Mục Vỹ nhìn Thiệu Danh Ngự, sau đó bĩu môi, nói một cách khinh bi.
“Mục Vỹ, đây là Thiệu trưởng lão, trưởng lão nội môn của Thánh Đan Tông, ngươi không được thất
"Ồ... Thì ra là Thiệu trưởng lão. Thất lễ, thất lễ rồi! Dù ta chưa nghe nói đến ông bao giờ, nhưng đã là trưởng lão nội môn của Thánh Đan Tông thì chắc cũng nổi tiếng lắm nhỉ?”
“Ha ha.”
Nghe thấy câu nói này, Tiêu Doãn Nhi đang đứng ở góc phòng không nhịn được bật cười.
“Tiểu thư, người cười gì vậy ạ?”
“He he, ngươi không thấy tên này rất hài hước à?”, Tiêu Doãn Nhi cười hi hi nói: “Ngươi nhìn hẳn đi, rõ ràng hẳn biết Thiệu Danh Ngự đó, nhưng lại giả vờ không biết, tên này thú vị thật đấy!
“Dạ?”
Nghe tiểu thư nhà mình nói vậy, cô nha đầu ngạc nhiên hỏi: “Tiểu thư, không phải người thích tên con riêng này rồi chứ?”
“Ta thấy ngươi ngứa thịt rồi đấy”.
Tiêu Doãn Nhỉ hừ nói: “Một tháng trước, cha ta đột nhiên bảo ta đính hôn với hắn, rồi gả vào nhà họ Mục, ta cũng thấy rất kinh ngạc. Vì thế lần này, ta mới đến đây xem sao. Ta muốn tìm hiểu trước một chút, chờ tên này đến thành Nam Vân, ta sẽ dập tắt hỉ vọng của hắn”.
“Hừ! Tên này ở thành Bắc Vân mười năm mà mới là cảnh giới Ngưng Đan tầng thứ tám, đúng là cóc ghẻ đồi ăn thịt thiên nga! Phu quân tương lai của Tiêu Doãn Nhi ta phải là kẻ đứng trên vạn người, ít nhất cũng phải là thiên tài số một của đế quốc Nam Vân"
Tiêu Doãn Nhi nhìn bầu không khí náo nhiệt trong phòng đấu giá, rồi hừ nói.
“Mục Vỹ, Ngọc Cốt Đan và Hối Khiếu Đan này đều không phải do ngươi nghĩ ra đúng không?”, Thiệu Danh Ngự nhìn Mục Vỹ, hỏi dò.
“Đúng!”, Mục Vỹ cười lớn đáp: “Mà là ta mơ thấy, xong tỉnh dậy viết lại đấy”
Khốn kiếp!
Với hiểu biết của Thiệu Danh Ngự, Mục Vỹ không thể có những phương thức luyện chế này, nhưng rốt cuộc hắn lấy ở đâu ra?
Chỉ có một đáp án duy nhất thôi!
Khả năng cao là có một cường giả đứng phía sau Mục Vỹ, chắc người đó ít nhất cũng phải là thầy luyện đan sáu sao.
Lẽ nào là Mạt Vấn?
Chưa chắc! Với những gì mà ông ta biết thì dù Mạt Vấn là thầy luyện đan sáu sao, nhưng ông ấy cũng phải thấy kinh ngạc với biểu hiện xuất chúng của Mục Vỹ ở thành Bắc Vân.
Thậm chí ông ấy còn không tiếc hạ thấp thân phận thầy luyện đan sáu sao của mình để thỉnh giáo hắn và xưng hô với hắn là huynh đệ.
Điều này chứng tỏ Mục Vỹ đã gặp được vị cao nhân kia trước khi Mạt Vấn đến thành Bắc Vân.
Đây là lý do vì sao những ngày qua, ông ta chỉ để nhà họ Uông và nhà họ Điêu ra tay đối phó với nhà họ Mục, chứ không trực tiếp hành động.
Chẳng may thật sự có một cường giả tuyệt thế đứng sau Mục Vỹ, dạy hẳn luyện đan, luyện khí, tu luyện thì rắc rối to.
Nếu không phải vậy thì ông ta đã táng chết Mục Vỹ từ lâu rồi, với ông ta bốn gia tộc lớn ở thành Bắc.
Vân này chẳng là cái thá gì cả.
"Giỏi, giỏi lắm! Mục Vỹ, càng ngày ta càng có hứng thú với ngươi đấy”.
Thiệu Danh Ngự biết sẽ không moi được thông tin gì từ Mục Vỹ cả, nên từ bỏ luôn, phất tay áo rời đi.
Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân cũng không dám chậm trễ, vội vàng đi theo.
“Haizz, trưởng tộc Uông, trưởng tộc Điêu, bao giờ h đủ tiền, muốn mua phương thức luyện chế đan dược thì cứ tới tìm ta nhé!"
Mục Vỹ nhìn bóng lưng của Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ rời đi, nói với theo.
Bộp bộp.
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng vỗ tay, Mục Vỹ quay lại thì có hai bóng người xuất hiện trước mặt hắn
Hai người này đều cao khoảng một mét bảy, nhưng một người mặc áo bào đen trong số đó rõ rằng có địa vị cao quý, người đó ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đứng phía trước.
“Ha ha... Không biết ta có thể giúp gì cho hai tiểu thư xinh đẹp đây? Hai phương thức luyện chế đó không có vấn đề gì chứ?”
Mục Vỹ nhìn hai người đó, rồi cười lớn hỏi.
“Sao ngươi biết ta là nữ?”, Tiêu Doãn Nhi không ngờ mình còn chưa lên tiếng mà Mục Vỹ đã biết mình là con gái, nên vô thức bật hỏi.
Nhưng cô ấy lên tiếng thì đã bị lộ hoàn toàn rồi Mục Vỹ chỉ cười, chưa lên tiếng ngay.
"Mặc đồ đen kín từ đầu đến chân để người khác.
không biết là nam hay nữ, rõ ràng là muốn giấu giới tính, kiểu này phần lớn là nữ. Hơn nữa, hương thơm nữ tính nhàn nhạt trên người cũng khó mà giấu được, không thì chỉ có các đại lão gia mê nữ sắc mới có mùi hương này thôi".
Đương nhiên câu này thì hẳn chỉ nghĩ trong đầu thôi.
“Phương thức luyện đan không có vấn đề gì, nhưng ta rất muốn biết chúng có phải do ngươi viết hay không?”, bị nhận ra rồi, Tiêu Doãn Nhi bỏ luôn chiếc mũ màu đen trên đầu xuống.
Mái tóc dài đen nhánh như thác nước buông xuống, một gương mặt cực kỳ xinh đẹp xuất hiện.
Chiếc miệng nhỏ, gương mặt trái xoan, đôi mắt chớp động, lộ ra vẻ linh hoạt và giảo hoạt.
Chiếc áo choàng đen rơi xuống, một thân hình thiếu nữ với chiếc eo nhỏ, đường cong mềm mại hiện ra, một vóc dáng hoàn mỹ không còn gì để chê.
"Ực ực..."
Tiêu Doãn Nhi bỏ mũ và cởi áo, cô ấy mặc chiếc váy màu đen, thân hình xinh đẹp như đoá hoa sen màu đen nở rộ.
“Đúng là chẳng ra làm sao!”
Mục Vỹ đập một phát vào đầu Mặc Dương, hận rèn sắt không thành thép mắng.
“He he. thấy dáng vẻ đó của hai thầy trò Mục Vỹ, Tiêu Doãn Nhi không nhịn được cười
“Ta là Tiêu Doãn Nhi. Ta đã xem phương thức luyện đan rồi, rất thích hợp và thần kỳ, quả nhiên không hổ là con trai của trưởng tộc họ Mục”
Con trai của trưởng tộc họ Mục.
Đôi con ngươi của Mục Vỹ co lại khi nghe thấy câu này.
Người trưởng tộc này không phải là Mục Lâm Thần, nghĩa phụ của hắn, mà là người cha đã vứt bỏ hắn mười năm, trưởng tộc của nhà họ Mục ở đế quốc Nam Vân - Mục Thanh Vũ.