Mục Thần

"Trời ơi!"

Thấy cảnh này, Tiêu Doãn Nhi thốt lên: "Bắc Nhất Vấn Thiên kia là cao thủ cảnh giới Thông Thần, mạnh như thế cũng không kỳ lạ, nhưng sao Mục Vỹ lại có thể.."

“Tiểu thư, không hiểu sao nô tì có cảm giác Mục Vỹ và phụ thân của hắn đều không đơn giản. Tiểu thư nghĩ lại xem, trưởng tộc Mục một mình dẫn dắt nhà họ Mục trở thành một trong những gia tộc hùng mạnh nhất đế quốc Nam Vân hiện nay, thế thì sao Mục Vỹ lại là người đơn giản được..."

Hai chủ tớ cũng vô cùng kinh ngạc, vẻ khó tin thấy rất rõ.

Rốt cuộc Mục Vỹ đã sử dụng bí pháp gì mà có thể bộc phát ra sức mạnh lớn đến vậy?

Điều làm họ ngạc nhiên là sức mạnh sao trời cuồn cuộn và sấm sét hung tợn kia không phải thứ mà con người có thể thao túng, vậy mà Mục Vỹ lại hoàn toàn làm được.

"Chẳng lẽ phụ thân đồng ý lập hôn ước giữa nhà họ Mục và nhà họ Tiêu là vì cái này..."

Trong lòng Tiêu Doãn Nhi cũng dậy sóng.

Cô ấy luôn cho rằng người có thể làm lang quân của mình ít nhất phải là một người có tư chất cao trong đế quốc Nam Vân.

Hiển nhiên Mục Vỹ không được xếp trong đó.

Nhưng hôm nay, thấy hắn, Tiêu Doãn Nhi lại cảm nhận được tiềm năng vô hạn.

Cảm giác này chưa từng xuất hiện trong lòng cô ấy.

Cùng lúc đó, cuộc chiến giữa Mục Vỹ và Bắc Nhất 'Vấn Thiên đã đến hồi gay cấn.

Chiến trường của hai người đã không còn chỉ giới hạn trong nhà họ Mục mà là toàn bộ thành Bắc Vân.

Hai người di chuyển qua lại trên các con hẻm nhỏ của thành trì, gây ra những vụ nổ gần như phá hủy những nơi họ đi qua.


"Trưởng tộc Mục..."

Tân Thời Vũ sốt ruột nhìn hai người đấu với nhau.

Nói thế nào thì Bắc Nhất Vấn Thiên cũng là cao thủ Thông Thần, tuy Mục Vỹ đã đạt được sức mạnh cũng cường hãn như vậy nhưng chỉ là dựa vào bí pháp, đó không phải thực lực chân chính của hắn.

"Ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra"

Nhìn thấy vẻ lo âu trong mắt Tân Thời Vũ, Mục Lâm Thần lắc đầu than thở: "Vỹ Nhi khác xưa quá, trước đây ta chẳng quan tâm gì đến nó!"

Lúc này đây, ông ấy cảm thấy vô cùng áy náy.

Ông ấy thật sự không xứng làm nghĩa phụ của Mục Vỹ.

Để tay lên ngực tự hỏi mà xem, nếu Mục Vỹ là con trai ruột thì liệu ông ấy có còn như vậy không?

“Vỹ Nhi..."

Nhìn người đang chiến đấu quyết liệt trên trời, Mục Lâm Thần cắn răng: "Tân lão thái gia, hôm nay nhà họ Điêu và nhà họ Uông tuyệt đối không được sống!"

"Hiểu rồi!"

Hai người gật đầu ra hiệu, người của hai gia tộc đồng loạt lao ra, xông tới người của hai gia tộc Điêu, Uông chém giết.

Ban đầu bọn người họ Điêu và Uông được đông đảo võ giả do Thiệu Danh Ngự và Cảnh Ngọc mang đến giúp đỡ mới có thể đối kháng với nhà họ Tần và nhà họ Mục.

Giờ đây, hai kẻ đó đã chết, người trong Thánh Đan Tông làm gì còn trợ giúp nhà họ Điêu và nhà họ Uông nữa.

Không còn được giúp đỡ, người của hai gia tộc này hoàn toàn không thể chống lại cuộc tấn công của hai gia tộc Tân, Mục.

Dù sao thì Tân Thời Vũ đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, và Mục Lâm Thần cũng đã sử dụng linh dịch để có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu.

Trong khi Điêu Chấn Vấn và Uông Đông Vũ chỉ đang ở tầng thứ năm.

Cuộc chiến đã nghiêng về một phía...

"Chết tiệt!"

Cùng lúc đó, trên bầu trời, trận chiến giữa Mục Vỹ và Bắc Nhất Vấn Thiên lại rơi vào bế tắc.

Bắc Nhất Vấn Thiên vô cùng phẫn nộ.

Hắn ta chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ bị một võ giả tầng thứ mười của thân xác dây dưa đến tận bây giờ.

Vô cùng nhục nhã!

"Linh Kiếm Thập Tự Trảm!"


Một tiếng quát vang lên giữa không trung.

Hai tay của Bắc Nhất Vấn Thiên vẽ ra hình chữ thập, chân nguyên bàng bạc trong đất trời hội tụ, chiếu sáng cả trời đêm.

Thập Tự Trảm kia chiếu rọi tất cả mọi người như. thẩm phán của trời đất, gây cho họ cảm giác nặng nề bất lực.

“Chút tài mọn!"

Mục Vỹ khinh miệt cười, ngón tay không ngừng điểm vào không trung.

Dần dần, trước người hắn xuất hiện từng điểm chân nguyên.

Những chân nguyên ấy từ từ lan ra như giọt nước đang chảy.

Có điều, dưới hành động của Mục Vỹ, chân nguyên lại ẩn chứa thuộc tính của sấm sét, kèm theo đó là chính khí cuộn trào.

Đây là chính khí đến từ đất trời, không phải được. tạo ra từ đạo của bản thân võ giả.

"Bành!"

Sau tiếng nố, Thập Tự Trảm và chính khí bàng bạc trước người Mục Vỹ va chạm vào nhau, cú nổ dữ dội ầm ầm tỏa ra.

Từng lưỡng chân nguyên nổ tung.

Toàn bộ thành Bắc Vân đột nhiên bùng nổ.

Như có một trận động đất kinh hoàng, thành Bắc Vân hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, ai nấy đều chạy ra khỏi nhà của mình để nhìn hiện tượng kỳ lạ trên trời.

Dư âm sau vụ nổ từ từ lan rộng.

Hai người vẫn đứng trên trời.

Song, nhìn kỹ thì thấy Mục Vỹ tuy quần áo nhếch nhác nhưng vẫn lành lặn, Bắc Nhất Vấn Thiên ở phía đối diện thì trang phục đã nát bươm, cánh tay chảy máu.

Trong đòn đánh vừa rồi, rõ ràng Mục Vỹ cao hơn một bậc.


“Khỉ thật"

Bắc Nhất Vấn Thiên đằng đẳng sát khí nhìn Mục Vỹ ở phía đối diện.

Hắn ta thật sự không hiểu tại sao mình có cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất lại không làm gì được một con kiến hôi chỉ đang ở tăng mười của thân xác như Mục Vỹ.

Chênh lệch những mười tầng cơ mà, sao có thể

như vậy!

"Bây giờ ngươi còn gì muốn nói không?"

Mục Vỹ hờ hững lên tiếng, giọng lạnh như băng.

Hai tay hẳn chậm rãi nâng lên, chân nguyên lại bắt đầu hội tụ.

Chỗ chân nguyên này không phải sinh ra từ trong cơ thể hân mà là rút ra từ không gian.

Giữa những lưỡng chân nguyên, lực lượng sấm sét mãnh liệt dâng trào, sức mạnh sao trời và chính khí cương trực phối hợp với nhau và hòa làm một một cách hoàn mỹ.

Mà người nhận lấy những thứ này chính là Mục Vỹ.

"Chính khí trong đất trời cương trực dám đảm đương, mọi thiện ác đều do ta quyết định”.

Mục Vỹ khẽ quát, nguồn sức mạnh bằng bạc hội tụ trước người hẳn tạo thành một vầng sáng hình tròn.

Thứ sức mạnh này như đến từ thời viễn cổ, không ai có thể chống lại. Nó xông về phía Bắc Nhất Vấn Thiên...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận