Mục Nhiên

02.



Cô giáo Piano hết giờ học rời đi, Mục Cận vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế luyện lại mấy khúc nhạc học được. Mục Nhiên đi tới nhìn Mục Cận trong chốc lát, sau lại ra phòng khách đi đi lại lại, thần sắc bất an không thể ngồi yên.

Dì giúp việc nhìn ra cậu khẩn trưởng, lôi kéo cậu ngồi xuống, rót một chén trà nhài giúp an thần, cười nói, “Mục tiên sinh đừng lo lắng, việc đâu khắc có đó.”

Mục Nhiên gật đầu ậm ừ một tiếng, lông mày vẫn như cũ nhíu chặt lại.

Mục Cận luyện đàn xong, chạy tới ôm chân Mục Nhiên líu lo hỏi, “Tiểu bảo bảo sinh chưa ba?”

Mục Nhiên cười lắc đầu, lại sờ tóc bé, thấp giọng hỏi, “Con đói bụng hay chưa?”

Mục Cận đang muốn trả lời, bên kia dì Trương đã mang tới vài món điểm tâm, cười nói, “Tiểu thư ăn trước một chút, tôi sẽ lập tức đi nấu cơm.”

Mục Nhiên thoáng đứng lên, “Để cháu làm đi.”

Dì Trương lắc đầu bất đắc dĩ cười, “Đây là công việc của tôi, Mục tiên sinh ngài đừng tranh cùng.” Đoạn không đợi cậu trả lời liền đi vào phòng bếp.

Mục Nhiên chầm chậm ngồi xuống, trong lòng vẫn phảng phất bận tâm, đang muốn lấy điện thoại gọi cho Dịch Thiên chợt điện thoại cùng lúc đó vang lên. Nhìn thấy là dãy số của Dịch Thiên, cậu luống cuống nhấn nút đồng ý, còn chưa kịp nói chuyện ở đầu bên kia Dịch Thiên đã cướp lời, “Đã sinh rồi, là con trai, mẹ con đều bình an.”

Dịch Thiên biết rõ Mục Nhiên muốn hỏi cái gì, dứt khoát một hơi nói hết ra luôn.

Tâm Mục Nhiên cuối cùng cũng lắng xuống, giọng cao hứng nói, “Mẹ con đều bình an là tốt rồi.”

Dịch Thiên ừ một tiếng, lại nói tiếp, “Buổi tối anh sẽ về ăn cơm.”

Mục Nhiên suy nghĩ, do dự hỏi, “Ở đấy có người chiếu cố không? Anh đi hình như không tốt lắm…”

Dịch Thiên cười trả lời, “Ở đây có quá nhiều người rồi, bớt đi anh không cũng không thiếu.” Mục Nhiên lúc này mới chịu cúp điện thoại.

Buổi tối khi Dịch Thiên trở về, Mục Nhiên nghênh đón anh, có phần hưng phấn hỏi, “Có ảnh chụp của đứa bé không?”

Dịch Thiên nói lỏng cà-vạt, hơi lắc đầu, “Trẻ con vừa sinh đứa nào chẳng giống nhau, cả người đầy nếp nhăn nhìn chẳng đẹp mắt gì hết.” Mục Nhiên thất vọng “A” một tiếng, vươn tay giúp anh cởi khuy áo.

Dịch Thiên cầm chặt tay cậu, kéo người vào trong ngực cúi đầu nói, “Đợi mọi thứ xong xuôi anh sẽ mang đứa nhỏ về cho em xem. Được không?” Khi nói chuyện không ngăn được cảm giác đang dỗ dành người khác.

Mục Nhiên hơi xấu hổ tránh khỏi vòng tay Dịch Thiên, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

Dịch Thiên thỏa mãn cười nhẹ, nhịn không được ghé qua hôn cậu một cái.

Đợi đến khi Mục Nhiên nhìn thấy tiểu Dịch Hàng đã là vài tháng sau.

Dịch Hàng hiện tại được cha mẹ Dịch Thiên nuôi, nhưng mẹ anh không muốn hai cha con tình cảm lạnh nhạt nên quyết định cuối tuần đem cháu tới nhà anh, để Dịch Thiên và đứa bé ít nhiều ở chung.

Dịch Thiên vốn ngại phiền toái không đồng ý, có điều Mục Nhiên cả ngày thủ thỉ bên tai hắn nói muốn nhìn thấy tiểu Dịch Hàng, cuối cùng hắn không còn cách nào khác đành phải đáp ứng cuối tuần đưa đứa bé qua.

Lần đầu tiên mẹ Dịch Thiên tự mình ôm đứa bé đến, Mục Nhiên muốn lại gần nhìn nhưng có chút không dám, sợ làm bà thấy phản cảm. Dịch Thiên thấy ánh mắt cậu chăm chú đặt trên người đứa bé nhưng vẫn khắc chế chính mình giữ khoảng cách, dứt khoát thò tay muốn bế đứa nhỏ qua cho Mục Nhiên.

Kết quả Mục Nhiên nhìn thấy động tác của anh cũng nóng nảy không thôi, miệng đóng đóng mở mở muốn nói gì đó lại xấu hổ không biết phải làm thế nào. Mẹ Dịch Thiên cũng đành chịu, mặc kệ dặn dò mấy lần thấy hắn vẫn không bế được đúng cách, cuối cùng bà nội cũng phiền, trực tiếp đưa đứa nhỏ vào tay Mục Nhiên.

Mục Nhiên khi còn bé thường xuyên giúp các dì trong cô nhi viện trông trẻ con, động tác bế xem như vô cùng quen thuộc. Cậu cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận đứa bé bằng tay, khuỷu tay trái đỡ đầu, cổ tay bảo vệ lưng, tay phải nhẹ nhàng nâng mông và eo bé.

Dịch Hàng không khóc cũng không nháo, ngoan ngoãn mặc cậu ôm.

Mục Nhiên nhìn tiểu Dịch Hàng, trong lòng mềm nhũn. Cậu chầm chậm ngồi xuống để Mục Cận cũng có thể nhìn thấy đứa bé, thấp giọng nói, “Cận Cận, đây là Dịch Hàng đệ đệ.”

Mục Cận nghiêng đầu nhìn Dịch Hàng, có chút tò mò chạm vào bàn tay mềm nhỏ, nhẹ nhàng thốt lên, “Dịch Hàng đệ đệ.”

Dịch Hàng nghe được thanh âm, đầu hơi nghiêng về phía Mục Cận, há miệng “A” một tiếng.

Mẹ Dịch Thiên muốn nói gì đó, vừa quay đầu thấy Dịch Thiên ôn nhu lại chăm chú nhìn Mục Nhiên, không khỏi dừng lại, cười lắc đầu.

Buổi tối Mục Nhiên lật qua lật lại không ngủ được, chốc lát lại lo Dịch Hàng ngủ không tốt, chốc lại lo bé ăn chưa no. Dịch Thiên kéo người vào trong lòng mình, trấn an cậu, “Không có việc gì, vú em và dì Trương đề sẽ để ý nó.”

Mục Nhiên vẫn là không yên lòng.

Dịch Thiên vươn tay vào trong áo cậu, mổ nhẹ lên môi Mục Nhiên, trầm giọng nỉ non, “Nếu em ngủ không được chúng ta liền làm chuyện khác…”

Mục Nhiên không để ý kéo tay Dịch Thiên ra, lầm bầm trèo xuống giường, “Không được, không được, em vẫn nên đi nhìn xem thì hơn…” Nói xong vội vàng ra khỏi phòng, một ánh mắt cũng không lưu lại cho hắn.

Dịch Thiên ngồi dậy trên giường, trên mặt vừa bực mình lại buồn cười, nửa ngày sau hắn mới bất đắc dĩ lắc đầu, theo cậu đi xuống giường.

Tiểu Dịch Hàng tuy chỉ qua vào cuối tuần, nhưng bé cùng Mục Nhiên và Mục Cận ở chung rất khá.

Mục Nhiên đối với Dịch Hàng luôn có một loại cảm giác áy náy, nếu không phải bởi vì cậu, Dịch Hàng sẽ không phải lớn lên trong cảnh không có mẹ, lại không được hằng ngày đều ở cùng cha. Cho nên tựa hồ cậu vô thức vô cùng sủng nịnh nhóc, coi Dịch Hàng như con đẻ của mình. Mục Cận càng không cần phải nói, bé vốn là là người hiểu chuyện, lại biết rõ tiểu Dịch Hàng là con của chú Dịch, là em trai của bé, cho nên bé không khỏi càng thêm chiếu cố đứa em này.

Dịch Hàng biết đi, Mục Cận liền mang theo nhóc ra hoa viên chơi, dạy nhóc biết hoa cỏ cây cối. Khi đó Dịch Hàng còn chưa nói sõi, nhưng nhóc vẫn sẽ cùng Mục Cận ân ân a a líu nhíu đọc theo, không có người nghe hiểu nhóc nói gì chính cậu bé ngược lại càng vỗ tay cười cao hứng, nước miếng chảy xuống cả khóe miệng.

Dịch Thiên ngược lại tỉnh táo hơn nhiều.

Sinh ra Dịch Hàng đối với hắn mà nói chỉ là hoàn thành nhiệm vụ nối tiếp huyết mạch. Hắn, mẹ Dịch Hàng, và cả đứa nhỏ ba người hoàn toàn không có bất kì liên hệ tình cảm nào, cho nên hắn cũng không giống như những người bình thường được làm cha mà mừng rỡ như điên, ngược lại đối với đứa nhỏ phần lớn so với Mục Nhiên thái độ của hắn lãnh đạm hơn nhiều.

Dịch Hàng khi còn bé cái gì cũng không hiểu, nhóc chỉ biết cuối tuần là thời gian mình vui vẻ nhất. Chú Mục sẽ làm cho nhóc một đống đồ ăn ngon, chị Cận Cận còn có thể đưa nhóc đi chơi.

Đợi đến lúc Dịch Hàng bảy tuổi, không biết trong nhà có ai nói gì loạn thất bát tao với nhóc, thái độ của Dịch Hàng với Mục Nhiên và Mục Cận chợt cải biến hẳn. Không muốn gặp người, cũng không thích nói chuyện, một lần còn dứt khoát xé tập tranh của Mục Cận. Đó là quyển sách Mục Cận thích nhất, bé giơ tay muốn ngăn cản nhóc, miệng ôn tồn hống khích lệ.

Chỉ là Dịch Hàng không còn như ngày bé dừng lại gây sự, nhóc không chỉ xé sách mà còn cầm xe lửa đồ chơi trên bàn đánh Mục Cận.

Mục Cận đã mười tuổi, vóc dáng cao hơn Dịch Hàng nhiều, khí lực cũng lớn hơn nhưng bé muốn nhường cậu nhóc, tay cũng không chân chính dùng sức nên dễ dàng bị Dịch Hàng đánh xuống. Dì Trương trong phòng bếp nghe được ồn ã vội chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng Dịch Hàng ném cả xe lửa đồ chơi, nặng nề nện lên người Mục Cận.

Dịch Thiên hôm nay có việc phải đi từ sớm, Mục Nhiên lúc rời giường cảm thấy có chút đau đầu nên uống thuốc nghỉ ngơi. Cậu vốn khó chịu không ngủ được, nghe thấy dưới lầu ồn ào nên cũng xuống giường.

Đợi đến khi Mục Nhiên xuống dưới lầu, nhìn tập tranh bị xé vương vãi trên sàn, còn có xe lửa đồ chơi gãy làm hai đoạn, thoáng bối rối đi đến bên cạnh Mục Cận hỏi, “Đây là làm sao vậy?”

Mục Cận còn chưa mở miệng giải thích, Dịch Hàng đã trừng mắt chỉ Mục Nhiên lớn tiếng hô, “Tôi ghét ông! Chính vì ông mà tôi mới không có mẹ.”

Trong nháy mắt, Mục Nhiên sững sờ đứng im tại chỗ. Cậu hé miệng muốn gọi Dịch Hàng, bên tai đột nhiên ong lên, tầm mắt cũng mơ hồ biến đổi. Mục Nhiên có chút sợ hãi tiến lên phía trước một bước, cả người lại như mất thăng bằng té ngã sõng soài.

Mục Cận thảng thốt hô một tiếng “Ba”, thanh âm đều đã khóc nức nở. Mục Nhiên lắc lắc đầu, đợi đến khi tiếng ong ong bên tai biến mất, tầm nhìn cũng rõ trở lại mới chậm rãi vịn dì Trương và Mục Cận đứng lên, trấn an bé, “Không có việc gì, ba không làm sao cả.”

Dì Trương dìu Mục Nhiên ngồi xuống ghế sopha, sau đó vội vã lấy điện thoại gọi cho Dịch Thiên. Mục Nhiên vốn muốn ngăn cản nhưng thái độ của dì Trương rất kiên quyết, Mục Cận ngồi bên cũng đè tay cậu lại, không cho cậu giữ điện thoại.

Dịch Thiện nhận được cuộc gọi, hủy toàn bộ lịch hẹn quay trở về nhà. Lúc hắn về tới nơi bác sĩ vừa kiểm tra cho Mục Nhiên xong, cậu không có vấn đề gì lớn, chỉ là người hơi phát sốt, tụt huyết áp, hơn nữa cảm xúc không ổn định nên choáng váng.

Bác sĩ kê đơn xong, Dịch Thiên đi qua vuốt trán cậu, lạnh mặt hỏi, “Buổi sáng không được thoải mái sao không nói với anh?”

Mục Nhiên kéo tay anh xuống, nói khẽ, “Em không sao anh đừng lo lắng.” Mỗi lần cậu chỉ cần hơi ốm anh đều như lâm phải đại dịch, khoa trương mời bác sĩ đến lúc lúc phải túc trực. Cậu khuyên mấy lần đều không có hiệu quả, không còn cách nào khác đành không dám tùy tiện nói cho anh mình không thoải mái, miễn cho Dịch Thiên phải lo lắng, còn hệ lụy rất nhiều người xung quanh mình.

Dịch Thiên cũng không cùng Mục Nhiên nhiều lời. Hắn nhìn trên mặt đất hỗn loạn sách và đồ chơi nát hỏng, lại nhìn Dịch Hàng đứng ở đằng xa không nói câu gì, quay đầu hỏi dì Trương, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Dì Trương nào dám giấu giếm Dịch Thiên, lập tức kể tất cả sự tình. Mục Nhiên vốn lo lắng Dịch Thiên sẽ nổi giận, nào ngờ anh chỉ lẳng lặng nghe, trên mặt biểu lộ gì cũng không có.

Đợi dì Trương nói xong, Dịch Thiên đi đến trước mặt Dịch Hàng, nhìn đứa nhỏ thản nhiên nói, “Nếu chán ghét ở đây ta sẽ đưa ngươi về. Từ nay về sau đừng bao giờ tới nữa.”

Dịch Hàng ngẩng mặt nhìn Dịch Thiên, mắt tròn ngập nước.

Mục Nhiên bối rối gọi một tiếng “Dịch Thiên.” Anh quay đầu, cau mày lạnh lùng nói, “Em không được nói gì hết, lên nhà nghỉ ngơi.” Đã thật lâu cậu không còn nhìn thấy Dịch Thiên lạnh lùng như vậy, nhất thời không dám mở miệng nói chuyện nữa.

Dịch Thiên đưa Dịch Hàng về nhà lớn, nói đơn giản tình huống với mẹ hắn, sau đó cũng không để ý lời bà khuyên răn mà quay lưng rời đi, một phút cũng không nán lại.

Về sau biết được là dì nhỏ ở trước mặt Dịch Hàng nói huyên thuyên, hắn cũng không nói gì, bất động thanh sắc đem mấy người chú hắn tiến cử vào công ty đá hết ra ngoài. Mấy người kia tuy nói ít nhiều đều phạm sai lầm nhưng không đến nỗi bị khai trừ. Chú Dịch Thiên sau vài lần phát giác chuyện không đúng, trong lúc tức giận liền đi gặp Dịch Hải Chiêu làm cho ra nhẽ.

Dịch Hải Chiêu đối với Dịch Thiên thực sự không có biện pháp.

Lão gia tử tuy chưa chính thức truyền lại vị trí gia chủ cho Dịch Thiên, nhưng đã bảy tám năm qua lão không có ý tứ truyền lại cho đứa cháu khác. Con dấu tuy vẫn ở trong tay Dịch Hải Chiêu nhưng tuổi ông ngày càng lớn, rất nhiều sự tình lực bất tòng tâm, chuyện của công ty cũng đã sớm là Dịch Thiên toàn quyền phụ trách. Có đôi khi Dịch Thiên bí mật làm chuyện gì đó, Dịch Hải Chiêu cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Người trong nhà cũng biết, hiện tại bề ngoài nhìn vào Dịch Hải Chiêu là gia chủ, nhưng chính thức khống chế Dịch gia phải là Dịch Thiên.

Việc này cũng không phải khó đoán trước. Nếu Dịch Thiên không có nửa điểm năng lực làm sao có thể khiến Dịch lão gia tử vì việc riêng của hắn mà trở về? Hơn nữa còn cùng hắn đàm phán điều kiện? Con cháu Dịch gia không phải chỉ có mình Dịch Thiên, nếu hắn đơn thuần là một thiếu gia ăn chơi phóng túng, chỉ bằng việc hắn sống chết muốn ở cùng một nam nhân đã sớm bị đá ra khỏi Dịch gia rồi. Hắn là người có năng lực mạnh, còn có một đám người khăng khăng một mực theo người, cho dù không ở Dịch gia cũng không đói chết. Mặt khác Dịch gia nếu thiếu đi Dịch Thiên, ngược lại tổn thất là không thể đo lường.

Ông nội Dịch Thiên cũng là nhìn ra điểm này, nên mới lùi một bước chấp nhận quan hệ của Dịch Thiên và Mục Nhiên, không nhúng tay ngăn trở.

Trên phương diện khác, Dịch Hải Chiêu bản thân cũng không muốn quản nữa. Ông vốn nghe mẹ Dịch Thiên từ trước đó nên rất không vui, hiện tại Dịch Thiên đã xử lý người của người chú này nên ông tự nhiên sẽ không nhúng tay vào.

Chú Dịch Thiên thấy Dịch Hải Chiêu thái độ lãnh đạm, lập tức hiểu được bất an, chờ đến khi về nhà hỏi rõ sự tình với vợ liền tức giận giáo huấn người nọ một chập.

Dì nhỏ của Dịch Thiên kì thật cũng không có ý xấu quá lớn. Con của bà cả ngày chỉ biết mua siêu xe chơi minh tinh, trái lại Dịch Thiên nắm quyền hành trong nội tâm bà không phục, hay châm chọc khiêu khích Dịch Hàng vài cậu. Bà còn tưởng trẻ nhỏ cái gì cũng không hiểu, ai ngờ sự tình lại lớn như vậy.

Dì nhỏ cũng không phải người ngu ngốc, lập tức gọi điện cho mẹ Dịch Thiên xin lỗi, lại cố ý gọi cho Dịch Thiên nhận sai, còn để người đưa chút đông trùng hạ thảo qua, nói là để Mục Nhiên nấu canh bồi bổ thân thể. Mục Nhiên cái gì cũng không biết, không ngừng cảm ơn người kia, không ngớt lời khoa trương nói dì của Dịch Thiên là người tốt.

Dịch Thiên nhìn đứa ngốc ở bên cạnh mình, bất đắc dĩ lắc đầu cười.

Hắn sẽ không biết cậu biết ở sau lưng hắn đã làm gì. Với tính tình của cậu, không những không hả giận thoải mái sau khi trả được thù mà ngược lại còn mất ăn mất ngủ, sau đó bắt đầu suy nghĩ lung tung ý chứ.

Dù sao thì đối với Dịch Thiên mà nói, nếu ai làm cho Mục Nhiên của hắn khó chịu, hắn sẽ khiến người đó sống không bằng chết.

Dịch Hàng từ lần bị đuổi về Dịch gia không còn được đón qua nhà Dịch Thiên và Mục Nhiên nữa. Mục Nhiên muốn gặp cậu nhóc nhưng lại sợ khiến nhóc phản cảm, đành gọi điện cho mẹ Dịch Thiên hỏi một chút tình hình của Dịch Hàng. Mục Cận cũng rất thích cậu nhóc, ban đầu bé còn lặng lẽ gọi điện qua muốn nói chuyện với nhóc, nào biết Dịch Hàng vừa nghe nói là Mục Cận gọi điện liền kiên quyết không nghe. Mấy lần đều như vậy, Mục Cận nào có không biết xấu hổ mà tiếp tục gọi qua nữa.

Đợi đến khi Mục Cận gặp lại Dịch Hàng, là ở buổi lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của mẹ Dịch Thiên.

Những dịp như thế này thường nhiều người lui tới, Mục Nhiên đi cũng chỉ xấu hổ nên cậu chuẩn bị tốt quà tặng, để Dịch Thiên và Mục Cận mang đi. Trước đây mỗi khi Mục Cận đến nhà lớn, Dịch Hàng đều dẫn bé đi chơi khắp nơi, lần này nhìn thấy Mục Cận, chẳng những không để ý tới mà còn lập tức quay người chạy ra ngoài.

Mục Cận tìm thấy cậu nhóc cầm xẻng xúc đất ngồi xổm trong hoa viên, bên cạnh là một nhóc béo đang chơi máy bay mô hình. Mục Cận đi qua khẽ gọi tên Dịch Hàng, Dịch Hàng cũng không ngẩng đầu lên, mặt lạnh xới đất loạn lên. Ngược lại nhóc béo kia nghe được thanh âm, hiếu kì ngẩng lên nhìn Mục Cận.

Mục Cận ngồi xổm xuống bên người Dịch Hàng, nhẹ giọng hống, “Dịch Hàng, chị và ba ba đều rất nhớ em.”

Dịch Hàng vẫn không để ý tới.

Mục Cận lại nói tiếp, “Là chị không tốt, em đừng giận chị nữa.”

Động tác xúc đất Dịch Hàng ngừng lại, nhóc béo ngồi bên đột nhiên lớn tiếng nói, “Ngươi mới không phải chị, đồ không có cha mẹ, đồ ăn mày.” Nhóc béo này là em của Dịch Hàng, cháu trai dì nhỏ Dịch Thiên, nghe không ít lời bà nội nó nói bậy.

Mục Cận sững sờ, còn chưa kịp phản ứng lại, Dịch Hàng đã ném cái xẻng trong tay, bổ nhào qua đề nhóc béo xuống đất đánh. Nhóc béo kia so với Dịch Hàng còn nhỏ hơn, người lại cồng kềnh, bị cậu nhóc đánh cho oa oa khóc lớn.

Mục Cận vội vàng đứng dậy đi qua, người lớn ở trong phòng nghe tiếng cũng chạy tới.

Dịch Hàng bị người lớn ôm đi, còn giãy giụa đạp vỡ máy bay mô hình của nhóc béo, mặc thằng nhóc khóc lăn lộn trên mặt đất.

Người lớn cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là nhìn thấy Dịch Hàng đánh người liền khiển trách nhóc vài câu. Mục Cận đi đến mở miệng bảo vệ cậu nhóc, còn chưa nói mấy câu Dịch Hàng lại đột nhiên cầm tay bé khóc lớn, “Em nhớ chị, em nhớ chú Mục.”

Tiểu Dịch Hàng lòng tự trọng cao, lúc mới bị đuổi về vẫn còn giận lẫy, Mục Cận gọi điện tới nhóc nhất quyết không để ý. Một thời gian sau nhóc bắt đầu nhớ Mục Nhiên và Mục Cận. Nhóc tuy còn nhỏ nhưng ai thực sự tốt với mình nhóc đều cảm nhận được, những thứ loạn thất bát tao kia người khác nói, chính nhóc cũng mông lung không biết phải tin ai.

Chỉ là Dịch Thiên không đến đón nhóc, Mục Nhiên một cuộc cũng không gọi cho nhóc, nhóc còn tưởng bọn họ đã quên nhóc mất rồi.

Mục Cận một bên thấp giọng dỗ Dịch Hàng, một bên dùng tay lau nước mắt trên mặt cậu nhóc, sau đó hai người dắt tay nhau đi tìm Dịch Thiên.

Buổi tối hôm đó, Dịch Thiên mang theo Dịch Hàng về nhà.

Dịch Hàng lại một lần nữa khôi phục bộ dạng trước đây, làm nũng với Mục Nhiên, quấn quít đòi đi chơi cùng Mục Cận. Nhóc đã rất lâu không về đây, cả người có chút hưng phấn, cả nhà bị nhóc quấy loạn thành một đoàn.

Dịch Thiên rất nhiều lần muốn mở miệng huấn người, vừa nhìn thấy Mục Nhiên thời thời khắc khắc đều sau lưng che chở cho nhóc, hắn lại không nói được gì nữa.

Dịch Hàng cuối cùng chơi mệt ghé vào ghế sopha ngủ, Mục Nhiên cúi đầu hôn lên trán nhóc, ôm nó vào phòng ngủ. Mục Cận nhẹ nhàng thu thập đồ chơi trên mặt đất cất đi.

Dịch Thiên nhìn theo hai người, thở dài lắc đầu, “Hai người cứ nuông chiều nó đi!”

TOÀN VĂN HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui