"Sư phụ!”
"Gì?"
"Họ đã đi ra rồi mà mình còn ngõi đây, vậy chẳng phải là lỡ mất thời cơ rồi sao?", Mặc Dương nghi ngờ hỏi: "Hay là sư phụ muốn mượn gió bẻ măng?"
Gã rụt cổ rồi nói tiếp: "Sư phụ à, người phải hiểu rằng với cảnh giới của chúng ta mà muốn chặn đánh họ thì không thể nào đâu, dù chỉ một thế lực cũng không được!”
“Ngốc thế!"
Mục Vỹ vỗ vào đầu Mặc Dương, mảng: "Sư phụ hỏi con, ta tới đây quan trọng nhất là để làm gì?"
"Hớ?"
Mặc Dương bị hỏi thì ngạc nhiên, nghĩ ngờ nhìn hắn.
"Cỏ Phong Linh ạ?"
"Chính xác!"
Mục Vỹ nghiêm túc nói: "Những người kia đã thăm dò động Phong Lĩnh một lượt rồi, có nguy hiểm gì cũng đã bị họ hóa giải gần hết”
"Bây giờ chúng ta vào trong đó mục đích chính là để tìm ra cỏ Phong Linh!”
Giọng hắn trở nên cẩn trọng: "Chỉ cần lấy được nó. là ta có thể luyện chế ra Phong Linh Đan, sau đó trở lại thành Bắc Vân để chữa bệnh cho phụ thân của Tê Minh, nhà họ Mục sẽ có được một thầy luyện huyền khí hạ phẩm mà không mất chút công sức nào. Khi đó, nhà họ Điêu và nhà họ Uông sẽ không phải đối thủ của nhà họ Mục!”
Nghe được những lời này của sư phụ, nét mặt của Mặc Dương tràn đầy sùng bái.
Cao tay! Quả là cao tay.
Mặc Dương hăng hái nhìn Mục Vỹ.
Thình lĩnh, gã nghĩ đến một vấn đề.
"Sư phụ này?"
"Sao?"
"Lỡ trong động Phong Lĩnh có thiên địa linh bảo. hay võ kỹ Huyền giai, huyền khí nào đó nhưng đã bị người khác lấy được thì sao, người không tiếc chút nào ạ?"
“Tiếc gì mà tiếc!”
Mục Vỹ nghe Mặc Dương hỏi vậy thì mỉm cười, chỉ vào đầu của mình.
"Chỗ này của sư phụ quý giá hơn mấy thứ huyền khí, võ kỹ Huyền giai, đan dược tứ phẩm đó nhiều!"
Lời nói đây tự tin của hắn lại làm cho lòng Mặc Dương sinh ra sự kính trọng.
Ngầu quá!
Thật sự là đỉnh của chóp!
Cả đời gã chưa từng thấy ai có niềm tin mạnh mẽ như Mục Vỹ.
Kế cả viện trưởng của học viện Bắc Vân cũng không dám nói rằng kiến thức trong đầu mình nhiều hơn của một cao thủ cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ năm.
"Được rồi, đi thôi!"
"Đi á?"
"Chứ sao!", Mục Vỹ nói một cách đương nhiên: Đến lúc này thì bọn võ giả đã ra khỏi sơn động hết rồi, đã đến lúc chúng ta tìm kiếm cỏ Phong Linh!"
"À vâng!"
Nhìn bóng lưng Mục Vỹ rời đi, Mặc Dương tham lầm bẩm.
Lẽ nào trong đầu của thầy Mục có vật kỳ lạ nào nên mới làm thầy cho răng bản thân còn quý hơn cả bảo bối mà cao thủ Linh Huyệt tầng năm để lại?
Lòng có thắc mắc nhưng gã vẫn đi theo Mục Vỹ.
Dù thế nào đi nữa, gã cũng chọn tin tưởng sư phụ của mình
“0ẹ...."
Vừa đi vào sơn động được mười mét thì Mặc Dương đã không chịu nổi bãi chiến trường dưới đất, ngã xuống nôn mửa.
Giờ phút này, trong sơn động năm la liệt một đống thi thể.
Thậm chí xung quanh còn có một số con bọ màu đen đang lúc nhúc, bắt đầu găm nhấm những thi thể đó.
"Sư phụ, cái đống này là gì thế, tởm quá!
“Trùng Hắc Nhu đấy!"
Mục Vỹ bình tĩnh đáp: "Những con trùng này chuyên ký sinh trên những người vừa chết, nơi nào có thithể thì nơi đó có chúng”.
Các site khác đang và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà.. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé
"Xem ra động phong Lĩnh này không đơn giản chỉ là phần mộ do một võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm để lại!
Mục Vỹ nói vậy không phải là không có căn cứ, hắn đã thấy phần mộ của rất nhiều cao thủ.
Loại yêu thú như trùng Hắc Nhu vốn dĩ không thể, bị thí thể của võ giả có cảnh giới dưới Linh Huyệt tăng năm thụ hút.
Chủ nhân của mộ huyệt này tuyệt đối không thể chỉ có cảnh giới đấy.
Một lúc sau, hai người càng đi sâu trong sơn động thì số lượng thi thể càng tăng lên.
Đã thấy nhiều xác chết bị thối rữa hay ăn mòn nên khả năng chịu đựng của Mặc Dương cũng ngày một cao.
"Sư phụ, cỏ Phong Linh đây rồi!"
Rẽ qua một khúc cua, nhìn thấy những lá cỏ xanh rì mọc trên mặt đất, gã đột nhiên thốt lên rồi tiến thẳng về phía đó mà không chút nghĩ ngợi
"Cẩn thận!"
Thấy Mặc Dương đột ngột tiến lên, Mục Vỹ bước tới, năm ngón tay co lại kéo gã về cạnh mình.
"Sư phụ?”
Mặc Dương không hiểu sao mình lại bị kéo về.