Bị Mục Lâm Thần ~ cao thủ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm đã khơi thông huyệt Quan Nguyên và huyệt Khí Hải chèn ép, Mục Vỹ chỉ đành thành thật đi theo đến nhà họ Tân.
Giờ phút này, ngoài phủ đệ của nhà họ Tần đã tụ tập hơn mười võ giả.
Nhìn qua một lượt, tu vi của những người này. thấp nhất cũng là cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác.
Dù sao thì trong mười tầng cảnh giới thân xác, đến cảnh giới Ngưng Nguyên (tầng thứ bảy) mới được xem như chân chính bước trên con đường võ đạo. Tu vi như thế ra sân mới có tác dụng.
Sau khi giải Mục Vỹ đến tận nơi, Mục Lâm Thần mới yên tâm đi về.
Người dẫn đội nhà họ Tần lần này là Tân Ô Song~ nhị thúc của Tân Mộng Dao.
Từ trước đến nay, vì cô luôn được người trong nhà nâng niu như hòn ngọc quý nên khi nhìn thấy con rể tương lai đang nổi tiếng, Tân Ô Song cũng nở nụ cười tươi rồi.
Lúc này đây, mọi thế lực lớn bé trong thành Bắc Vân đều hướng ánh nhìn đến động Phong Lĩnh.
Bởi lẽ một cao thủ có cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ năm đủ để khiến toàn bộ người trong thành sôi sục.
Hôm nay, nếu đi trong dãy Bắc Vân thì có thể gặp được một nhóm hoặc một đội ngũ võ giả đến từ thành Bắc Vân.
Mục Vỹ đang ở trong số những võ giả này.
Ban đầu hắn muốn tìm cơ hội để rời khỏi đội ngũ nhà họ Tần, ngặt nỗi Tân Ô Song thật sự quá đáng sợ, luôn miệng nói chuyện với hẳn trong suốt quãng đường.
Tần Mộng Dao đi ở bên cạnh cũng luôn nín cười nhìn Mục Vỹ gặp cảnh khó khăn.
Có thể nói, đây là lúc hẳn chật vật nhất.
May mà hắn đã thông minh tìm ra cớ để rời khỏi đội ngũ trước khi đến nơi.
Khi bên mình không còn ai, Mục Vỹ tiếp cận động Phong Lĩnh, nhìn thấy một đám người ẩn nấp xung quanh để quan sát tỉnh hình thì lắc đầu.
Ở kiếp trước, trước khi trở thành Tiên Vương, hắn đã tham gia rất nhiều sự kiện bảo vật xuất thế.
Nhưng bất cứ ai xông vào đó đầu tiên đều không có kết cục tốt.
"Thầy Mục, thầy tới thật ạ!"
Mục Vỹ đang âm thăm quan sát địa hình thì chợt một giọng nói vui mừng vang lên.
"Mặc Dương?"
"Hê hê, sư phụ, không phải do con muốn tới đâu!", Mặc Dương tí tởn cười: "Phụ thân ép con tới chứ con chả hứng thú gì với động Phong Lĩnh này!”
"...."
Thấy dáng vẻ cười đùa của gã, Mục Vỹ ngao ngán lắc đầu.
Hiện giờ Mặc Dương mới đang ở cảnh giới Ngưng Khí — tăng thứ năm của thân xác, đến đây quả là chẳng làm nên tích sự gì, có chăng cũng là tấm mộc che thân thôi.
“Con là đồ đệ của ta, tới đây rồi thì theo ta học tập đi!"
“Tới luôn!"
Nhìn thấy khuôn mặt tỏ ra nghiêm trang của Mục Vỹ, Mặc Dương hì hì cười, ẩn thân theo hắn.
Gã thật sự không muốn đến đây để tranh giành thứ gì.
Nhà thương buôn họ Mặc vốn cũng không định tới đây nhưng nhị thúc và Mặc Hải cứ ra sức thuyết phục, phụ thân gã chịu không nổi nên mới bất đắc dĩ cử người tới.
Thế nhưng, điều đó không đồng nghĩa với việc nhà họ Mặc cũng ủng hộ hành động lần này.
Người dẫn dắt người trong gia tộc đến đây là nhị thúc Mặc Ảnh và Mặc Hải, Mặc Dương chỉ đến đây để học hỏi thêm mà thôi
"Được, con cứ làm theo lời ta!”
Nhìn gã, Mục Vỹ đột nhiên thầm nở nụ cười.
Lại có một đội ngũ đông người lại găn động Phong Lĩnh. Tần Ô Song tìm mãi mà không thấy Mục Vỹ nên đành từ bỏ.
Tân Mộng Dao thì từ nãy đến giờ đều rất lo lắng, một mực hỏi thăm tung tích của hắn.
Mấy ngày nay, Mục Vỹ dẫn Mặc Dương không ngừng săn yêu thú trong dãy Bắc Vân, vừa tăng cường kiếm ý của gã, vừa rèn luyện Bát Hoang Sinh Tử Ấn và Bổ Thiên Kiếm Đạo của mình.
Cho đến một ngày, rốt cuộc võ giả đến từ các gia tộc lớn và thế lực nhỏ lẻ đang đứng xung quanh động Phong Lĩnh không nhẫn nhịn được nữa.
Một người bắt đầu bước vào trong động, kéo theo một đám người khác cũng đi sau.
Mục Vỹ và Mặc Dương giấu mình trên một cây đại thụ cách động phong Lĩnh cả nghìn mét, âm thầm quan sát mọi người.
"Sư phụ, đội ngũ của ba nhà Tần, Điêu, Uông đã vào rồi, chúng ta...”
"Đừng nôn nóng, chờ thêm chút nữa đã!"
Mục Vỹ dựa người vào một cành cây, vừa ngậm một ngọn cỏ vừa từ tốn nói.
"Ơ?"
Mặc Dương nhìn thấy dáng vẻ chuyện gì cũng biết của hắn thì ngẩn người, không nói gì thêm.
Một lát sau, gã không kìm được hỏi lại: "Sư phụ à, bọn đệ tử Thánh Đan Tông Thiệu Vũ, Thiệu Minh, Thiết Sơn Hộ, Đường Minh Dương và Ba Dụ Đức cũng vào rồi, còn mình...”
"Tên nhóc thối kia, gấp cái gì!"
Vỗ vào đầu Mặc Dương một phát rõ đau, Mục Vỹ dạy bảo: "Con không biết đạo lý bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng hay sao? Bọn chim sẻ mới vừa vào mà con đã nóng ruột thế rồi à?"
“Vâng vâng, sư phụ dạy phải!"
Thấy hắn trông không có vẻ gì là bận lòng, Mặc Dương cũng yên tâm.
Gã tới đây vốn không mong đợi giành giật được cái gì, chỉ theo Mặc Ảnh tới đây để trau dồi thêm kinh nghiệm thôi.
Vì rất sùng bái Mục Vỹ và xem hẳn như tín ngưỡng của mình nên Mặc Dương tin tưởng lời nói của hắn vô điều kiện.
Khi màn đêm buông xuống, Mặc Dương đang mơ màng ngủ thì bị gõ đầu một cái, ngơ ngác tỉnh dậy.
"Sư phụ, sao rồi ạ?"
Mông lung mở hai mắt ra thì thấy xung quanh một mảnh tối đen, gã dụi mắt.
Không ngờ chỉ thiếp đi một lúc mà trời đã tối mịt rồi.
"Thấy gì chưa?”
Mục Vỹ nhìn xuống dưới, hả hê nói: "Thiệu Minh, Thiệu Vũ, Đường Minh Dương và những người khác đi ra lại rồi. Trong bốn gia tộc lớn, ba nhà Điêu, Uông và Tân đều tổn thất rất nhiều người, xem ra kết quả không được vừa ý cho lắm!"
Nghe được lời này, Mặc Dương giật mình ngồi dậy.
Vậy là những người vừa vào động phong Lĩnh đã đi ra cả rồi
Thế chẳng phải chứng tỏ rằng bảo bối đã bị lấy sạch rồi sao?
Rồi công sức gã và Mục Vỹ ở đây trông chừng cũng thành dã tràng xe cát?