Mục Thần

Thấy cậu ta nằm lăn lộn trên lôi đài mà gào thét, tất cả đệ tử đều sững sờ. "Kiếm ý!"

Đột nhiên, một thầy giáo đang đứng giữa đám đông thốt lên, đứng bật dậy, ngỡ ngàng nhìn Mặc Dương.

"Kiếm ý?"

Nghe thấy câu nói của thầy giáo nọ, các đệ tử tức khắc giật mình la lên.

Kiếm ý được hình thành chỉ khi sự hiểu biết của võ giả đối với kiếm và kiếm thuật đạt đến trình độ cao nhất. Khi võ giả lĩnh ngộ được điều thâm sâu nhất về thanh kiếm trong tay, kiếm trong lòng, sự thay đổi về lượng sẽ dẫn đến sự thay đổi về chất, dẫn dắt võ giả đi đến một cảnh giới cao hơn, vĩ đại hơn trong vốn hiểu biết đối với kiếm thuật.

Kiếm ý cực kỳ khủng khiếp.

Nếu nói tại đế quốc Nam Vân, xác suất võ giả có thể trở thành thầy luyện khí sư chưa đạt đến một phần mười nghìn.

Thì số lượng kiếm khách có thể lĩnh ngộ kiếm ý lại càng quý hiếm đến mức có thể sánh bằng lông phượng, sừng lân!

Giả như có một kiếm khách lĩnh ngộ được kiếm ý thì đời này người đó chắc chắn sẽ trở thành một Kiếm Thần tuyệt thế, sức mạnh đáng sợ đến đâu thì khỏi

cần bàn đến.

Vừa rồi, Mặc Dương đã cố gắng sao chép chiêu thức được Mục Vỹ làm mẫu để thi triển ra chiêu kiếm đó.

'Từ đầu đến cuối, gã luôn ghi nhớ lời dặn của Mục Vỹ.

"Nếu trò có thể lĩnh ngộ được vài điều từ chiêu thức này thì việc chiến thắng Điêu Á Vân là hoàn toàn khả thi!"


Thì ra là như vậy!

Thì ra là như vậy!

Lòng Mặc Dương vui mừng khôn xiết.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, gã có cảm giác tâm trí sáng như gương, thanh kiếm trong tay như biến thành một bộ phận của cơ thể. Vì vậy vào thời điểm vung kiếm, Mặc Dương không hề bận tâm đến bất cứ điều gì, trong lòng chỉ có chiêu kiếm ấy.

Kết quả chính là, chiêu kiếm đó nhanh và sắc bén đến mức Điêu Á Vân hoàn toàn trở tay không kịp.

"Ngươi, chịu nhận thua chưa?”

Mặc Dương cầm kiếm đi tới trước mặt Điêu Á Vân, chĩa mũi kiếm vào cằm cậu ta.

Lúc này đây, bàn tay đã bị cắt đứt của Điêu Á Vân nằm ở một bên, phần cổ tay lan tràn máu.

"Rác rưởi, chịu thua chưa?”

Thấy Điêu Á Vân không nói gì, Mặc Dương lạnh lùng quát, như một vị Kiếm Thần điều khiển kiếm ý bất khả chiến bại trong nháy mắt bao phủ lấy cậu ta.

"Ta... nhận thua!”

Gã đang đứng trước mặt, Điêu Á Vân đã không còn ý chí chiến đấu nữa.

Tâm trí của cậu ta đã sụp đổ dưới sức ép mạnh mẽ của kiếm ý từ Mặc Dương.

"Trận thứ ba, Mặc Dương thắng!"

Giọng nói của thầy giáo vừa vang lên thì xung quanh lôi đài hoàn toàn như ong vỡ tổ.

Mặc Dương thắng!

Trong thời khắc nguy cấp nhất, không thể ngờ được gã lại có thể lĩnh ngộ kiếm ý. Đó là thứ mà hàng ngàn hàng vạn kiếm khách mong ước, thế mà Mặc Dương lại làm được.

Quả là kỳ tích!

“PhichI”

Trong lúc đám đông xôn xao, Mặc Dương đột nhiên quỳ xuống.

“Cộp, cộp, cộp”.

Đầu đập xuốngmặt sàn lôi đài tạo ra vài âm thanh, gã trịnh trọng dập đầu ba lần với Mục Vỹ.


"Sư phụ, con không làm người thất vọng, đã thắng được trận đấu. Sư phụ ở trên, xin hãy nhận một lạy của con!”

Giọng nói của Mặc Dương tuy khản đặc nhưng lại vang vọng hùng hồn, khiến cho mọi người nghe mà bất ngờ.

"Ngốc thật...

Thấy dáng vẻ nghiêm túc của gã, Mục Vỹ đi lên lôi đài, vừa cười vừa mắng: "Làm xúc động như thế là sợ thầy không nhận trò làm đồ đệ à!"

Nâng Mặc Dương lên, Mục Vỹ phóng một tia chân nguyên trong cơ thể ra để kiểm tra. Tuy hiện giờ gã bị thương rất nặng nhưng hơi thở đủ lực, xem ra thùng

thuốc ban đầu cho gã dùng đã bắt đầu phát huy tác dụng.

"Sau trận đấu này, con hãy tập trung lĩnh ngộ lại, có thể bước vào đến tầng thứ năm của thân xác, cảnh giới Ngưng Khí đấy!", hắn nói với Mặc Dương.

"Rõ, sư phụ!” Giờ phút này, Mặc Dương thấy Mục Vỹ không khác gì một vị thần.

Quả thật gã có cảm giác mình sắp đột phá, nhưng không ngờ Mục Vỹ vừa nhìn đã nhận ra.

Hơn nữa, Thanh Vân Kiếm Pháp kia có ba chiêu thức lớn, chia ra chín chiêu thức nhỏ, chiêu nào cũng tinh túy, quá là tuyệt diệu!

Trong trận đấu này, nếu không nhờ có Thanh Vân Kiếm Pháp thì Mặc Dươngđã thua từ lâu, không thể nào vượt qua được.

"Ba trận thi đấu, lớp năm sơ cấp toàn thắng, chúc mừng thầy Mục Vỹ..." "Khoan đãt"

Một giọng nói âm trầm bất chợt truyền đến.

Điêu Á Đông đi lên lôi đài, hai mắt long lên sòng sọc như sắp ứa ra máu. "Ôi chao, sao đây, thua nhưng không phục à?", thấy khuôn mặt lạnh như

băng củahắn ta, Mục Vỹ giễu cợt: "Hay là thầy Điêu lại chọn ra vài đệ tử mạnh hơn để đấu với lớp năm sơ cấp của ta đi?"


"Đương nhiên không phải!"

Bị hắn khiêu khích nhưng Điêu Á Đông chỉ khế mỉm cười, nói: "Thầy Mục, chúc mừng thầy đã thắng lớp ba cao cấp của ta, được thăng cấp làm thầy giáo. trung cấp!"

"Có điều ta cho rằng thầy Mục có thể ở tại cấp bậc cao hơn. Sao thầy không lên thầy giáo cao cấp luôn nhỉ, chắc hẳn sẽ tuyệt vời hơn nhiều!"

"Gì?"

"Giờ cũng đang có cơ hội đó đấy, không biết thầy Mục có dám nhận hay không?”

"Nói nghe xem nào!”

"Bây giờ, thầy Mục có thể đánh một trận với ta, nếu thẳng thì thầy chính là thầy giáo cao cấp của học viện, thế nào?", Điêu Á Vân mỉm cười: "Ta nghĩ, ba người đệ tử của thầy Mục có thể đánh bại ba người đệ tử trong lớp ba cao cấp của ta chứng tỏ thầy có năng lực giảng dạy. Nếu thầy có thể đánh bại Điêu Á Đông ta đây thì trở thành thầy giáo cao cấp của học viện cũng hợp tình lý nhỉ?"

"Khiêu chiến à..."

Nhìn vẻ mặt tự đắc của hắn ta, Mục Vỹ nở nụ cười sảng khoái, chắp tay trả lời: "Mời!"

"Thầy Mục!" "Thầy Mục!" "Mục VỹI"

Không ngờ Mục Vỹ lại đồng ý, Tê Minh, Mặc Dương và Tân Mộng Dao đều tái mặt, muốn ngăn cản.

Mục Vỹ làm vậy thật sự là hơi bốc đồng.

Thiên Tài Điêu Á Đông là một trong ba thầy giáo xuất chúng của học viện, thầy giáo bình thường không thể sánh bằng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận