"Nếu như bị một tên rác rưởi chỉ có cảnh giới tăng thứ tám của thân xác đánh bại, Thiết Sơn Hộ ta đây chẳng còn mặt mũi nào ở lại Thánh Đan Tông nữa!", bị hai người châm chọc nhưng Thiết Sơn Hộ không thèm để ý chút nào.
Bây giờ các ngươi không ra tay thì ta cũng phải ra tay thôi, dù sao thì lò luyện Phong Thiên cũng chỉ có một!"
Trong lúc nói chuyện, Thiết Sơn Hộ lại vươn người lên lần nữa, cơ bắp toàn thân phồng lên cứng cáp như rễ cây, trong cơ thể phát ra mấy tiếng "răng rắc cùm cụp" như sấm rền.
“Ta thấy ngươi đang tìm chỗ chết thì đúng hơn đấy!"
Một bên khác, Tân Mộng Dao thấy Đường Minh Dương xông tới thì như tìm được chỗ trút giận. Ngạc nhiên là luồng khí thế tỏa ra mùi hôi thối kia lại hơi run rẩy vì tiếng quát của cô.
Ngay sau đó, Tân Mộng Dao giơ bàn tay trắng nõn ra. Bàn tay được bao trùm bởi khí lạnh trôi nổi, trong chớp mắt hóa thành băng châu rồi rời khỏi bàn tay của cô, bay vẽ phía Đường Minh Dương.
"Ầm!"
Sau một tiếng nổ động trời, băng châu nổ ra thành những vụn bằng, từng bông tuyết bay múa, dính trên chất khí màu đen.
"Cách cách cách....”
Mấy âm thanh vang lên, chất khí màu đen vậy mà lại bị vụn băng dính vào ép xuống, rơi vào trên đất rồi hóa thành những mảnh vụn.
Đồng thời, hai tay của Đường Minh Dương cũng bị vụn băng bám lên, máu đang chảy thì đọng lại. Y bỗng nhiên dừng chân.
"Hỏng rồi!"
Thấy cảnh tượng đó, Đường Minh Dương lập tức muốn xoay người lại rút lui, nhưng sao Tân Mộng Dao có thể cho y cơ hội này!
“Dám đồi giết Vỹ Ca thì chuẩn bị tỉnh thần chết đi!"
Tân Mộng Dao lạnh lùng nói, vụn băng bám trên tay của Đường Minh Dương với tốc độ cảng lúc càng nhanh, cuối cùng nổ ra hai tiếng "bùm bụp”, đôi bàn tay tan tành xác thịt.
"Á..."
Đường Minh Dương thảm thiết thét lên, quỳ xuống đất, hai khuỷu tay cong lại, vẻ mặt đau đớn chịu không nổi, hàm răng nghiến chặt.
Hai bàn tay của y không chảy máu sau khi hoàn toàn nổ nát vụn.
"Trái lại, chúng bị vụn băng bám lấy, che kín trong thoáng chốc nên vết thương đã đông lại, trong suốt, thấy rất rõ miệng vết thương.
Chỉ một kích đã làm Đường Minh Dương mất đi hai bàn tay, thực lực mà Tân Mộng Dao thể hiện ra quả thật còn kinh khủng hơn Mục Vỹ gấp mười lần.
"Tầng mười của thân xác, có thể đánh bại Đường Minh Dương chỉ trong một chiêu, Tân Mộng Dao đúng là không đơn giản..., giữa đám đông, trong đôi mắt của Thiệu Minh thoáng qua tia sáng.
Mà một bên khác, Thiết Sơn Hộ đang muốn xông đến thì đứng chết trân tại chỗ, không biết nên tiếp tục tiến tới hay dừng lại.
Bầu không khí tức thì trở nên lúng túng.
Hai bàn tay của Đường Minh Dương đã thành cám, đây không phải chỉ đơn giản như Thiết Sơn Hộ bị Mục Vỹ làm bị thương, đôi tay tàn tật này sẽ đeo bám theo Đường Minh Dương cả đời.
"Bốp bốp.."
Giữa lúc này, chợt có tiếng vỗ tay vang lên phá vỡ bầu không khí lặng như tờ, ánh nhìn của mọi người lập tức đổ đồn về phía người thanh niên đang vỗ tay.
Người thanh niên kia mặc trường sam màu xám, trên gương mặt bình thường đến tận cùng không có chút cảm xúc nào.
Nếu thanh niên đi trên phố lớn thì tuyệt đối sẽ không thể nhận ra.
Chỉ là khi quan sát gã ta, lòng Mục Vỹ lại chấn động.
Cảnh giới Linh Huyệt!
Nhìn thấy gan bàn tay của thanh niên hơi nhô ra, bàn tay to lớn cứng cáp, hẳn hiểu ra người này là cao thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng một hàng thật giá thật.
Cảnh giới Linh Huyệt tầng một chính là đả thông huyệt Hợp Cốc ở hai gan bàn tay, giúp cho sức mạnh ở tay tăng thêm mười lần.
So với sức mạnh cao nhất là nặng 25 tấn ở tầng thứ mười của thân xác thì một cú đấm của võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng một, khai thông huyệt Hợp Cốc đã có sức nặng 25 tấn.
Đây cũng là chỗ đáng sợ của cao thủ của cảnh giới Linh Huyệt.
Lấy chân nguyên trong cơ thể để đả thông mười huyệt khiếu lớn, mỗi một huyệt khiếu được mở ra đều mang đến sự biến hóa long trời lở đất cho sức mạnh của võ giả.
Bởi vậy mới nói rằng, cảnh giới Linh Huyệt có mười tăng, một tầng biến hóa thì thời thế thay đối.
Như vậy đủ để thấy sự khác biệt lớn lao giữa các võ giả ở các tầng khác nhau trong cảnh giới Linh Huyệt.
Và cảnh giới thân xác với cảnh giới Linh Huyệt lại cảng như đất với trời.
Thấy thanh niên có khuôn mặt bình thường kia lên tiếng, đôi lông mày thanh tú của Tần Mộng Dao nhíu lại.
"Chỉ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, đả thông huyệt Hợp Cốc mà thôi, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ căn đứng ra là có thể chống lưng cho bọn hẳn sao?", cô khinh thường nói với thanh niên.
"Bộp bộp!"
Thanh niên lại võ tay, cười đáp: "Tần Mộng Dao, tiểu thư của nhà họ Tăn, mang số phận không sống quá hai mươi tuổi, nhưng sau khi được Mục Vỹ chữa khỏi hàn độc trong cơ thế thì tu vi tăng cao một mạch, quả nhiên... Thiệu Minh nói không sai!"
Thiệu Minh!
Ánh mắt của Mục Vỹ trở nên sắc lạnh.
Có thể người khác chưa nghe nói đến hàn độc rong cơ thể Tần Mộng Dao, nhưng hắn lại rất rõ ràng.
Sự cường hãn của thần phách Băng Hoàng ít được người ở đây biết được, nhưng nếu là cả Thiên Vận Đại Lục hoặc trong Thánh Đan Tông thì có lẽ một số người có thế nhìn ra gì đó.
Lúc ấy, với thực lực của Mục Vỹ thì không cách nào ngăn cản nếu như có ai đó muốn bắt Tân Mộng Dao đi.
"Ngươi nói gì vậy?"
Tân Mộng Dao cũng cảm thấy có điều kỳ lạ.
Hiện giờ, chỉ có cô và Mục Vỹ biết đến thăn phách Băng Hoàng, nếu võ giả có thực lực mạnh mẽ nào đánh hơi được thì hậu quả khó lòng tưởng tượng.
"Ha ha, giờ thì ta chưa rõ lắm nhưng qua mấy ngày nữa sẽ rõ thôi, khi đó, thứ hiện ra trước mặt cô sẽ là vùng trời rộng lớn hơn!"
Người thanh niên có khuôn mặt phổ thông lộ ra biểu cảm cuồng nhiệt, phát sáng như vàng.
Đó là sự điên cuồng sau khi một thầy luyện đan nhìn thấy viên thần đan do chính tay mình luyện chế ra.
"Tiếc là ngươi không có cơ hội đấy!"
Nhìn thấy dáng vẻ như đã hóa điên của gã ta, Tần Mộng Dao đanh mặt lại.
Tình yêu giữa cô và Mục Vỹ chỉ vừa mới bắt đầu, cô không cho phép bất kì kẻ nào phá vỡ nó.
"Khả khà, mượn cơ hội này để dò xét thực lực của cô xem thế nào, ta cũng mong chờ lắm đây!
“Lâm Minh sư huynh cẩn thận, nữ tử này không đơn giản đâu!
"Khỏi lo, chỉ là tầng thứ mười của thân xác thôi, không làm gì được ta!", Lâm Minh mỉm cười, bất chợt xông đến.