Nó đang lan tràn trong cơ thể của hắn chứ không phải ý thức.
“Thì ra là thế, thì ra là thế.."
Mục Vỹ hưng phấn khoa chân múa tay.
Rốt cuộc hắn cũng hiểu ra được!
Thứ trói buộc những thần khí, thần dược trong Tru Tiên Đồ chính là tấm lưới vô hình này.
Từng sợi lưới giăng màu bạc dần hiện ra trước mắt Mục Vỹ.
Chúng vây kín toàn bộ động thiên của Tru Tiên Đồ.
Điểm giao nhau cuối cùng giữa chúng chính là các thần khí, thần đan, thần dược đang bị trói buộc.
Phát hiện này khiến Mục Vỹ mừng rỡ.
Vừa rồi trong lúc phân giải cơ thể, hẳn vô tình khiến bản thân dính chặt vào mạng lưới của Tru Tiên Đồ.
Cũng có thể nói, mạng lưới khống chế này đã hợp lại làm một với cơ thể của hắn.
Mặc dù hiện giờ hẳn vẫn không thể kiểm soát được nó nhưng lại cảm giác được một chút quen thuộc.
“Tru Tiên Đồ đúng là rất lợi hại!”
Mục Vỹ cảm thán không ngớt.
“Xem ra, đến lúc ra ngoài rồi”.
Sau khi khám phá được những điều này, rốt cuộc ý thức của hẳn cũng có thể quay về thân thể.
Chỉ là tuổi thọ của hắn vẫn chẳng còn bao nhiêu.
Điều tiếp theo hắn căn làm chính là nâng cao cảnh giới.
Võ giả ở tăng thứ mười của thân xác thường chỉ có thể sống tới một trăm tuổi, sẽ không chống đỡ được thời gian, già nua rồi chết đi.
Còn cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ mười dùng linh huyệt nuôi dưỡng thân thể, tăng tuổi thọ gấp bội, có thể sống trọn vẹn hai trăm năm.
Về phần cảnh giới Thông Thiên, ít nhất cũng có năm trăm năm tuổi thọ.
Hiện giờ, hắn đã dùng hết một trăm năm tuổi thọ của mình, sợ là chỉ còn chưa tới nửa năm nữa.
Cho nên, hắn nhất định phải tranh thủ thời gian đột phá cảnh giới Linh Huyệt, tăng thêm mấy năm tuổi thọ thì mới không vừa sống lại đã tiêu đời vì hết tuổi thọ.
“Tiểu thư, tên này chết hẳn rồi. Cơ thể hẳn ta lạnh như băng vậy!"
“Nói nhám, chẳng lẽ ta không nhìn ra được sao?”, Tiêu Doãn Nhỉ bĩu môi nói: “Không ngờ ta chưa kịp. đính hôn, vị hôn phu của ta đã đi đời nhà ma. Haiz...”
“Ai nói ta chết rồi?”
Đúng lúc ấy, một giọng nói trăm thấp bỗng vang
“Kẻ nào?”
“Kẻ nào?”
Nghe thấy thế, chủ tớ hai người lập tức bị dọa sợ hết hồn.
Trong căn phòng này chỉ có ba người bọn họ. Mục Vỹ đã chết, vậy thì ai đã nói?
“Đương nhiên là vị hôn phu của cô!”
Mục Vỹ chợt ngồi bật dậy, mỉm cười nhìn hai người.
Hai người này thật thú vị...
“Có quỷ!"
Tiếng la hét thất thanh vang lên. Hai người chạy biến ra ngoài, không dám dừng lại.
“Quỷ..", Mục Vỹ cười khổ lắc đầu, bắt đầu làm quen với thân thể của mình.
Cảm giác được trở về thật tốt.
Chỉ là dù chuyện hôm nay đã bị thay đổi vì sự nhưng Tần Mộng Dao vẫn bị đưa đi.
Đến tận lúc này, Mục Vỹ vẫn không thể xác định, tông chủ Thánh Đan Tông bắt Tân Mộng Dao đi là vì muốn bồi dưỡng cô hay là cướp đoạt thần phách trong người cô cho riêng mình.
“Giết ta? Ta sẽ trả lại gấp mười lần. Thánh Vũ Dịch, Bắc Nhất Vấn Thiên!”, Mục Vỹ nắm chặt hai tay, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Có thế nói Tần Mộng Dao là cô gái đầu tiên hắn rung động từ sau khi sống lại, cũng là người con gái đầu tiên hẳn muốn bảo vệ.
Dù thế nào hắn cũng tuyệt đổi không cho phép kẻ khác làm tốn thương cô.
Nhưng hiện giờ, thực lực của hắn vẫn còn quá yếu...
Trong lúc Mục Vỹ đang chìm vào suy tư, cánh cửa cọt kẹt bị đẩy ra.
Một bóng người chậm rãi đi vào.
Mục Thanh Vũ!
Không thế không nói, trông ông ấy không hề giống một vị trưởng tộc đứng đầu một gia tộc lớn
Quần áo giản dị, khuôn mặt góc cạnh, tóc dài buông xõa, hai bên tóc mai được chải chuốt cẩn thận. Dù đã đến tuổi trung niên nhưng sức hấp dẫn không hề giảm sút. Quan trọng là trên gương mặt đẹp trai trung niên khiến hàng nghìn thiếu nữ sỉ mê kia luôn mang theo một nụ cười tràn đầy tự tin.
Mục Thanh Vũ khép cửa lại rồi chậm rãi đi tới trước mặt Mục Vỹ.
Ông ấy nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt dần ảm đạm.
“Nói đi, rốt cuộc cậu là ai?”, ông ấy hỏi thẳng thừng.
Bị lộ rồi sao? Không thể nào!
Mục Vỹ nghe thấy ông ấy hỏi vậy, ngẩn người tại chỗ.
“Cậu không phải Mục Vỹ. Mục Vỹ trời sinh nhu nhược, đầu óc ngu dốt. Đời này nó không thể đột phá tầng thứ mười của thân xác. Rốt cuộc cậu là ai?”
Ánh mắt Mục Thanh Vũ nhìn Mục Vỹ không hề có ý tốt.
“Ha ha..."
Mục Vỹ chỉ cười lạnh đáp lại
“Cậu cười cái gì?”
“Ta quả thực không phải Mục Vỹ. Mục Vỹ kia có gì tốt? Năm sáu tuổi bị người hầu đánh gãy một chân, đến phòng đan dược xin thuốc chữa trị lại bị đánh gãy thêm một cánh tay”.
“Năm tám tuổi, Mục Vỹ kia quá đói mới tới nhà bếp trộm một miếng bánh ngọt, bị người nhà lôi ra đánh trăm roi!"
“Mục Vỹ kia vì muốn tập võ, trở thành võ giả như phụ thân nên liều mạng khổ luyện ngày đêm, kết quả lại bị người ta vu oan học lỏm, bị phụ thân phạt đánh trăm gậy, nữa năm không xuống nối giường”.
“Năm chín tuổi, mẫu thân qua đời. Mục Vỹ kia bị cha ruột ném tới một vùng đất hoang tàn, chịu đựng cực khổ nhân gian!"
“Mục Vỹ kia...”
“Đủ rồi!"
Sắc mặt Mục Thanh Vũ trở nên lạnh lẽo, đột nhiên quát lớn.