Dứt lời, Mục Vỹ thoải mái rời đi dưới sự bảo vệ của Lâm Hiền Ngọc.
"Người không làm được đâu”, trên đường đi, Lâm Hiền Ngọc mở miệng nói.
"Ngươi cũng cho rằng ta không làm được sao? Ta còn nghĩ ngươi sẽ tin tưởng ta cơ", Mục Vỹ lại ngậm một cọng cỏ trong miệng, hí hửng cười rồi nói.
"Đa phần các học trò đó đều có thiên phú không cao, hơn nữa đều đang ở tăng thứ bảy, thứ tám của thân xác, sao có thế đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt chỉ trong một tháng chứ?”
"Ồ? Vậy chẳng lẽ một chuyện khó tin như khiến ngươi, một người đã mất huyết mạch, không còn tu vi có thể tu luyện trở lại cũng không xảy ra sao?"
"...."
Lâm Hiền Ngọc nghe Mục Vỹ nói vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Đúng là vậy. Trong suy nghĩ của gã, Mục Vỹ hoàn toàn không có khả năng giúp gã tu luyện lại lần nữa.
Nhưng chuyện này đã xảy ra!
Lẽ nào người này còn tài năng gì chưa thi triển ư?
"Thôi, suy nghĩ nhiều cũng chẳng được gì đâu. Gần đây ta vừa lĩnh ngộ được một chiêu thức, luyện với ta đi"
"Được!"
Ánh mắt Lâm Hiền Ngọc sục sôi ý chí chiến đấu.
Từ khi biết Mục Vỹ, gã luôn có cảm giác hẳn là một người rất thần bí, nhưng thực lực của hắn thế nào chưa có cơ hội thỉnh giáo.
“Thầy Mục!"
Đang lúc hai người chuẩn bị rời khỏi đây, sau lưng vang lên một giọng nói mềm mại khiến người ta nghe. mà tê dại.
Tô Hân Nhiên!
"Thầy Mục, thầy đã đồng ý giúp trò luyện chế đan dược nhất phẩm trung đẳng rồi, khi nào thầy sẽ dạy trò ạ?" người Tô Hân Nhiên bến lẽn đung đưa, ngại ngùng nói.
hụ khu... chuyện này... Thế này đi, giờ ta phải tu luyện rồi, trò chờ một lát được không? Hoặc là chờ ta tu luyện xong rồi ta giúp trò nhé?"
"Được ạ, được ạ!"
Tô Hân Nhiên vỗ tay, phấn khởi reo lên: "Trò cũng muốn được chiêm ngưỡng sự lợi hại của thầy Mục!"
Đương nhiên thầy Mục của trò rất lợi hại rồi!
Thầm tự tin khen ngợi mình một phen, Mục Vỹ dẫn Lâm Hiền Ngọc, Tô Hân Nhiên và Lăng Vũ Nguyệt đến sân luyện võ.
Chọn một nơi vắng người, hắn lấy kiếm Thanh Khuyết ra. Khí thế toàn thân Mục Vỹ nháy mắt thay đổi.
"Hiền Ngọc, đây là chiêu thức ta mới lĩnh ngộ được. Ta cũng không thể kiềm chế được nó nên có thể sẽ làm ngươi bị thương, cẩn thận nhé"
"Vâng"
Lâm Hiền Ngọc hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại.
Một võ kỹ thần kỳ như Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết mà Mục Vỹ cũng có thể cho gã, gã thật sự nghỉ ngờ hẳn có mọi thứ trên đời.
Giờ lại thấy Mục Vỹ cẩn thận như thế, xem ra chiêu kiếm này có uy lực rất lớn.
"Phong Khởi Vân Trảm!"
Khẽ quát một tiếng, Mục Vỹ rút kiếm ra.
Keng...
Kiếm Thanh Khuyết phát ra tiếng kêu lanh lảnh. Sau khi rút kiếm, gió nổi mây quần, quanh thân Mục Vỹ bay lên những hạt cát vàng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
2. Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng
3. Vương Gia, Đánh Cược Đi
4. Nước Hoa
=====================================
Có điều khi cát vàng nổi lên.
Trong mảnh cát vàng bay lượn, kiếm Thanh Khuyết trong tay Mục Vỹ bất lực rủ xuống. Cát vàng cũng không được hoàn thiện, tức thì rơi xuống đất.
Ơ?
Thấy cảnh này, cả Lâm Hiền Ngọc lẫn Tô Hân Nhiên đều ngơ ngác.
Làm cái gì thế?
Chỉ có Lăng Vũ Nguyệt là khịt mũi khinh thường, lắc đầu ngao ngán
Một chiêu thức vốn trông rất cuồng bạo đột nhiên mất hết khí thế, trong nháy mắt hóa thành cát bụi.
Võ kỹ gì thế này?
"Ặc..", Mục Vỹ thấy ai cũng kinh ngạc ra mặt thì gãi đầu, cười trừ: "Lỡ tay, lỡ tay!"
Toát mồ hôi luôn ấy!
Lâm Hiền Ngọc và Tô Hân Nhiên nhìn hắn, không biết nên diễn tả lòng mình thế nào.
Phong Khởi Vân Trảm vốn là kiếm chiêu trong Vô Tâm Kiếm Phổ, dù Mục Vỹ đã lĩnh ngộ kiếm ý nhưng vẫn không thể hiểu hết nó.
Hắn đã có một chút tâm đắc cho mình rồi, ai ngờ thi triển lại ra thứ quỷ này.
“Lại!
Mục Vỹ không nắn lòng, lại vung kiếm ra. Vẫn chiêu thức ấy, vẫn cách vung tay ấy, vẫn... kết quả ấy!
Mặt trời ngả về Tây, Mục Vỹ đã đứng trong sân luyện võ cả một ngày.
Nhưng cả ngày trời mà hẳn vẫn không tiến bộ gì.
"Được rồi!"
Đột nhiên, Lâm Hiền Ngọc và hai người kia sắp ngủ đến nơi thì một giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng thốt lên.
“Thành công rồi ạ?"
Tô Hân Nhiên hướng mắt sang Mục Vỹ, vô cùng hào hứng.
Cuối cùng cũng thành công rồi!
Lăng Vũ Nguyệt muốn rời khỏi đây lắm rồi, nếu không bị cô ấy giữ lại thì đã bỏ đi từ lâu.
May mà không phải chờ đợi không, thầy Mục đã thành công rồi. Dù mất cả một ngày trời nhưng công sức chờ đợi của họ vẫn không uống phí.
"Đúng vậy, thành công rồi. Cuối cùng ta cũng hiểu ý nghĩa thật sự của Vô Tâm Kiếm Phổ!", Mục Vỹ nói một cách tự tin.
Sao?
Ba người bật ngửa khi nghe thấy lời nói của hắn!
Họ cho rằng Mục Vỹ đã lĩnh ngộ được kiếm chiêu rồi, ai mà ngờ được hẳn chỉ mới hiểu ý nghĩa của kiếm phố gì đó chứ.