“Giết!”
Ngay sau đó, bốn người che mặt lao vọt ra, đồng loạt đâm kiếm tới.
Trong lúc nguy cấp, hai tỷ muội Thanh Sương và Thanh Trĩ cùng che chẵn cho Mục Vỹ ở giữa
“Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm!”
Có người xung quanh nhìn ra tu vi của hai người, kinh ngạc thốt lên.
“Thanh Trĩ và Thanh Sương còn trẻ nhưng đã đạt tới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, quả thực khiến người ta kinh hãi.
Với độ tuổi và tu vi như vậy, bọn họ chắc chắn phải nằm trong mười hạng đầu bảng Địa Tiên thứ năm.
Bảng Địa Tiên thứ nhất dành cho võ giả có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, bảng thứ hai là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai. Cứ như vậy, người đứng đầu mỗi bảng được gọi là vị trí đầu bảng.
Còn các thiên tài trên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm sẽ được xếp vào bảng Thiên Tiên.
Trong bảng Thiên Tiên không chia theo cảnh giới, chỉ xếp hạng.
Dù sao bảng Địa Tiên và bảng Thiên Tiên cũng đều có giới hạn độ tuổi, quá hai mươi lăm tuổi sẽ không được xếp hạng.
Những người có thể lọt vào bảng Thiên Tiên trong vòng hai mươi lăm tuổi của thành Nam Vân đều là các thiên tài xuất chúng.
Lúc này, tên của Mục Vỹ đang nằm ở vị trí đầu tiên của bảng Địa Tiên thứ nhất.
Rõ ràng, hắn đã nắm giữ vị trí đầu bảng của bảng 'Địa Tiên thứ nhất.
Thế nhưng hiện giờ, hẳn lại bị võ giả của Tụ Tiên Các vây giết.
Mục Vỹ nhìn bốn người kia, bình tĩnh suy tư.
Thanh Trĩ và Thanh Sương có cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ năm, mà bốn người kia đều đã đạt tăng thứ sáu của cảnh giới Linh Huyệt.
Tuy nhiên, hai người họ được Mục Thanh Vũ phái tới, quả nhiên thực lực không tầm thường. Dưới sự vây công của bốn người kia, hai tỷ muội không hề yếu kém, ngược lại còn chiếm ưu thế.
đại sư Mạt cau mày nhìn bốn người kia.
“Đại sư Mạt, kẻ ngày vi phạm quy tắc của Tụ Tiên Các, cố ý giết người ở đây. Theo quy tắc phải xử tử”.
“Hả?”
Đại sư Mạt nhìn sang Mục Vỹ, vẻ mặt nghiền ngẫm.
Mấy năm nay chưa từng có kẻ nào dám lớn gan vi phạm quy tắc của Tụ Tiên Các.
“Ngươi tên là gì?”
“Mục Vỹ!"
“Mục Vỹ?”
Ông cụ nghe xong thì ngẩn người, vẻ mặt suy tư khoát tay với bốn người kia: “Các ngươi lui xuống trước đi, chuyện ở đây cứ để ta lo".
"Vâng!"
Nghe thấy thế, bốn người không chút do dự lập tức rời khỏi.
Mục Vỹ kinh ngạc nhìn ông cụ trước mặt, cơ bản đã đoán ra thân phận của đối phương.
“Ngươi đi theo ta!”
Ông cụ nhìn Mục Vỹ nói.
Thanh Trĩ và Thanh Sương nhìn theo bóng lưng của ông cụ, định ngăn Mục Vỹ lại thấy hẳn lắc đầu.
“Yên tâm, không chết được đâu”.
Ông cụ dẫn Mục Vỹ đi qua mấy ngã rẽ tới một gian phòng, đột nhiên quay lại trăm giọng hỏi: "Chắc hắn ngươi đã biết ta là ai rồi”
“Thầy luyện đan bảy sao duy nhất của đế quốc Nam Vân, đại sư Mạt Khánh Thiên!”
“Xem ra thẳng nhóc Mạt Vấn kia đã kể cho ngươi không ít chuyện. Nếu không vì ngươi từng giúp hắn một lần, ta đã giết ngươi tại chỗ rồi”.
"Đa tạ đại sư Mạt!"
“Không cần cảm ơn ta. Ta không nói bây giờ sẽ tha mạng cho ngươi”, Mạt Khánh Thiên hừ lạnh nói: “Ngươi cũng biết Tụ Tiên Các do học viện Thất Hiền tạo nên. Không ai được phép vi phạm quy tắc ở đây, nếu không chỉ có hai loại kết cục”.
“Ồ? Xem ra ngoài cái chết vẫn còn một lựa chọn khác”.
“Chỉ là lựa chọn này còn đáng sợ hơn cả cái chết."
“Xin đại sư Mạt cứ nói!”
"Chỉ cần ngươi chịu được một canh giờ trong lò luyện Thông Tiên của Tụ Tiên Các là có thể không chết”.
“Không thành vấn đề!"
Thấy Mục Vỹ sảng khoái đồng ý như vậy, Mạt Khánh Thiên không khỏi ngạc nhiên.
“Ngươi không hỏi lò luyện Thông Tiên là để làm gì sao?”
“Cần hỏi à?", Mục Vỹ cười đáp: "Ngoại trừ chết chỉ có đi vào lò luyện Thông Tiên. Với địa vị của đại sư Mạt, ngài muốn giết ta thì Mục Thanh Vũ cũng không ngăn nổi. Vậy nên ta chỉ còn nước đi vào lò luyện Thông Tiên chịu đựng một canh giờ”.
“Không ngờ lại nghĩ thông suốt như thế. Đã vậy sao ngươi còn dám giết người?"
“Bị ép cả thôi!"
“Nói hay lắm, mong là lát nữa ngươi vẫn còn sức để nói câu này”.