Mục Thần

“Đại trưởng lão, không cần người phải lãng phí tiền của nữa. Ta tin đan dược mà đại sư Diệu luyện chế đủ để giúp nghĩa phụ hồi phục, nên đại trưởng lão cứ về nghỉ ngơi đi ạ!"

“Hừ!”

Thấy Mục Vỹ nói vậy, Mục Phong Nguyên xanh mặt, nói: “Thế sao được, chuyện liên quan đến tính mạng của trưởng tộc, đương nhiên lão phu phải xác nhận không có gì bất ổn thì mới rời đi được, tránh cho ai đó nhân cơ hội này mưu hại trưởng tộc!”

Mưu hại?

Mục Vỹ thầm cười lạnh.

Chưa biết ai mới có ý đồ mưu hại đâu!

Kẽo kẹt.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng đóng kín đột nhiên bị mở ra.

Đại sư Diệu Thanh thở ra một hơi, đi ra ngoài.

Đi sát theo sau là Mục Sơn và Mục Vũ đang dắt trường đao ở thắt lưng.

Cuối cùng tới một bóng người đang đứng kiên cường ở trong phòng.

Mục Lâm Thần!

Bây giờ, toàn thân Mục Lâm Thân đang lắng lặng toát ra hơi thở hoàn toàn khác trước.

Vẻ tái nhợt trên gương mặt ông ấy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sắc hồng khoẻ mạnh.


“Sao... Sao có thể!”

Trông thấy Mục Lâm Thần đứng ở cửa phòng như chưa từng bị trúng độc, Mục Phong Nguyên há hốc miệng, có vẻ hoảng sợ.

Không phải là lão ta không tin đan dược mà đại sư Diệu Thanh luyện chế.

Mà là đến đan dược tam phẩm cũng không thể chữa khỏi cho một võ giả mắc bệnh nặng sắp chết hồi phục lại hoàn toàn nhanh như vậy được.

Hơn thế nữa, chẳng những Mục Lâm Thần khỏi bệnh, mà còn mạnh hơn.

Rốt cuộc Mục Vỹ đã nhờ đại sư Diệu Thanh luyện chế loại đan dược thần kỳ gì vậy!

“Trưởng... tộc.”

Trông thấy Mục Lâm Thần còn khoẻ mạnh hơn trước đứng đó, Mục Phong Nguyên và Mục Phong. Thanh hành lễ, hậm hực chào hỏi.

"Hừ!"

Mục Lâm Thần hừ lạnh một tiếng, nói: “Dạo này, đại trưởng lão và nhị trưởng lão phải hao tổn tâm trí rồi! Người đâu, mời hai vị trưởng lão về nghỉ ngơi cho ta!"

“Trưởng tộc!"

“Trưởng tộc!"

“Sao? Không lẽ hai vị trưởng lão không coi lời nói của trưởng tộc ta ra gì nữa sao?”

Thấy đại trưởng lão và nhị trưởng lão biến sắc mặt, Mục Lâm Thần khẽ hô lên một tiếng, chân nguyên đã hội tụ giữa đôi bàn tay.

“Không dám!"

Bọn họ liếc ánh nhìn thâm độc về phía Mục Vỹ, sau đó được Mục Càn Khôn và Mục Càn Vân áp tải ra khỏi biệt viện

“Nghĩa phụ!”

“Cái thằng này! Rốt cuộc con đã tốn bao nhiêu linh thạch mới nhờ được đại sư Diệu Thanh giải độc cho ta hả?”, Mục Lâm Thần đi tới gần Mục Vỹ, nhỏ giọng mắng: “Không tiêu hết sạch tiền của nhà họ Mục ta đấy chứ!”

"Không ạ!"

Mục Vỹ bĩu môi: " Là Đại sư Diệu Thanh quan tâm đến sức khoẻ của cha, nên vừa đến nhà họ Mục một cái là luyện đan giải độc cho cha luôn, mà không lấy một xu nào!”

“Thật vậy ư đại sư Diệu Thanh?”

“Đúng, đúng vậy!"

Diệu Thanh bật cười nói: “Nếu sau này có cơ hội, lão phu vẫn muốn luyện đan cho thầy Mục Vỹ tiếp!”


Hả?

Trông thấy gương mặt đầy vẻ tự đắc của đại sư Diệu Thanh, Mục Lâm Thăn càng không hiểu ra làm sao.

“Thầy Mục, xong việc rồi thì ta về trước đây!”

Diệu Thanh vội vã nói.

Trước đó, ông ấy còn nghi ngờ không biết đan dược mà Mục Vỹ luyện chế có công hiệu hay không. Nhưng bây giờ, sau khi tận mắt trông thấy tác dụng của Tố Tâm Đan, ông ấy chỉ muốn nghiên cứu phương pháp luyện đan và từng chỉ tiết trình tự mà Mục Vỹ giảng trong lúc ông ấy luyện đan ngay thôi.

Giờ nghĩ kỹ lại ông ấy mới thấy những bước này có vẻ hơi khác cách luyện đan của Thiên Vận Đại Lục, nhưng nó lại cao siêu hơn nhiều.

Nhưng trong đó vẫn tồn tại những khuyết điểm nhỏ khiến ông ấy chưa thể lý giải được.

Có thế nào Diệu Thanh cũng không thể nghĩ rằng, những điểm sai sót ấy là do Mục Vỹ cố tình tạo ra.

Nếu Mục Vỹ thể hiện bản thân quá tài giỏi, chắc chắn sẽ khiến đại sư Diệu chú ý.

Mà người đứng phía sau đại sư Diệu Thanh chính là Thánh Đan Tông,một tông phái có địa vị cực kỳ cao.

Nếu bị họ chú ý đến thì chẳng phải chuyện tốt lành gì!

“Nghĩa phụ, người vừa qua khỏi cơn bạo bệnh, nên nghỉ ngơi nhiều vào ạ!”

“Cái thằng này, ta nghỉ làm sao được”, Mục Lâm Thần cười mắng: “Ta không biết con đã đồng ý điều kiện gì với đại sư Diệu, nhưng nếu tặng một nửa con phố của nhà ta cho ngài ấy thì ta thà chết còn hơn!"

“Con nào dám ạ!"

Mục Vỹ cười khổ nói: “Con chỉ làm một giao dịch với đại sư Diệu thôi”.

“Giao dịch gì?"

“Bí mật ạ!”


Mục Vỹ cười he he.

“Thằng nhóc này, giờ càng ngày càng thần bí đấy! Nhưng đây cũng là điểm khiến ta lo lẳng. Nếu con giống trước kia, ta còn có thể bảo vệ con, chứ bây giờ...."

“Nghĩa phụ, người nói sai rồi. Con đã lớn, phải là con bảo vệ người. Nghĩa phụ yên tâm, chắc chắn sau này chúng ta sẽ sống sung túc!"

“Cái thằng này!"

Mục Lâm Thần đần bình tĩnh lại, rồi thở dài nói: “Lần này, ta không ngờ Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh lại to gan lớn mật tới vậy. Xem ra tới lúc quyết định rồi!”

Mục Vỹ ngẩn người khi nhìn vẻ mặt của nghĩa phụ.

Đại trưởng lão và nhị trưởng lão bất tay nhau hãm hại nghĩa phụ của hãn, hẳn cũng có một phần trách nhiệm. Nhưng dù hẳn không xử lý Mục Lang và Mục Khoảnh, khi nghĩa phụ tuổi về già, không có con cái nương tựa, kiểu gì đại trưởng lão và nhị trưởng lão cũng sẽ lại ra tay.

Hắn chỉ ép hai người họ lộ dã tâm sớm hơn thôi.

Dứt lời, Mục Lâm Thần cất bước, rời khỏi biệt. viện

Trưởng tộc đã khỏi bệnh. Bây giờ, ông ấy phải bình ổn nhà họ Mục, để mọi người yên tâm thì mới có thể hoàn toàn giải quyết được hai con rắn độc là đại trưởng lão và nhị trưởng lão!

“Xem ra việc điều tra động Phong Lĩnh phải dời lại rồi"

Bây giờ, có lẽ trong nội bộ của nhà họ Mục đã có người hoang mang. Lúc này, hẳn phải đứng về phía nghĩa phụ để phụ giúp ông ấy.

Hơn nữa, hẳn đã đột phá tầng thứ tám, nên cũng cần thời gian để củng cố thêm cảnh giới của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận