Mục Thần


“Mục Vỹ là người nhà họ Mục ở Đế Đô, con trai của trưởng tộc.

Cậu nhóc này hôm nay đột nhiên trở nên khác lạ như vậy thì chỉ có thể chứng tỏ là trước giờ huynh ấy luôn giấu tài!”
Nghe thấy câu ngờ vực của cháu gái, Tần Thời Vũ nói một cách chắc chắn: “Nếu hôn sự của cháu và cậu ấy thành công, khéo có thể nhờ đại sư Mạt Vấn chữa khỏi căn bệnh quái ác của cháu cũng nên.

Hi vọng trưởng tộc Mục có thể tác thành hôn sự này!”
Nghe thấy vậy, Tần Mộng Dao nhếch miệng.

Cô tự thấy mình xinh đẹp mỹ miều.

Nhưng hôm nay, Mục Vỹ lại từ chối hôn sự ngay tại chỗ.

Dù hắn làm vậy là để chống đối gia tộc, nhưng cũng là một sự đả kích với cô.

Hơn nữa, nghĩ tới chuyện mình chỉ còn sống được một năm nữa, sắc mặt Tần Mộng Dao bắt đầu u ám.


Nếu Mục Vỹ nghe thấy những lời nhận xét của Tần lão thái gia về mình, chắc hắn sẽ cười ra nước mắt mất.

“Giấu tài”, từ này thật sự không phù hợp với hắn.

Nhưng lúc này, Mục Vỹ không thể cười nổi, ngược lại còn có vẻ bực tức.

Thầy luyện đan sáu sao Mạt Vấn này đúng là quá… quá phiền phức!
Từ lúc bước chân vào biệt viện của hắn đến giờ, ông nói không ngưng nghỉ, luôn miệng hỏi hắn về những kiến thức liên quan đến luyện đan.

Nếu không phải ông lão này đã giúp hắn giễu võ dương oai ở trong đại sảnh, hắn thất sự muốn bịt miệng ông lại.

Chờ mãi mới đến lúc mặt trời xuống núi, thấy Mạt Vấn vẫn định ở lại chưa muốn về, Mục Vỹ lập tức tiễn khách.

Cuối cùng đại sư Mạt cũng bó tay, tiếc nuối rời đi.

Lục Khiếu Thiên cũng ở cạnh bọn họ nguyên ngày, đây đúng là một ngày đầy sự kinh ngạc với ông ấy.

Từ lớn đến bé của cả nhà họ Mục còn cẩn trọng hơn.

Trước kia, biệt viện của Mục Vỹ luôn vắng như chùa bà Đanh, nhưng nay thì đông kín người.

Song khi đại sư Mạt rời đi, những người này cũng dần giải tán.

Trăng sáng lên cao, Mục Vỹ ngồi trên giường, nhớ lại những sóng gió của cả ngày hôm nay, hắn không khỏi cười khổ.

Kiếp trước, hắn là Tiên Vương của đại thế giới Vạn Thiên, hô mưa gọi gió, không ai có thể chống lại, thế mà lại bị một đám tiểu nhân bày mưu tính kế hãm hại.

Nhớ lại cảnh tượng mấy chục Tiên Vương đó liên thủ lại đánh giết mình, mối hận trong lòng hắn dâng lên ngút trời.

“Nếu ông trời đã cho ta làm lại cuộc đời, thì lần này, ta nhất định sẽ quay lại đại thế giới Vạn Thiên để khuấy đảo đến long trời nở đất!” Mục Vỹ gào thét trong lòng.


Có một tiếng khẽo kẹt khe khẽ vang lên, cửa bị mở ra.

Mục Lâm Thần đi từ phía ngoài vào.

“Nghĩa phụ!”
Mục Vỹ đứng dậy, cung kính hành lễ.

“Vỹ Nhi, những năm qua, ta có lỗi với con.

Nhưng hôm nay, con đã khiến ta phải nhìn bằng cặp mắt khác!”, Mục Lâm Thần đi thẳng vào vấn đề: “Ta sẽ không hỏi chuyện giữa con và đại sư Mạt, nhưng ta mong con sẽ đồng ý chuyện hôn sự với nhà họ Tần!”
“Đồng ý? Tại sao ạ?”
Mục Lâm Thần thở dài một hơi, rồi ngồi xuống.

“Thành Bắc Vân có bốn gia tộc lớn là nhà họ Tần, nhà họ Mục, nhà họ Vương và nhà họ Điêu chếm hết phần lớn tài nguyên.

Bây giờ, nhà họ Vương và nhà họ Điêu liên thủ để tạo sức ép với nhà họ Mục chúng ta và nhà họ Tần, cho nên chúng ta buộc phải hành động!”
Mục Lâm Thần trầm mặc nói: “Con cũng biết đấy, trong gia tộc hiện giờ, đại trưởng lão và nhị trưởng lão đều có tầm ảnh hưởng nhất định.

Cho nên ta mong con có thể tạm thời đồng ý chuyện này!”
“Ngoài mặt chúng ta liên thủ với nhà họ Tần, để tạm giảm bớt áp lực trước mắt, sau này huỷ hôn ước cũng không sao”.


Mục Lâm Thần nhìn Mục Vỹ, trong ánh mắt có vẻ cầu xin.

Mục Vỹ ngẩn ra.

Trong mắt của Mục Vỹ trước kia, nghĩa phụ như cây cột trụ vững, bất cứ khi nào cũng hiên ngang bất khuất.

Dường như biểu cảm lúc này của Mục Lâm Thần đã khiến Mục Vỹ của trước kia cảm động.

Mục Vỹ chậm rãi gật đầu, đồng ý đáp: “Vâng, con đồng ý!”
Nghe thấy Mục Vỹ đồng ý, Mục Lâm Thần nhìn hắn với vẻ hơi kinh ngạc.

“Nhưng con có một điều kiện!”
Tuy nhiên Mục Lâm Thần còn chưa kịp vui mừng thì Mục Vỹ đã lại lên tiếng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận