Mục Nhiên

Mục Nhiên (Thượng)

Biên tập: Hắc Tường VyHiệu chỉnh: Nhà gỗ 104



“Ung thư dạ dày giai đoạn hai?” Tôi ngơ ngác mà nhìn bác sĩ, nhất thời có chút không phản ứng kịp, nửa ngày sau mới mơ hồ lặp lại, “Ung thư dạ dày?… Liệu có thể chẩn đoán nhầm hay không?” Vừa dứt lời tôi mới ý thức được ở trước mặt bác sĩ hoài nghi kết luận của bọn họ thực sự có phần không phải lắm.

May mắn bác sĩ cũng không tức giận, chỉ ngẩng đầu liếc tôi một cái, giải thích cặn kẽ hơn, “Người bệnh có hiện tượng nôn ra máu, bởi tế bào ung thư đã di căn rộng hơn, phá vỡ các mạch máu khiến bên trong xuất huyết. Đây là dấu hiệu rõ nhất của ung thư dạ dày giai đoạn hai.”

Tôi lẳng lặng nghe xong mới vội vàng hỏi, “Như vậy có cách trị liệu…”

“Theo chẩn đoán ban đầu tế bào ung thư còn chưa di căn quá mức nguy hiểm, cần phẫu thuật sớm.”

Trong lòng tôi nhẹ nhàng thở ra, còn có thể phẫu thuật tức là còn có hi vọng. Nuốt xuống một ngụm nước bọt, tôi nhìn bác sĩ cẩn thận hỏi, “Xin hỏi chi phí phẫu thuật khoảng bao nhiêu?”

Bác sĩ đang viết bệnh án, đầu cũng không ngẩng lên đáp, “Phí phẫu thuật, phí trị bệnh bằng hóa chất, còn tùy vào thể chất người bệnh, hiện tại giá khoảng năm đến mười vạn. Sau đó còn tùy tình huống hậu phẫu để xem xét xem có nên tiếp tục điều trị hóa chất hay không, hơn nữa còn tiền thuốc men…” Nói đến đây bác sĩ ngẩng mặt lên, ánh mắt có lỗi liếc tôi một cái, “Tôi không có cách nào cho cậu một con số cụ thể.”

Trong đầu tôi trống rỗng.

Năm đến mười vạn, còn chưa tính chi phí trị liệu hậu phẫu.

Mà vấn đề là toàn bộ số tiền tôi có trong ngân hàng còn không đủ bốn vạn, ngay cả mức giá thấp nhất cũng không ứng phó nổi.

Bác sĩ nhìn bộ dáng tôi khó xử, nhăn mi lại dặn dò, “Người nhà tốt nhất nên mau chóng quyết định, phẫu thuật càng sớm đối với người bệnh càng tốt, đừng để mất quá nhiều thời gian.”

“Tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ.”

Lúc tôi trở lại phòng bệnh, mẹ tôi đã nặng nề thiếp đi được một lúc, dì Lý thấy tôi vội vàng tiến đến hỏi han, “Thế nào? Bác sĩ nói là bệnh gì?”

“Ung thư dạ dày.” Tôi biết việc này không thể gạt dì Lý được, dù sao về sau còn rất nhiều việc cần sự giúp đỡ của bà ấy.

“Làm sao có thể…” Hốc mắt dì Lý đỏ lên, ở tuổi này của bà, nghe thấy loại bệnh ung thư này đại khái đều cảm thấy không còn hi vọng.

“Không có việc gì, bác sĩ nói có thể phẫu thuật, nếu thành công sẽ khỏi hoàn toàn.” Tôi miễn cưỡng bày ra một cái tươi cười, nhẹ giọng an ủi.

“Vậy… sẽ phải mất rất nhiều tiền đúng không…” Dì Lý lo lắng hỏi tôi.

“Cháu sẽ nghĩ biện pháp, giờ muộn rồi dì nên về nghỉ trước đi ạ.” Dì Lý đã vất vả cả một buổi tối, tuổi tác bà ấy lại lớn nên tôi có chút không yên lòng.

“Được rồi, dì về lấy một ít quần áo cho A Tú, sợ sẽ phải nằm viện một thời gian.” Dì Lý thở dài, dặn dò tôi vài câu rồi mới rời khỏi phòng.

Tôi chậm rãi đến cạnh giường ngồi xuống, nhìn gương mặt mẹ đau đớn khẽ nhăn lại, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh bà ôm bụng ngã xuống đất, tâm can nhói lên đau lòng. Vươn tay vuốt lại tóc mái cho bà, tôi âm thầm quyết định, vô luận phải dùng biện pháp gì, nhất định phải lo đủ số tiền phẫu thuật.

Giữa trưa dì Lý mang quần áo cùng một ít cháo, trùng hợp lúc này mẹ tôi cũng tỉnh lại, thấy mình nằm bệnh viện bà vô cùng sợ hãi, gắt gao bấu lấy tay tôi vẻ mặt muốn khóc nấc lên. Tôi nắm chặt tay bà, kiên nhẫn giải thích bà sinh bệnh cần nằm viện để điều trị, như vậy bụng mới không đau nữa. Dì Lý cũng thừa dịp vội vàng đổ cháo ra muốn uy bà ăn, bà chỉ cau mày xoay đầu.

Tôi đỡ lấy bát cháo từ trong tay dì Lý, cầm thìa múc một chút, thổi thổi, đưa qua nhẹ giọng nói, “Mẹ, ăn một chút được không? Chúng ta ăn một chút…”

Bà do dự nhìn tôi, cuối cùng cũng thỏa hiệp hé miệng nuốt cháo xuống.

Tín nhiệm cùng ỷ lại trong mắt bà khiến tôi bỗng dưng đau xót, cái mũi hấp hấp vội vàng quay đi khụ khụ hai tiếng che giấu, đem nước mắt ép trở về.

Sau khi nhờ dì Lý chiếu cố mẹ xong, buổi chiều tôi đến siêu thị tìm quản lí nói rõ tình huống, hỏi xem mình có thể ứng lương trước hay không. Quản lí lắc đầu từ chối, “Tiểu Mục, tôi biết cậu đang khó khăn, nhưng siêu thị chúng tôi chưa từng có tiền lệ như vậy… Cậu nghĩ mà xem, nếu tôi đáp ứng cậu, về sau ai cũng đều muốn tôi chi tiền lương trước vậy tôi phải làm thế nào?”

Tuy có thể hiểu cho khó xử của quản lý nhưng lòng tôi vẫn không tránh được thất vọng.

Xin một ngày nghỉ phép xong, tôi vội rời khỏi siêu thị.

Ở trên đường cái nhìn đám người đi tới đi lui, tôi nhất thời lạc lõng mờ mịt, không biết bản thân nên đi nơi nào vay tiền.

Công việc ở khách sạn đã bị đuổi, ngày trước bị cướp đồ di động cùng số điện thoại bằng hữu đều ở trong, mà thực sự kể ra, tôi cũng không có bằng hữu nào có thể trợ giúp vào thời điểm này.

Trong đầu tôi xoay chuyển nghĩ ra rất nhiều biện pháp để có tiền.

Bán máu?

Đem toàn bộ số máu trong người tôi rút ra cũng không được nổi năm vạn.

Bán mình?

Không nhịn được cười khổ, chưa cần nói đến bộ dáng tôi phổ thông bình thường căn bản chẳng bán nổi, cho dù thật sự có người muốn, như vậy tôi có thể đáng giá bao nhiêu tiền?

Đột nhiên một ý niệm lóe lên, tôi do dự một lúc lâu, rốt cục vẫn tìm một tiệm net ở phụ cận, ngồi ở góc hẻo lánh nhất trong phòng.

Mở máy tính lên, vươn tay, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn hít một hơi, ở trên thanh công cụ gõ xuống hai chữ “Bán thận.”

Nhấn ô tìm kiếm, nháy mắt màn hình xuất hiện vô vàn thông tin liên quan, phần lớn là tin tức cảnh sát phá an, có đôi chỗ giống tôi đăng tin tìm hỏi, phía dưới còn có phản hồi của mọi người.

[Việc này là trái với luật pháp nước chúng ta]

[Mất đi một bên thận thân thể sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, rồi sẽ phải hối hận cả đời]

[Mọi người vẫn nên thận trọng thì hơn]

Một đám chữ lạnh như băng rơi xuống lòng, tôi cơ hồ muốn ngay lập tức tắt trang mạng đứng dậy chạy đi. Nhưng bộ dáng một người chăm chú cúi đầu bóc trứng gà cho tôi, người đó vui vẻ hào hứng đưa tôi chiếc túi vàng úa, người đó còn ngốc nghếch ngồi bên thùng rác chờ tôi tận hai ngày…

Cuối cùng là hình ảnh người nọ ôm bụng cuộn mình nằm trên mặt đất.

Tôi mặt không đổi sắc tắt đi những trang khuyên can ca thán, tiếp tục tìm những trang web có thông tin và số điện thoại. Vội vã lưu lại một dãy số, sau đó xóa lịch sử tìm kiếm, tắt máy tính rời đi.

Đến công viên gần đó tìm một nơi vắng vẻ, tôi lấy điện thoại gọi lần lượt gọi từng số một. Hai số đầu tiên đều không thể liên lạc, đến số thứ ba, điện thoại vang lên rất lâu, cuối cùng cũng có người nhấc máy.

“Alô!” Bên kia lên tiếng rồi im bặt.

“Xin chào, tôi muốn bán thận.”



Nói gần một tiếng đồng hồ, đối phương vẫn cảnh giác hoài nghi thân phận của tôi, hỏi rất nhiều vấn đề mới đáp ứng bảo tôi đợi. Cúp điện thoại xong tôi vẫn ngồi tại công viên chờ, nhìn hàng cây đại thụ xanh um tươi tốt trước mắt, nhìn những người ngẫu nhiên đi ngang qua trên mặt phảng phất hạnh phúc cùng tươi cười, trong lòng tôi lại là một mảnh mờ mịt.

Qua nửa giờ đối phương gọi điện lại, đại khái vì tôi còn trẻ, hơn nữa cam đoan không có bệnh sử nên rất nhanh có người đề xuất muốn tôi qua kiểm tra toàn diện, nếu thành công sẽ nguyện ý trả cho tôi mười vạn.

“Mười vạn? Liệu có thể cao hơn một chút không?”

“Ôi tiểu tử mười vạn đã là cao rồi, chúng tôi làm nghề này phiêu lưu rất lớn, nếu không phải vì cậu còn trẻ sẽ không có con số đấy đâu. Lại nói tiếp, người trẻ như cậu bán thận đích thực có rất ít người…” Bên kia kì kèo nói rất nhiều.

Tôi nắm chặt điện thoại, không khỏi tự giễu, nếu không phải cùng đường, làm gì có ai muốn bán cơ thể của chính mình.

[… rồi sẽ phải hối hận cả đời]

Câu nói kia trên mạng đột nhiên nhảy vào trong óc.

Cả đời sao…

Không có vấn đề gì.

Dùng khỏe mạnh của tôi bù lại cho bệnh tật của mẹ.

Hết thảy đều đáng giá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui