Không lâu sau, Mạt Vấn đã đưa Mục Vỹ đến nơi của mình là học viện Thất Hiền. Ông đặt Mục Vỹ lên giường, không dám động chạm bừa bãi.
Theo ông thấy thì Mục Vỹ hiểu rõ về tình trạng thương tích của bản thân hơn ông nhiều.
Bây giờ, Mục Vỹ bảo gì thì ông làm vậy là được.
“Thiếu chủ, người không sao chứ!”, thấy trên người Mục Vỹ vẫn cắm bốn con dao, Thanh Sương lộ vẻ lo lắng.
Hai chị em họ là người mà trưởng tộc cử đi theo sát để bảo vệ thiếu trưởng tộc. Bây giờ, Mục Vỹ suýt nữa mất mạng, tất cả là do sự thất trách của hai người họ.
“Ta không sao!"
Mục Vỹ mỉm cười đau đớn, sau đó phựt một tiếng rút con dao trên đùi ra, máu tươi đã chảy.
"A..."
Trông thấy Mục Vỹ đột nhiên rút dao ra, Thanh Sương và Thanh Trĩ đều ngạc nhiên hét lên.
Phựt phựt phựt...
Ngay sau đó, Mục Vỹ liên tục rút nốt ba con dao còn lại ra, máu tươi chảy ướt đẫm áo quần của hắn, trông rất đáng sợ.
“Mục lão đệ, cậu không sao chứ?”
Mạt Vấn lo lắng hỏi khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Mục Vỹ: “Không phải cậu nói trên những con dao này có tẩm chất kịch độc hay sao?"
“Lúc trước thì có, nhưng giờ thì hết rồi!"
Mục Vỹ vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, rút thần lực từ trong Tru Tiên Đồ ra, nhỏ từng chút quanh. miệng vết thương, dần cầm máu lại.
“Chuyện này...”
Ban nấy máu còn chảy không ngừng, mà giờ đã tạo vảy.
Khả năng hồi phục của hắn quá khủng khiếp!
Mục Vỹ không muốn để lộ tác dụng thần kỳ của thần lực, nên không giải thích gì nhiều,
“Thanh Trĩ, ngươi hãy đi điều tra lai lịch của mấy con dao này. Chúng là huyền khí trung phẩm, đám sát thủ được trang bị loại dao này thì chắc hẳn tổ chức của bọn chúng không hề đơn giản!”
"Vâng!"
“Thanh Sương, ngươi hãy đi điều tra thân phận của bốn người đó, từ lúc họ ra đời đến trước lúc chết”.
"Vâng!"
Mục Vỹ vò đầu, cười khổ nói: "Ta còn chưa bắt đầu hành động, mà đã có người định lấy mạng của ta rồi. Sát thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, còn có những bốn tên, đúng là coi trọng ta quá đấy!"
“Ta thấy cũng thường thôi”, Tiêu Doãn Nhi bật cười nói: "Bốn sát thủ cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ năm, họ có thủ đoạn thành thục như vậy mà không giết được ngươi trong một khoảng thời gian ngắn, đúng là khiến ta bất ngờ”
“Ai cũng có bí quyết bảo vệ tính mạng của mình, ta cũng không ngoại lệ!"
Mục Vỹ không nhiều lời.
"À, Tiêu Doãn Nhi, Lâm Hiền Ngọc đó là thế nào vậy?", Mục Vỹ nghỉ hoặc hỏi: “Chắc gã là con cháu nhà họ Lâm đúng không? Nhưng tại sao trong người không có một chút chân nguyên nào? Đúng là kỳ quái!"
“Gã ý hả... cũng là một kẻ đáng thương!”
Tiêu Doãn Nhi thở dài nói: “Lâm Hiền Ngọc là con cháu chỉ chính của nhà họ Lâm. Từ nhỏ, gã đã bộc lộ thiên bẩm hơn người, nhưng không may gã lại có một người ca ca giỏi giang hơn là Lâm Bân. Lâm Bản là thiên tài nổi tiếng của nhà họ Lâm, hai anh em họ từ nhỏ đến lớn luôn cạnh tranh với nhau. Nhưng khổ nỗi, rong một lần thử thách, Lâm Bân suýt nữa bị một con linh thú xé xác, cuối cùng bắt buộc phải dùng một loại bí pháp cấy ghép huyết mạch của người khác vào trong cơ thể.”
Cấy ghép huyết mạch! Bảo sao!
“Lâm Hiền Ngọc và Lâm Bân là hai anh em ruột, cuối cùng nhà họ Lâm đã quyết định hi sinh Lâm Hiền Ngọc để giữ lại Lâm Bân. Vì thế, bây giờ trong người Lâm Hiền Ngọc không có một chút kinh mạch nào. Gã có thể sống sót một cách thần kỳ, nhưng sẽ chỉ là một người hoàn toàn bình thường thôi.”
“Sau khi Lâm Hiền Ngọc bị rút mất huyết mạch và trở thành một người bình thường, cả ngày gã chỉ biết uống rượu. Còn Lâm Bân vì thấy hổ thẹn với đệ đệ của mình, nên luôn theo sát bảo vệ cho gã! Trưởng tộc nhà họ Lâm là Lâm Chấn Thiên lại càng che chở cho đứa con trai này hơn!”
Hổ thẹn? Che chở?
Ha ha...
Mục Vỹ thầm cười lạnh.
Kiểu quan tâm và hổ thẹn này vốn không phải là điều mà Lâm Hiền Ngọc muốn.
Gã vốn có cơ hội trở thành thiên tài nổi tiếng, nhưng vì một thiên tài giỏi giang hơn mình mà đã bị tước đoạt mất tất cả.
Lâm Hiền Ngọc quả là khổ sở!
Mục Vỹ ghi nhớ cái tên này, bắt đầu có tính toán.
Mất hết sạch kinh mạch thì không thế tu luyện được ư? Với người khác thì đúng là vậy, nhưng với Mục Vỹ thì ngược lại!
“À Tiêu Doãn Nhi, cô có quen người thanh niên đứng cạnh Lâm Hiền Ngọc đó không?”
“Sau này cứ gọi ta là Doãn Nhị, ta là thê tử tương lai của ngươi mà?, Tiêu Doãn Nhi cười nói: "Người thanh niên đứng cạnh á? Ờ... Ngươi nói đến Mạnh Quảng Lăng à? Người này không đơn giản đâu!”
"Y không phải người của bốn gia tộc lớn, cũng không phải người của hoàng thất, mà chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt thôi, nhưng cũng nổi tiếng phết đấy!”
Tiêu Doãn Nhi đầy hứng thú nói: “Còn chuyện liên quan đến y thì nhiều lắm, nhưng không ai biết rốt cuộc y đến từ đâu, thuộc thế lực nào. Nhưng quan hệ giữa y và Lâm Hiền Ngọc hình như... không được tốt mấy!"
“Ừm, ta biết rồi!”
Mục Vỹ gật đầu, rồi cúi đầu xuống.
Nhìn vết thương trên người mình, gương mặt hẳn ngày một sa sầm.
Có người đã hành động, vậy thì hẳn cũng không cần phải khách sáo nữa
Mười ngày liên tiếp, Mục Vỹ luôn ở trong nhà họ Mục, đóng cửa không ra ngoài.
Nhờ từng giọt thần lực chữa bệnh, vết thương trên người hẳn đã dần hồi phục, bên ngoài cơ thể phủ một lớp ánh sáng xanh, hệt như chưa từng bị thương.
“Thiếu trưởng tộc!”
Một hôm, Thanh Trĩ và Thanh Sương đến.
“Không tra ra được lai lịch của bốn món huyền khí đó, vì... điều tra đến nhà họ Mục là hết”
“Ý của ngươi là bốn món huyền khí đó từ kho vũ khí của nhà họ Mục mà ra?”
“Vâng!”
Thanh Sương cũng lên tiếng: “Thiếu trưởng tộc, lý lịch từ lúc bốn người đó sinh ra đến ngày người bị ám sát đã tra rõ rồi ạ. Bọn họ từng vào nhà họ Mục, sau đó bị nhị phu nhân đuổi đi, từ đó bặt vô âm tín. Mãi đến khi người về phủ, bọn họ mới lại xuất hiện."
“Nhị phu nhân ư?”
Giong Mục Vỹ lanh đi, mất hẳn lô ra tia sát ý.