"Tới rồi tới rồi! Nhìn kìa, đó là Cổ Càn Vũ, thiên tài mới nổi của nhà họ Cổ, mới 16 tuổi mà đã có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất rồi đấy. Quả nhiên cậu ta lại đang đấu võ rồi!"
Xuống xe, Tiêu Doãn Nhi vừa vào Tụ Tiên Các đã nói liên hồi.
"Cổ Càn Vũ?“
'Đúng vậy, con cháu trong nhà họ Cổ. Cậu ta đã đoạt giải quán quân ba tháng liên tiếp, lấy đi ba món bảo bối trên lôi đài dành cho võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất này rồi. Quá khủng!"
Tiêu Doãn Nhi dí dỏm nói: "Sao? Có muốn lên võ đài đấu một trận không?"
Mục Vỹ cũng ở cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, có điều đối phương chỉ mới 16 tuổi, còn hắn thì đã 19. Hai bên cách nhau 3 tuổi mà lên đài đấu võ thì Mục Vỹ không biết giấu mặt vào đâu.
"Uỳnh!"
Trên lôi đài, Cổ Càn Vũ tung một cú đấm đánh cho tên võ giả có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất phải lùi lại. Người đó vừa thụt lùi vừa hộc máu, đang đứng mà toàn thân run rẩy không ngừng.
“Ngươi thua rồi!"
hực lực của Cổ thiếu gia quả là bất phàm, Lưu Nghê ta hoàn toàn thua!”
Người đó chấp tay rồi nhảy xuống lôi đài, khẳng khái rời đi.
Mỗi tháng Tụ Tiên Các đều trở nên náo nhiệt, thắng hay bại đều là chuyện thường tình.
“Người tiếp theo"
Cổ Càn Vũ vẫn điềm tĩnh đứng trên lôi đài nhìn những người bên dưới.
Cùng lúc đó, trên những lôi đài khác cũng có người đang tham gia thi đấu.
Từ tầng thứ nhất đến tầng thứ năm của cảnh giới Linh Huyệt, trận đấu trên mỗi một lôi đài đều vô cùng gay cấn.
"Ngươi không lên đó thi đấu sao?", thấy dáng vẻ buồn chán của Mục Vỹ, Tiêu Doãn Nhi bắt đầu giật dây.
"Ta xin kiếu!"
Mục Vỹ tự giễu cợt mình: "Những người này đều là thiên tài, ta không chọc vào nổi đâu”
“Hừ!"
Tiêu Doãn Nhi bĩu môi, lại nhìn lên lôi đài tiếp tục quan sát trận đấu.
“Nhìn kia, nhìn kìa, bảng Địa Tiên lại thay đổi!"
Bảng Địa Tiên?
"Bảng Địa Tiên tổng cộng được chia ra làm năm bảng, xếp thứ hạng của các thiên tài từ tầng thứ nhất đến tầng thứ năm của cảnh giới Linh Huyệt, chỉ có mười người đứng đầu bảng mới có thế ra sân”.
Tiêu Doãn Nhi thấy vẻ mặt thắc mắc của Mục Vỹ thì giới thiệu.
Khi đám đông ồ lên, hẳn nhìn thấy cái tên Cổ Càn Vũ trên bảng Địa Tiên đầu tiên được đẩy lên cao một thứ hạng, đứng ở hàng thứ ba.
Phía trên y còn có hai người.
Lâm Triết Vũ và Cổ Thanh.
"Đấy thấy chưa! Lần này Cổ Càn Vũ đứng thứ ba rồi, lần sau nếu cậu ta khiêu chiến Lâm Triết Vũ mà có thể thăng lên hạng hai thì lại được thưởng rồi!
"Đúng đó, ba người đứng đầu trong bảng Địa Tiên thứ nhất có đến hai là thuộc nhà họ Cổ, quả là lợi hại”.
"Thế đã là gì, ngươi không thấy bảng Thiên Tiên hôm đó gần như không nhúc nhích gì luôn sao, mười người tốp đầu từ đầu đến cuối vẫn vậy!"
Bảng Thiên Tiên!
Lần này, Mục Vỹ còn chưa lên tiếng thì Tiêu Doãn Nhi đã hớn hở giới thiệu: "Bảng Thiên Tiên là bảng xếp hạng dành cho những thiên tài có cảnh giới trên Linh Huyệt tầng thứ năm, lấy một trăm người trên tầng thứ năm của thành Nam Vân!
"Không phải ai cũng có thế có tên trên bảng danh sách này đâu, phải là thiên tài dưới 25 tuổi mới được. Nhưng những người có thể nằm trong tốp một trắm hiện nay đa số đều là con cháu trong hoàng thất và bốn gia tộc lớn, thứ hạng thì cơ bản là không thay đổi. Những người này mới là thiên tài đứng đầu thành Nam Vân, đều có thực lực cao thâm khó dò, thiên phú dị bẩm.
"Dừng dừng, đừng có vì mình được xếp thứ mười nên nói khoa trương thế được không?"
Nhìn cái tên Tiêu Doãn Nhi trên hàng thứ mười của bảng Thiên Tiên, Mục Vỹ trừng mắt nhìn cô ấy.
"He he... Cha ta bảo rằng ta mà chịu nỗ lực là lấy được vị trí thứ nhất rồi. Mà đó chẳng qua chỉ là một danh hiệu thôi, để ý làm gì, đứng thứ mười thì cha ta cũng hài lòng nên cũng được rồi”
"Cô nghĩ thoáng nhỉ!”
"Thì còn cách nào đâu!"
Hai người đang nói chuyện thì có một người chạy lên lôi đài.
"Cổ Càn Vũ, ngươi đã lên hạng thứ ba bảng Nhất Linh của bảng Địa Tiên, hôm nay có thế khiêu chiến Lâm Triết Vũ ta đây rồi, có điều không biết ngươi có dám hay không!"
Người vừa lên lôi đài cũng độ 16, 17 tuổi, hai tay chắp sau lưng, mái tóc dài được buộc lên, thái độ vô cùng cao ngạo.
"Ngươi cũng can đảm đấy Lâm Triết Vũ. Lần này ta sẽ đánh bại ngươi, giành lấy hạng hai!
"Tới đi!"
Trong lúc nói chuyện, hai người đã lao vào đấm đá.
Lâm Triết Vũ vừa lên lôi đài, không khí bất chợt nóng lên.
Họ cũng rất muốn biết rốt cuộc Cổ Càn Vũ vừa lên hạng thứ ba có phải đối thủ của Lâm Triết Vũ hay không.
Nhà họ Cổ và nhà họ Lâm đều là những gia tộc tiếng tăm lẫy lừng trong thành Nam Vân, xưa nay luôn bất hòa với nhau, con cháu của hai bên cũng không ít lăn xảy ra tranh chấp.
"Xích Vân Chưởng!"
"Khô Minh Quyền!”
Trên lôi đài có chu vi một trăm mét, hai người bộc phát sức chiến đấu mạnh mẽ.
Một quyền rồi một chưởng, chiêu thức nào cũng đầy khí thế. Đến lúc này Mục Vỹ cũng không thế không than thở rằng thành Nam Vân thật sự là một cấp bậc khác so với thành Bắc Vân.
Võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng hai, tầng ba như Mục Phong Nguyên hay Mục Phong Thanh mà ở đây thì có lẽ còn không tiếp nổi một cú đấm của Cổ Càn Vũ và Lâm Triết Vũ.
Hai thiên tài này không chú trọng về số lượng mà là chất lượng của võ kỹ.
Hai người vừa lên lôi đài đã thi triển quyền chưởng võ kỹ của bản thân, tuy chỉ có như vậy nhưng mỗi lần họ thi triển các chiêu ra thì lại tự biến hóa đa dạng.