Một lúc lâu sau, Mục Thanh Vũ mới nhìn Mục Vỹ nói: "Mười chín năm nay, con phải chịu khổ rồi!”
Ban đầu ông ấy nghi ngờ Mục Vỹ, nhưng không phải ai cũng có thể bịa ra được mấy chuyện lặt vặt lúc nhỏ này.
Quan trọng nhất là, ông ấy vẫn luôn hổ thẹn trong lòng.
“Chịu khổ? Không khổ!”, Mục Vỹ cười lạnh nói: “Không có chín năm chịu khổ kia, ta cũng không thể giả vờ ngây ngốc, nằm gai nếm mật suốt mười năm nay, cuối cùng quật khởi khiến người người kinh hãi.”
“Vỹ Nhi...”
“Xin hãy gọi ta là Mục Vỹ!"
Lần này, lời nói của Mục Vỹ không còn cảm giác khác lạ nữa.
Hắn đã hòa vào làm một với Mục Vỹ trước kia.
Nhìn người phụ thân trước mắt, trong lòng hắn vừa có nhớ nhung, vừa có dựa dẫm, nhưng nhiều hơn cả là thù hận.
“Nếu ông coi ta là con của ông, ông sẽ không khoanh tay đứng nhìn ta bị người khác bắt nạt từ nhỏ đến lớn. Nếu ông coi ta là con của ông, ông sẽ không bỏ ta ở thành Bắc Vân, không thèm thăm hỏi suốt mười năm. Nếu ông coi ta là con của ông, ông sẽ không trơ mắt đứng nhìn người con gái ta yêu bị người khác bắt đi, sống chết chưa rõ."
“Ta không có lựa chọn!”
“Lựa chọn? Ông là trưởng tộc của nhà họ Mục, một trong bốn gia tộc lớn nhất Đế Đô của đế quốc Nam Vân, đương nhiên ông không có lựa chọn. Lựa chọn của ông chính là nhà họ Mục, chính là vị trí trưởng tộc của ông”.
Mục Vỹ cười lạnh nói: “Đừng tưởng tôi không biết mấy năm nay ông đã làm những gì. Ông vẫn luôn nhẫn nhịn vì chức vị trưởng tộc kia đúng không? Bây giờ không cần nhịn nữa nên mới muốn tìm đứa con trai này về sao?"
"Được rồi!"
Cuối cùng, Mục Thanh Vũ bất lực thở dài.
Ông ấy chậm rãi quay lưng rời đi.
“Vỹ Nhi, con hận ta cũng được. Lần này ta tới để đưa con đi, ba ngày sau lên đường tới thành Nam Vân đính hôn với tiểu thư nhà họ Tiêu - Tiêu Doãn Nhi. Con không muốn cũng phải làm, không được phép phản kháng”.
Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt này, Mục Vỹ lại thầm mắng trong lòng.
Con mẹ nó, có lãm không vậy?
Lần nào cũng chơi trò này. Ban đầu Mục Lâm Thần bắt hắn đính hôn với Tân Mộng Dao, bây giờ tới thêm một người cha ruột, mở mồm liền bắt hắn đính hôn với tiểu thư nhà họ Tiêu.
Sau khi sống lại, vận đào hoa của hắn tốt lạ thường!
Nhưng giờ phút này, Mục Vỹ không có tâm trạng nghĩ tới mấy chuyện này.
Tần Mộng Dao bị bắt đi, với thực lực hiện giờ mà hắn muốn phản kháng?
Dù đã tiêu hao gần hết tuổi thọ, hẳn vẫn không thể chống lại một phần mười sức mạnh của vị tông chủ Thánh Đan Tông kia.
Điều này không liên quan tới thiên phú, mà là thực lực.
Thực lực của hẳn vẫn còn quá yếu.
Ba ngày sau tới thành Nam Vân? Ông bảo ta đi là ta phải đi chắc?
Mục Vỹ suy nghĩ vẩn vơ, cất bước đi ra ngoài.
“Thiếu trưởng tộc!"
"Thiếu trưởng tộc!”
Nhưng hẳn vừa ra khỏi cửa phòng đã bị hai giọng nói cung kính vang lên bên tai dọa giật nảy mình.
Hãn nhìn kỹ lại, phát hiện hai người này không phải người nhà họ Mục, khí thế trên người vô cùng mạnh mẽ, ít nhất cũng phải là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm.
“Các ngươi là ai?"
“Bẩm thiếu trưởng tộc, bọn ta nghe lệnh trưởng tộc tới bảo vệ cậu!”
“Bảo vệ ta?”
Mục Vỹ thầm cười lạnh.
Mục Thanh Vũ đúng là chu đáo, cái gì cũng lường trước được.
“Phải rồi, vừa nãy các ngươi gọi ta là gì? Thiếu trưởng tộc? Ta đúng là thiếu trưởng tộc, nhưng là của nhà họ Mục thành Bắc Vân, không phải của nhà họ Mục thành Nam Vân các ngươi, nhớ lấy!”
“Bẩm thiếu trưởng tộc, trưởng tộc đã ra lệnh công bố toàn bộ đế quốc Nam Vân, lập cậu là thiếu tộc trưởng nhà họ Mục, kế thừa chức vị trưởng tộc!"
Cái gì?
Nghe tin, Mục Vỹ choáng váng trợn tròn mắt.
Khoan đã!
Đột nhiên, sắc mặt Mục Vỹ trở nên lạnh lẽo, cảm thấy có gì đó sai sai.
Mục Thanh Vũ là trưởng tộc nhà họ Mục, không biết có bao nhiêu vợ cả vợ lẽ, con cái cũng rất nhiều.
Nhưng tại sao ông ấy lại chọn hắn làm thiếu trưởng tộc?
Thiếu trưởng tộc là người nắm quyền của một tộc.
Có thể nói, ngoài trưởng tộc và đại trưởng lão nhị trưởng lão gì đó, người có quyền thế lớn nhất gia tộc chính là thiếu trưởng tộc.
Thậm chí có lúc, địa vị của thiếu trưởng tộc còn cao hơn trưởng lão trong tộc.
“Làm thiếu trưởng tộc sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian của mình, nhưng mình không còn lựa chọn nào khác. Xem ra hiện giờ chỉ có thể xác định nơi Dao Nhi đang ở rồi tính tiếp”.
Sau khi dùng Đại Sách Mệnh Thuật, Mục Vỹ đã nhìn thấu toàn bộ cục diện.
Bây giờ hắn không có khả năng thay đối kết cục.
Nhưng hắn cần phải mượn sức.
Sự xuất hiện của Mục Thanh Vũ vào lúc này chính là lực lượng hắn cần mượn để trưởng thành.
“Được thôi. Không cần biết ông muốn ta làm cái gì, chức vị thiếu trưởng tộc này thuộc về ta chắc rồi. Chỉ là hi vọng ông đừng có hối hận”.
Mục Vỹ quay lưng bước vào phòng, nhếch miệng cười.
Nhà họ Mục là gia tộc hàng đầu đế quốc Nam Vân, làm thiếu trưởng tộc chắc sẽ rất thú vị.
“Dao Nhi chờ huynh! Chờ huynh giẫm lên đầu của lão rùa đen Thánh Vũ Dịch kia, huynh sẽ cứu muôi ra”.