“Trời ơi!"
Mặc Dương đang đứng găn đó, thấy cảnh tượng này thì hào hứng đến mức suýt nhảy cẵng lên.
Người trước mắt là ai?
Là Mục Vỹ, sư phụ của gã đấy!
Người đã mười năm gần liền với cái mác rác rưởi mà ai trong thành Bắc Vân cũng biết đấy!
Thế mà hiện giờ, hẳn lại có thể đánh lòi một cao thủ cảnh giới Tụ Khiếu như Thiết Sơn Hộ bằng một quyền. Chỉ đòn đánh ấy thôi đã đủ để khiến toàn bộ thành Bắc Vân bùng nổ rồi
Nếu như Mục Vỹ dùng kiếm và khai triển kiếm ý để áp chế Thiết Sơn Hộ thì có thể gã đã không kinh ngạc đến vậy, đẳng này hẳn chỉ dùng quyền, dùng pháp ấn!
"Được lắm, được lắm!"
Quẹt mạnh vết máu trên khóe miệng, khuôn mặt của Thiết Sơn Hộ tối tăm thấy rõ.
Vừa rồi chỉ là do sơ sẩy, nếu không thì hẳn ta chỉ căn đấm một phát là có thể giết chết tên Mục Vỹ giun dế này rồi.
Tiếng "răng rắc” vang lên, cơ thể gần một mét tám của Thiết Sơn Hộ bất chợt đứng thắng, lõng ngực của hắn ta phập phồng liên tục, dần dần run rẩy.
Hai bên đụng độ một quyền mà bản thân lại là người rơi vào thế hạ phong, Thiết Sơn Hộ nhục nhã khôn cùng.
Tại cảnh giới Tụ Khiếu ~ tầng thứ mười của thân xác, thất kinh bát mạch trong cơ thể bắt đầu tích tụ sức mạnh, củng cố chân nguyên để sau khi tiến vào cảnh giới Linh Huyệt sẽ lần lượt đả thông mười huyệt khiếu chính và xây dựng nền móng.
"Hỗn Nguyên Tịch Lịch Chưởng!”
Tiến lên một bước, cơ bắp trên cơ thể cường tráng của Thiết Sơn Hộ phồng to lên.
Có thể rõ ràng nhìn thấy giữa đôi tay của hắn ta đang hình thành gió lốc, tiếp đó những tia máu dần xuất hiện, tất cả hòa lẫn vào chân nguyên nóng rực lao. thẳng về phía Mục Vỹ.
"Cút đi!”
Thấy Thiết Sơn Hộ đã bắt đầu dùng bản lĩnh thật sự, Mục Vỹ không hề nao núng.
Bát Hoang Sinh Tử Ấn là một môn võ học thượng thừa hàng thật giá thật mà hẳn lấy được từ tay Đông Phương Ngọc.
Lần này, Mục Vỹ điều động chân nguyên trong cơ thể, đánh ra dấu ấn cuối cùng, Bát Hoang Thiên Ẩn!
Bát Hoang Thiên Ấn, che trời lấp đất.
Ngay cả khi Mục Vỹ vận dụng toàn bộ chân nguyên trong cơ thể thì sức mạnh tạo ra khi khai triển dấu ấn này cũng không thể sánh bằng Thiết Sơn Hộ.
Tuy nhiên, dấu ấn này lại giúp hẳn sử dụng chân nguyên của mình đến mức tối đa, kể cả một luồng chân nguyên nhỏ nhất cũng đóng vai trò vô cùng quan trọng để cấu thành dấu ấn.
Song chưởng chạm trán với song chưởng. Mọi người đều biết Thiết Sơn Hộ sẽ không nương tay, Mục Vỹ lại càng không đối phó qua loa.
"Oành!”
Một tiếng kêu rung trời, hai bóng người không tách ra, hai bàn tay của hai bên vẫn dính vào nhau. Lấy bọn họ làm trung tâm, dao động năng lượng dữ dội quét ra xung quanh mười mét, khiến cho mặt đất gần đó đều sụp đổ.
Lòng bàn tay của Thiết Sơn Hộ cuồn cuộn gió lốc hòa lẫn với dòng máu đỏ sánh, một bên khác, giữa hai tay của Mục Vỹ là hai dấu ấn màu xám xanh hư ảo,
Thiệu Minh, Đường Minh Dương và những người khác đều chưa từng gặp võ kỹ mà hắn đang sử dụng.
Nhưng chỉ cần mỗi chưởng ấn này mà Mục Vỹ đã có thể chống chọi với Thiết Sơn Hộ, dù kết quả cuộc chiến là gì, điều đó cũng đã chứng minh được sự cường hãn của võ kỹ này.
Đường Minh Dương, Ba Dụ Đức và Thiệu Minh đều nổi ý cướp đoạt.
Võ kỹ Hoàng Giai mạnh mẽ cách mấy cũng không quá thu hút đối với những người đã sắp bước vào cảnh giới Linh Huyệt như bọn họ.
Nhưng trong tương lai, họ hoàn toàn có thể dựa vào nó để mời chào nhân tài về cho tông môn của mình.
Muốn đứng vững trong tông môn thì phải có ba thứ, một là võ kỹ, hai là đan dược, ba là thăn binh lợi khí.
"Trong Thánh Đan Tông của chúng ta cũng rất hiếm khi gặp được loại chưởng ấn thế này, mỗi ấn là một thế giới, mỗi chưởng là một càn khôn, biến hóa khôn lường, uy lực mạnh đến tận cùng”.
"Đúng vậy, nếu lấy được..."
"Ha ha, Mục Vỹ này mới ở tầng thứ tám của thân xác mà đã có thể đối đầu với Thiết Sơn Hộ, như vậy đú để thấy võ kỹ đó mạnh mẽ đến đâu rồi”
Ba người không hẹn mà cùng lên tiếng, dán mắt vào trận chiến.
"Bùm bùm!"
Đột nhiên có tiếng động nặng nề vang lên, cân bằng bị phá vỡ, hai người đang trong thế giằng co lập tức có động thái mới.
Thiết Sơn Hộ rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa, phun ra một ngụm máu rồi quỳ phịch xuống đất, hai cánh tay rơi thống hai bên.
Bát Hoang Thiên Ấn, che trời lấp đất.
Phong ấn hai cánh tay của hẳn ta hoàn toàn. không phải việc khó.
Giả sử Mục Vỹ cũng có cảnh giới Tụ Khiếu (tầng thứ mười) thì thế giằng co trong chốc lát này sẽ không xuất hiện.
"Còn dám đòi cỏ Phong Linh với ta nữa không?”
Kiếp trước hẳn đã thấy quá nhiều đệ tử tông môn tự cho mình là thiên tài, bao giờ cũng tôn vinh bản thân là đệ nhất thiên hạ, đối thủ của họ cũng chỉ là mấy đệ tử trong tông môn.
Loại người như vậy, chỉ có áp đảo tuyệt đối mới có thể hoàn toàn đánh bại kẻ đó.
"Thua rồi!"
"Thiết Sơn Hộ thua rồi! Hỗn Nguyên Tịch Lịch Chưởng mà cũng có lúc thất bại sao?"
Không ai ngờ được kết quả trận chiến sẽ là thế này.
Vừa rồi là tình thế hai bên ngang sức với nhau, họ. đều cho răng Thiết Sơn Hộ sẽ đần dần chiếm ưu thế, cuối cùng đánh bại Mục Vỹ, nào ngờ kết quả lại là Mục Vỹ đánh trọng thương Thiết Sơn Hộ.
Quá ghê.
Mặc Dương thấy hình ảnh này thì thiếu điều nhảy lên hò hét, chạy về học viện để kế lại chuyện này cho Diệu Tiên Ngữ và Tẽ Minh nghe.
Thầy Mục của họ quả là thiên tài của thiên tài mà.
Sau một lúc yên tĩnh, tiếng vỗ tay thình lĩnh vang lên, một người bước ra khỏi đám đông.
"Hay hay hay, thầy giáo thiên tài Mục Vỹ của thành Bắc Vân đánh bại đệ tử nội môn Thiết Sơn Hộ của Thánh Đan Tông, dùng cảnh giới Tụ Đan ~ tầng tám của thân xác để đánh bại cảnh giới Tụ Khiếu - tầng mười. Lợi hại, quả là lợi hại!"
Người vừa lên tiếng chính là Thiệu Minh.
Trong chuyến đi đến động Phong Lĩnh để tranh đoạt bảo bối lần này, họ cũng không nghĩ rằng Mục Vỹ lại là người xuất hiện cuối cùng,
Sở dĩ họ mai phục là vì đều hiểu một điều, cho dù phần đông những người ở đây đều thất bại thì bất kỳ phe nào trong bốn thế lực bọn họ đều sẽ không bỏ cuộc.
Vậy nên mới đều chờ ở đây.
Thế nhưng, đáng ngạc nhiên là người xuất hiện vào phút cuối chính là Mục Vỹ.
Lạ hơn nữa là khi đối mặt với bốn người họ, hắn chẳng những không cúi mình mà trái lại còn đối đầu trực diện với Thiết Sơn Hộ, còn thắng nữa là đằng khác."
Đây chẳng khác nào một cú tát trời giáng vào mặt bọn đệ tử Thánh Đan Tông
"Quá khen. Thiệu Minh, ngươi muốn khoa tay múa chân với ta thì ta cũng không ngại hạ mình, chỉ giáo ngươi một phen đâu!"
"Ngươi..."