“Cô là ai?”, Mục Vỹ gần như hỏi một cách cảnh giác ngay lập tức.
Ta là ai ư?
Nghe Mục Vỹ hỏi vậy, Tiêu Doãn Nhi bĩu môi, tỏ vẻ tức giận.
Cả đế quốc Nam Vân, có ai không biết Tiêu Doãn Nhi chứ.
Thành Bắc Vân đúng là cái nơi khi ho cò gáy, chậm phát triển.
"Tiểu thư nhà ta là thiên kim của trưởng tộc họ. Tiêu, đừng nói là ngươi không biết nhà họ Tiêu đấy nhá!"
Nhà họ Tiêu?
Mục Vỹ lại lắc đầu.
“Ngươi..”
“Thôi, Hoàn Nhi! Ta chỉ muốn biết ngươi lấy đâu ra Ngọc Cốt Đan và Hối Khiếu Đan này?”, đôi mắt của Tiêu Doãn Nhi sáng lên, cô ấy hào hứng hỏi
"Xin lỗi, ta đấu giá phương thức luyện chế ở Thánh Đan Các thì không có nghĩa vụ phải nói cho cô biết chúng ở đâu mà ra”.
Mục Vỹ xua tay, sau đó kéo bàn tay nhỏ bé của Tân Mộng Dao lên, thong dong bỏ đi.
“Ngươi...”
Thấy Mục Vỹ hờ hừng với mình như vậy, Tiêu Doãn Nhi nhíu chặt hàng lông mày lại
“Tiểu thư, nô tì thấy tên này rượu mời không uống thích uống rượu phạt rồi. Hay chúng ta cứ đánh cho hắn thừa sống thiếu chết một trận, sau đó ép hắn trả lời cho xong”, cô nha đầu tên Hoàn Nhi không nhịn được tức giận nói.
“Đúng là ta hơi coi thường hắn rồi”, Tiêu Doãn Nhi hừ nói: “Để ta coi tên này rốt cuộc giỏi giang tới đâu!"
Từ nhỏ tới lớn, cô ấy luôn được cha mình yêu thương hết mực.
Nhưng lần này, cha cô ấy lại bảo cô ấy phải gả vào nhà họ Mục.
Nhà họ Mục và nhà họ Tiêu đều rất nổi tiếng ở đế quốc Nam Vân. Cô ấy gả vào nhà họ Mục đúng là môn đăng hộ đối, nhưng cha cô ấy lại bảo cô ấy lấy Mục Vỹ.
Mục Vỹ là ai? Cô ấy không hề biết.
Sau khi điều tra, cô ấy mới biết, Mục Vỹ lại là con riêng của trưởng tộc hiện tại của nhà họ Mục - Mục Thanh Vũ.
Ở đế quốc Nam Vân, con riêng có thân phận rất thấp kém.
Nhưng mặc cho cô ấy có phản đối ra sao, người cha luôn hết mực thương yêu cô ấy vẫn kiên quyết, không nghe cô ấy nói.
Bất đắc dĩ, cô ấy mới phải lén rời thành Nam Vân đến đây, để xem Mục Vỹ này rốt cuộc là thăn thánh phương nào.
Một đứa con riêng bị dòng tộc họ Mục vứt bỏ mười năm, tại sao đột nhiên lại được trưởng tộc họ Mục là Mục Thanh Vũ nhớ tới.
Còn cha cô ấy nữa, tại sao cứ bắt cô ấy phải đính hôn với tên con riêng này.
“Xem ra trước kia, ta thật sự xem nhẹ tên này rồi”, Tiêu Doãn Nhi nhìn bóng lưng Mục Vỹ rời đi, nghiến răng nói.
Với diện mạo của mình, cô ấy đi đến bất cứ đâu của đế quốc Nam Vân đều rất được chào đón.
Dù Mục Vỹ này không biết thân phận của cô ấy, nhưng thái độ của hắn với cô ấy thật sự quá lạnh nhạt.
Lễ nào hắn không thấy hiếu kỳ ư?
“Tiểu thư, giờ phải làm sao a?", Hoàn Nhi ở bên cạnh có vẻ hơi bực bội hỏi: “Nô tì thấy tên này đích thị là một tên đầu gỗ, hay chúng ta về đi ạ! Nhỡ bị trưởng tộc phát hiện thì lại bị cấm túc"
“Cấm túc thì làm sao?", Tiêu Doãn Nhi hừ nói: “Ta không thể vô duyên vô cớ gả cho một tên con riêng như thế được! Việc chung thân đại sự của Tiêu Doãn Nhi ta đương nhiên phải do ta quyết định”.
...
“Vỹ Ca, huynh sao thế?”, suốt từ lúc rời khỏi Thánh Đan Các, Tân Mộng Dao thấy Mục Vỹ cứ cau mày mãi nên hỏi.
“Không có gì!"
Mục Vỹ xua tay, thở dài, nói: “Dao Nhi, muội có biết nhà họ Tiêu không?”
“Có, nhà họ Tiêu là gia tộc lớn nổi danh ngang với nhà họ Mục các huynh đấy, nhà họ nổi tiếng ở đế quốc Nam Vân lắm!”
Nghe Mục Vỹ hỏi vậy, Tân Mộng Dao cười nói: "Vỹ Ca, huynh đang nghĩ tới cái cô Tiêu Doãn Nhi đó à? Nhìn cô ấy thì hình như là từ thành Nam Vân đến đây, lẽ nào huynh có liên quan đến cô ấy?”
Đây chính là chuyện mà Mục Vỹ đang lo lắng.
Có thể nói, trong trí nhớ của Mục Vỹ lúc trước, chỉ có sự dịu dàng và hiền từ của mẹ hắn dành cho hắn lúc nhỏ, nhưng những ký ức này rất mơ hồ.
Còn với cha thì Mục Vỹ của lúc trước chỉ có thái độ căm ghét.
Sau khi mẹ Mục Vỹ qua đời, gần như hẳn đã bị Mục Thanh Vũ, trưởng tộc của nhà họ Mục đó quẳng sang một bên, không thèm đoái hoài tới
Nhưng nếu bỗng dưng Mục Thanh Vũ đó nhớ mình còn một đứa con trai, hơn nữa trùng hợp lại có lúc gia tộc cần dùng tới thì ông ta mới nghĩ tới đứa con này.
Mà khi đó chuyện sẽ khác.
Ví dụ như... liên hôn!
Lúc trước, nghĩa phụ bảo hẳn liên hôn với Tân Mộng Dao, cũng là muốn củng cố mối quan hệ giữa hai nhà..
Mục Vỹ biết rõ càng là gia tộc lớn thì mối quan hệ giữa họ càng phức tạp, còn liên hôn chỉ là cách tốt nhất để củng cố quan hệ giữa các gia tộc với nhau thôi.
“Mong là huynh nghĩ nhiều.."
Mục Vỹ gãi đầu, rồi ôm Tân Mộng Dao vào lòng, cười nói: "Bây giờ, muội là một đại phú bà rồi đấy. Cả thành Bắc Vân này chắc không có ai giàu bắng ta nữa đâu, giờ muốn làm gì hả?”
“Muội không muốn làm gì hết, chỉ muốn ở bên cạnh huynh thôi!”
“Ở cạnh ta á? Ở cạnh để làm gì?”, Mục Vỹ cười he he, nụ cười càng lúc càng mờ ám, bàn tay cũng bắt đầu không an phân.