiếc cúc áo sơ mi của anh ta bị bung ra, để lộ những vết xước nhỏ.
Những người có mặt không phải là những kẻ ngốc, mọi người đều biết họ vừa làm gì.
Tần Ngọc Trúc vẻ mặt tức giận, chỉ vào mũi bọn họ mắng: "Đôi cẩ.u nam nữ các người coi nơi này thành khách sạn tình yêu?”
Đôi mắt Mạc Ngôn co rúm lại, trong mắt có chút hơi nước nhàn nhạt tràn ra.
Cô ta khẽ nói: “Xin lỗi, chỉ là chúng tôi…kìm lòng không nổi.”
Cô ta nhìn tôi khi nói nửa câu sau, trong mắt hiện rõ sự đắc ý. Mục Dã bảo vệ cô ta ở phía sau, mặt anh ta tối sầm và nhìn tôi với ánh mắt ác liệt.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì anh ta đã cho rằng tôi cố ý nhắm vào Mạc Ngôn.
Anh ta trầm giọng: “Khương Lan, chẳng qua cũng chỉ mượn phòng khách của em, có cần thiết phải như này không?”
Không khí dường như tràn ngập mùi khói thuốc súng, không ai dám lên tiếng. Tôi lặng lẽ nhìn anh vài giây, sau đó lấy điện thoại ra: “Xin chào, người môi giới phải không?”
“Mới vừa rồi có hai con ckó hoang cứ thế chạy vào đây làm tìnk, cũng không nhìn xem đây là nơi nào? Bẩn ch.ế.t đi được.”
“Làm phiền bán nhà trên trực tuyến giúp tôi, càng sớm càng tốt. Cảm ơn.”
Hiện trường im lặng vài giây.
“Phốc____”
Tần Ngọc Trúc che miệng cười, sau đó giơ ngón cái với tôi.
Những người khác cũng mím môi như đang xem kịch, trong mắt không giấu được vẻ hứng thú.
Mạc Ngôn khẽ khóc nức nở, như thể cô ta đã bị xúc phạm nghiêm trọng.
Mục Dã sững sờ một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Lan Lan…ý của em là gì?”
Tôi câu môi cười, sự khinh thường trong mắt nửa phần cũng không thèm che.
“Chỉ có ckó hoang mới gia.o ph.ối bất kể nơi nào.”
“Chẳng trách, mọi người đều nói anh như vậy.”
Tôi cố ý chọc vào chỗ đau của anh ta, để anh ta luôn nhớ đến sự sỉ nhục này.
Quả nhiên, đôi mắt Mục Dã đỏ ngầu, trán nổi gân xanh, cơn tức giận sắp sửa bùng phát.
Tôi thậm chí còn mỉm cười: "Làm sao, tôi nói không đúng?”
“Bốp_____”
Giây tiếp theo, mặt tôi bị tát bởi một lực lớn, tai của tôi bắt đầu trở nên ù…
Tôi từ từ quay đầu lại, nhìn thấy bàn tay quên đặt xuống của Mục Dã và đôi mắt ngơ ngác của anh ta.
Môi anh ta run lên: “Lan Lan, anh…”
( page Chuồn Chuồn Trú Mưa, những nơi khác đều là ăn cắp.)
Tôi không cho anh ta cơ hội nói chuyện, liền cầm chai rượu trên bàn đập vào đầu anh ta.
Hiện trường yên tĩnh____
Mạc Ngôn hét lên, không còn thời gian để giả vờ làm một tiểu bạch hoa, giọng hét chói tai cực kỳ khó nghe.
Mục Dã sững người tại chỗ, nhìn tôi không chớp mắt, giống như không thể tin được.
Một dòng máu chảy ra từ đầu, nhưng anh ta không ngất đi. Thế là tôi lao tới và tát anh ta lần nữa.
Ở bên nhau nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn dịu dàng, ôn hoà trong mắt anh ta. Nhưng anh ta quên mất, tôi đã giúp anh ta trả thù những kẻ bắt nạt lúc anh ta còn nhỏ như thế nào.
Tôi là Khương Lan, luôn là người có thù tất báo.
“Việc hôm nay anh làm, tôi sẽ nói với chú Mục.”
“Không có tôi, anh chẳng là cái thá gì.”
Tôi lạnh lùng nói, trong mắt không có chút tình cảm hay cảm xúc nào.
Lúc quay người đi, tôi bị Mục Dã giữ chặt cổ tay.
Đôi mắt đỏ hoe và đôi môi nhợt nhạt của anh ta chuyển động.
“Em…không cần tôi nữa sao?”
Tôi nghi ngờ hỏi anh ta: “Vì sao tôi phải đi nhặt một quả dưa chuột thối? Anh cho rằng tôi là người nhặt rác?”
Anh ta cứng người tại chỗ.
Tần Ngọc Trúc mím môi ghét bỏ.
“Giả vờ như này cho ai xem? Cho rằng Lan Lan không biết anh đã sớm lừa gạt cô ấy?”
“Học muội đáng yêu của anh đã sớm chú ý đến Lan Lan, ngày ngày đều đăng chuyện tình ngọt ngào của hai người, thật là đánh ch.ết tôi rồi.”
Khuôn mặt Mạc Ngôn ngay lập tức tái nhợt: “Không, chị nói bậy, tôi không có.”
Cô ta nắm lấy tay Mục Dã: “A Dã, em chỉ vì quá thích anh nên mới lưu lại, không phải là cố ý cho học tỷ thấy.”
Mục Dã nhìn cô ta bằng ánh mắt phức tạp nhưng vẫn không đẩy ra. Mọi người ở đây đều nhìn họ với ánh mắt khinh thường.
Tôi vỗ tay và nhẹ nhàng mỉm cười.
“Trong nhà tôi có camera giám sát khắp mọi nơi, nếu mọi người muốn xem video thì nhắn riêng cho tôi.”
Nhiều người có mặt tại hiện trường cười đùa, nhìn hai người họ với ánh mắt ghê tởm. Tôi cười cười.
Làm sao mà lũ ckó hoang này lại dám giở trò trên sân nhà tôi?
Tôi là đại tiểu thư Khương gia.
Nhưng Mục Dã, anh ta chỉ là một đứa con ngoài giá thú bị vô số người bắt nạt.
Không có tôi, bây giờ anh ta phải làm thế nào?
Mục Dã nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đỏ hoe, máu trên trán vẫn đang chảy.
Vẻ mặt bi thương trông thật giống như anh ta đang bị cả thế giới bỏ rơi vậy.
Vẻ ngoài của anh ta bây giờ cũng giống như vẻ ngoài của anh ta khi nói lời tạm biệt ở sân bay ba năm trước.
Lúc đó anh ta ôm chặt lấy eo tôi, cùng đôi mắt đỏ hoe, anh ta hỏi đi hỏi lại xem tôi có quay trở lại không. Tôi kiên nhẫn trả lời là tôi sẽ quay trở lại.
Không ai nghĩ đến, ngắn ngủi ba năm, mọi thứ vẫn vậy nhưng lòng người đã thay đổi